Khói trắng thơm lan tỏa đến mọi ngóc ngách của căn phòng trên cao. Ánh nến lấp lánh chiếu sáng, làm bóng một chú mèo xám nằm nhìn chằm chằm vào bức tranh của cuộc sống. Bàn làm việc của cô chủ đầy những lá bài bí ẩn.
“Em sẽ gặp người đặc biệt khi bước sang tuổi 27.”
Mèo xám thở dài như thấu hiểu tâm trạng phức tạp của khách đang đến. Nó vuốt nhẹ vào tay khách, rồi nhanh chóng băng qua cửa sổ, biến mất trong đêm.
Định mệnh là một vùng đất màu mỡ, nảy mầm bao nỗi lo lắng và hy vọng.
Vài tháng trước, mình đã đề nghị với một người bạn là chuyên gia bói bài Tây, mong muốn biết về người đồng hành trong cuộc đời. Mặc dù mình không tin vào bói bài, nhưng là một người thuộc thế hệ Z, việc này không hề dễ dàng. Người bạn đã đồng ý mở bài ngay lập tức. Việc nhìn vào số phận, một điều tưởng chừng như xa xôi, cuối cùng cũng trở nên đơn giản chỉ với vài lời phép thuật.
Trong không gian đậm bản sắc tâm linh, hình ảnh người đồng hành của mình được mô tả một cách rõ ràng. Tất cả như một bức tranh sống động trước mắt, khiến mình cảm thấy kinh ngạc và thất vọng. Mặc dù muốn tin hay không, số phận đã quyết định cho một hiện thực đầy ý nghĩa trong cuộc hành trình của mình. Mặc dù mọi điều này có thể là một dấu hiệu tốt, nhưng mình cảm thấy thất vọng, vì số phận đã không dành cho em - người mà mình trân trọng nhất.
Mỗi người đều mong muốn thay đổi số phận của mình.
Trước khi biết được về số phận, mình đã hy vọng rằng em sẽ có mặt trong đó. Mặc dù điều này không thể xảy ra, nhưng mơ ước không bị đánh thuế. Em là mọi thứ mà mình cần, và sẽ còn nhiều hơn nữa trong tương lai. Tuy nhiên, mình biết rằng em sẽ không ở bên mình đến cuối cuộc hành trình. Hiểu trước điều này không phải là điều vui vẻ.
Mình không biết phải làm gì nữa, thậm chí không biết mình có thể làm gì. Mình có thể đưa ra một giải pháp hoặc hành động để đối phó với số phận không? Có đúng hay sai về số phận của một người không? Mình chỉ biết rằng mình yêu em rất nhiều. Sau khi nói chuyện với người bạn, mỗi ngày, mình luôn nhớ em. Thường thì chúng mình sẽ làm nhiều điều cùng nhau, nhưng giờ đây mình chỉ muốn dựa vào em. Buồn và nhớ em là điều mình phải đối mặt hàng ngày.
Có khi nào bạn nhìn người mình yêu, chắt chiu từng khoảnh khắc của họ vào đôi mắt, và tự hỏi liệu những khoảnh khắc tuyệt vời đó có kết thúc không? Có lúc buồn cười thật, yêu nhau mà chỉ nghĩ về sự xa cách! Đó là điều mình cảm nhận gần như mỗi phút mỗi giây. Không biết trên con đường dài phía trước, lần cuối chúng mình gặp nhau sẽ là khi nào. Lần cuối chúng mình hôn nhau, nắm tay, ôm ấp, ngửi hương thơm chỉ có từ người yêu mình. Lần cuối em khóc trên vai mình, mình khóc trong vòng tay em. Lần cuối mình được em chăm sóc, lo lắng từng chi tiết. Lần cuối mình mua món đồ em thích và thấy em hạnh phúc bên mình. Còn rất nhiều điều tuyệt vời mình sợ rằng sẽ kết thúc. Và khi kết thúc đến, mình sẽ biết đến khi nào.
Mình không muốn nghĩ về một tương lai không có em. Đôi khi, mình muốn thay đổi số phận để chúng ta được ở bên nhau lâu dài hơn, dù biết rằng không thể. Một cách tự nhiên, không ai có thể thay đổi điều đã được quyết định trước. Mình bắt đầu từ bỏ hy vọng và tự nhủ rằng không phải lúc nào cũng xấu xa như vậy. Đôi khi, mình cảm thấy như linh hồn mình lạc lõng, không cần ai cả, nhưng sau đó mình nhận ra rằng mình cần em. Tình yêu này, cảm giác này, là một loại đau ngọt mà ai đã từng yêu đều hiểu.
Thay vì theo đuổi số phận ở xa, hãy trân trọng từng khoảnh khắc hiện tại.
Chia ly không thể tránh khỏi. Một ngày nào đó, hai người từng yêu nhau sẽ trở thành người xa lạ. Những kỷ niệm tốt đẹp chỉ còn trong quá khứ, nhắc nhau về những khoảnh khắc đầu tiên thay vì lo lắng về những lần cuối cùng. Đó là lúc tim đập vì mong chờ một tin nhắn mới; lúc lòng đau vì người kia không xem story mình; lúc ngại ngùng trao ánh nhìn giữa đám đông... Chúng ta đã có những khoảnh khắc hạnh phúc, vậy tại sao phải lo lắng về những điều tiêu cực ở xa xôi?
Và đừng nghĩ rằng số phận không đưa ta lại cùng nhau lần nữa. Hãy chấp nhận và hiểu rằng khi một cánh cửa đóng lại, một cánh cửa mới đang mở ra với nhiều điều bất ngờ. Kỷ niệm không chỉ tồn tại trong trí nhớ mà còn hiện hữu trong từng cảm xúc, địa điểm quen thuộc, những con đường đã đi qua, hay một buổi chiều tại hồ Tây... Chúng ta vẫn sẽ cùng nhau, cùng với một phần ước mơ dẫu đã mất. Khác biệt ở chỗ bây giờ, chúng ta sẵn sàng cho những bước đi mới, mở lòng với những điều mới mẻ. Có lẽ, một trong số đó sẽ là điểm dừng chân cuối cùng của chúng ta, nơi tìm thấy hạnh phúc thật sự.
Chúng ta đã từng bị trói buộc bởi hai từ 'Tất Cả' của nhau, mong muốn có nhau đến suốt cuộc đời và dốc hết tâm huyết cho một mục tiêu duy nhất. Vậy nên đừng hối tiếc về sự mỏi mệt nếu một ngày ta nhận ra rằng tương lai không còn ai kia bên cạnh. Chỉ mong rằng nếu có thể lựa chọn lại, ta vẫn sẽ nắm tay nhau và bước qua những năm tháng thanh xuân này.
Người Sáng Tác: Hồng Lam