Suy ngẫm về ngày Vu Lan báo hiếu 2023 mang lại 4 bài viết về lễ Vu Lan hay, ý nghĩa để bạn tham khảo khi viết bài cảm nhận về lễ Vu Lan báo hiếu đầy xúc động, làm cho người đọc cảm thấy xúc động.
Lễ Vu Lan năm 2023 rơi vào Thứ tư, ngày 30 tháng 8 Dương lịch (15/7 âm lịch). Đây cũng là dịp để nhớ đến công lao sinh thành, nuôi dưỡng của cha mẹ. Mời bạn đọc tham khảo 4 bài viết về lễ Vu Lan 2023 dưới đây để có thêm ý tưởng mới:
Bài viết đáng đọc về lễ Vu Lan báo hiếu tốt nhất
- Bài viết về lễ Vu Lan
- Cảm nghĩ về lễ Vu Lan báo hiếu
- Cảm nghĩ về mẹ trong ngày Vu Lan
- Cảm nhận về ngày Vu Lan báo hiếu
Bài viết về lễ Vu Lan
Tháng 7 mưa phùn, giọt nước ẩm ướt gợi nhớ về mẹ, Vu Lan này con xa nhà mẹ ơi!
Khi nhắc đến Vu Lan, lòng ta lại xúc động, nhớ về cha mẹ đã ra đi và đang ở bên cạnh.
Trong lòng mỗi người, hình ảnh của mẹ luôn là đẹp nhất. Mẹ là nơi bình yên, là người hy sinh, là người bảo vệ, mẹ là tất cả, cả đời chỉ biết yêu thương con. Những ngày đẻ đau, những năm tháng gian khó mẹ đã trải qua, không một lần than phiền. Mẹ - người phụ nữ kiên cường nhất đời con, dù cuộc đời có gian truân ra sao thì mẹ vẫn kiên định bên con. Mẹ có thể làm tất cả vì hạnh phúc của con.
“Mẹ yêu con, mẹ thấu hiểu, Cha yêu con, cha vun đắp”. Cha không e ngại gian khó hay những cung đường khó khăn, cha hy sinh tất cả chỉ để nhìn thấy nụ cười của con. Bao đêm dài đắng cay, bao lần vượt biển khơi, sóng lớn không làm run sợ, chỉ lo rằng con sẽ không được ấm no như những người bạn cùng trang lứa.
Lúc còn nhỏ, sống trong vòng tay che chở của cha mẹ, chúng ta không biết trân trọng, cho đó là điều hiển nhiên, là trách nhiệm của cha mẹ mà quên đi lòng biết ơn sâu sắc. Đến khi trưởng thành, chúng ta mãi chạy theo những niềm vui ngoài kia, chỉ biết sống cho bản thân mà quên đi cha mẹ đã già yếu. Khi chúng ta nổi loạn, không ngoan ngoãn, cha mẹ vẫn chỉ mỉm cười, nhưng ít ai biết rằng sau nụ cười ấy là những giọt nước mắt buồn. Mẹ đi cùng chúng ta qua mọi vui buồn, cha dắt chúng ta qua mọi khó khăn của cuộc sống. Mẹ luôn cảm thấy đau lòng khi chúng ta vấp ngã, cha luôn vui mừng khi thấy chúng ta vững bước trên con đường đời.
Trong mắt của cha mẹ, chúng ta mãi là những đứa trẻ vô tư như thời niên thiếu, dù chúng ta có là ai, trưởng thành đến đâu thì với cha mẹ chúng ta vẫn mãi là như thế, vẫn cần sự che chở bảo vệ của gia đình. Người ta thường nói: “Trái tim của mẹ là một biển cả sâu thẳm, nơi đó chúng ta sẽ tìm thấy tình yêu và sự tha thứ không giới hạn”, đúng vậy, suốt đời cha mẹ chỉ biết sống vì con cái. Hãy yêu thương họ khi họ còn ở bên cạnh vì khi họ ra đi, chúng ta mới hiểu được giá trị của họ. Có thể mua được mọi thứ, nhưng không thể mua được trái tim của cha mẹ.
“Thời gian trôi đi vội vã
Mẹ bây giờ đã già đi một phần
Con ước gì mãi mãi là thời niên thiếu
Để mẹ còn được sống mãi mãi tuổi thanh xuân”
Tháng bảy là thời gian của tình thương, nhìn thấy bông hoa trắng mẹ đeo trên áo, chúng ta biết rằng mẹ không thể ở lại mãi mãi bên cạnh. Hôm nay, có ai đó đang khóc cho mẹ, liệu khi nào đến lượt chúng ta khóc cho mình. Vu Lan, trời mây nắng nhạt ở cuối chiều, chúng ta cảm thấy xúc động nhớ đến công ơn của cha mẹ, nhận ra rằng chúng ta vẫn còn nhiều điều thiếu sót, luôn để mẹ lo lắng dù chúng ta đã trở thành người trưởng thành. Sự hy sinh của cha mẹ, dưỡng dục của cha mẹ, chúng ta không thể bày tỏ hết. Mẹ đã ban cho chúng ta cuộc sống này, ban cho chúng ta đôi chân mạnh mẽ để vượt qua mọi khó khăn của cuộc đời...
Niềm hạnh phúc cho những ai vẫn còn cha mẹ bên cạnh, được mang trên ngực hoa hồng thắm. Hãy hiểu rõ trách nhiệm hiếu thảo làm con, để khi cha mẹ ra đi, không hối tiếc muộn màng.
Suy tư về lễ Vu Lan báo hiếu
Mỗi năm rừng thiền khoe sắc hoa giác
Mưa thu ướt lên thân phượng báo
Vu Lan vẫn tràn đầy hương hoa hồng
Chân thành nhớ công ân cha mẹ nuôi dưỡng.
Nay mùa Vu Lan trở lại, con viết vài dòng tưởng nhớ công ơn sinh thành của cha mẹ và tất cả những người thân yêu, tôn vinh cha mẹ trong mùa Vu Lan — ngày hiếu kính.
Vu Lan đến, trái tim nào cũng rung động
Vu Lan về, hoa đào rực rỡ thơm hương
Vu Lan ơi! Vẻ đẹp của sự hiếu thảo
Cho cả nhân loại niềm vui trong đạo hiếu.
Trong mỗi chúng ta tồn tại trên thế giới này là nhờ vào tình yêu cha mẹ. Mẹ đã mang thai chín tháng mười ngày vất vả.
Cha Mẹ như đại dương vô tận
Con chỉ là những con sóng nhỏ trên biển lăn tăn
Mẹ đã sống dày đặc cả bạc đầu
Khi giông bão tới, Cha vẫn ôm con che chở.
Người ta thường nói rằng trong cuộc sống, không có hạnh phúc nào lớn hơn hạnh phúc của cha mẹ và không có đau khổ nào lớn hơn của người mồ côi. Điều này đặc biệt đúng đối với những người mồ côi cha mẹ từ khi còn nhỏ, chỉ khi trải qua mới thấu hiểu được, không có mẹ bên cạnh để lo lắng, chăm sóc từng bước chúng ta? Không có cha bên cạnh để lao động kiếm sống, nuôi dạy chúng ta?
Cha dành hết sức lực
Để con nhận được vị ngọt của tuổi thơ
Mẹ dành cả cuộc đời
Để con có con đường rộng mở bước đi.
Khi còn nhỏ, chúng ta cần cha mẹ mọi lúc mọi nơi, khi khỏe mạnh cũng như khi ốm đau. Khi trưởng thành và bước vào xã hội, chúng ta bị cuốn vào cuộc sống, mải mê theo đuổi sự nghiệp, lo lắng về hạnh phúc gia đình hay bận rộn chăm sóc con cái của mình, quên bẵng đi cha mẹ. Chỉ khi gặp khó khăn, thất bại, đổ vỡ trong cuộc sống, khi cảm thấy cô đơn và bất an, chúng ta mới nhận ra tầm quan trọng của cha mẹ. Lúc đó, cha mẹ là nơi chúng ta có thể quay về, là nơi chúng ta được chấp nhận mà không điều kiện, dù thành công hay thất bại, hạnh phúc hay đau khổ. Tình yêu thương của cha mẹ là một ân sủng thiêng liêng, là một tình cảm vô hạn mà ta không thể tìm thấy ở bất kỳ nơi nào ngoài cha mẹ của mình!
Hoa, dù trắng hay hồng, đều mang ý nghĩa
Chỉ đậm hương sắc thể hiện lòng từ bi
Cha Mẹ có hay không, lòng hiếu thảo không phai
Xin hãy giữ mãi, người ơi, xin hãy giữ mãi.
Ngày Vu Lan báo hiếu là ngày đẹp đẽ và cao quý của nhân loại, là ngày lễ báo hiếu của mọi con người trên thế gian. Lễ Vu Lan mang ý nghĩa thiêng liêng, giúp chúng ta nhớ đến công ơn của Cha Mẹ.
Hoa hồng trắng đã nở trên ngực con
Mồ côi vẫn còn khi Cha Mẹ ra đi
Cha Mẹ ở lại, diễm phúc không tan biến
Cha Mẹ đã ra đi, nhưng vẫn sống mãi trong lòng.
Chúng ta, là con cái Phật tỉnh thức sâu sắc về lời dạy của Phật về Cha Mẹ, và mỗi ngày đều là Ngày Vu Lan. Vì cuộc sống này không thể dự đoán được liệu chúng ta sẽ mồ côi Cha Mẹ hay là chúng ta sẽ ra đi trước họ. Do đó, việc báo hiếu Cha Mẹ không chỉ trong Ngày Vu Lan mà còn hằng ngày. Nhưng trong mùa Vu Lan này, lòng hiếu thảo của chúng ta lại được nhấn mạnh hơn. Vậy nên, hãy cùng nhau thực hành hạnh hiếu để đền đáp công ân của Cha Mẹ!
Ngôn ngữ của thế gian như chiếc túi rách
Không thể chứa đựng đầy đủ lòng hiếu của Mẹ và Cha.
Cảm xúc về người mẹ trong dịp Vu Lan
Tháng bảy trở về, mùa Vu Lan báo hiếu lại tới với không khí trầm ấm trong những ngày đầu thu. Trong lòng mỗi người chúng ta, cảm xúc dâng trào khi nhớ về cuộc sống, về cha mẹ. Những người mẹ đã ra đi; những người mẹ vẫn ở lại. Vu Lan - hai từ ngọt ngào đến lạ lùng. Khi nghe đến Vu Lan, lòng chúng ta lại xuyến xao nhớ mẹ. Mẹ ơi!... Trong tâm trí chúng ta, mẹ luôn là biểu tượng tốt đẹp nhất; Mẹ là quê hương, Mẹ là tất cả, tình thương của Mẹ như nguồn nước không bao giờ cạn. Suốt đời, Mẹ chỉ biết sống, chỉ biết hy sinh cho tương lai của chúng con. Một nhạc sỹ đã phải thốt lên: “Trái tim của Mẹ bao la như biển thái bình'… vì biển thái bình vô tận bấy nhiêu nước thì tình thương của Mẹ cũng sẽ chứa đựng bấy nhiêu. Làm sao mà diễn đạt hết công lao sinh thành dưỡng dục của cha, của mẹ.
Theo cổ nhân ngôn:
“Cha với gót đỏ như son
Một ngày nào đó, cha mất, gót con sẽ đen như than.”
Chín tháng mười ngày nặng trĩu, đau đớn của việc đẻ, mẹ phải chịu đựng bao lao lực vất vả. Khi con được sinh ra và lớn lên, là một khoảng thời gian dài vất vả. Những khi trái gió thổi, khi bị ốm đau, bệnh tật, mẹ chính là bác sĩ xuất sắc nhất bên cạnh con, ru con vào giấc ngủ êm đềm. Phải chăng, cuộc đời của mẹ dành hết cho con, mọi thứ!
“Biển vô cùng mênh mông không thể chứa đựng hết tình yêu của mẹ.
Mây trời tự do bay không thể bao phủ hết công lao của cha”…
Công lao của cha như núi non cao vút
Tình thương của mẹ như dòng suối trong nguồn chảy mãi
Tất cả như một lời nhắc nhở, mỗi người chúng ta phải khắc ghi trong lòng. Ai trên cõi đời này không có mẹ, cha sinh dưỡng? Ai ra đời mà không được ơn cha, nghĩa mẹ?
Thưa cha, thưa mẹ! chúng con ra đời dưới bảo bọc của cha, trong nỗi lo âu của mẹ. Tuy vậy, lòng mẹ cha vẫn luôn tràn ngập niềm vui hạnh phúc khi con thơ kêu gào chào đời. Con là niềm vui của mẹ, là niềm tự hào của cha.
Từ khi còn bé, chưa biết gì, khi trưởng thành, mỗi người trong chúng ta ai thật lòng nhớ ơn cha mẹ để báo đáp công lao sinh thành. Chúng con đã quen với sự ấm áp của cha, sự quan tâm của mẹ nên cứ nghĩ rằng đó là trách nhiệm tự nhiên của cha mẹ mà quên đi ơn nghĩa sâu lắng. Chúng con quá ích kỷ, luôn chỉ nghĩ cho bản thân mình, quên đi cha già, mẹ yếu.
Đêm khuya, cha mẹ vẫn ngồi uống trà, mong con mà không thấy con về. Dù khi thất bại, thua cuộc, bị bạn bè bỏ rơi, con lại oán trách cha mẹ. Dù biết điều đó, lòng dung thứ của cha mẹ vẫn chỉ nhìn con rồi mỉm cười, nụ cười ấy không ai hiểu được cảm xúc của cha mẹ khi Người phải che giấu những giọt nước mắt đắng cay vì yêu thương con.
Chẳng lẽ! Tội bất hiếu thật đáng trách. Khi cha mẹ đã già yếu, chỉ biết dựa vào con cái, nhưng con cái lại coi nhẹ điều đó, dẫn đến sự khinh bỉ và lạnh nhạt. Sao người không nhớ thời thơ ấu ai là người nuôi dưỡng chăm sóc? để rồi… khi cha mẹ ra đi lại khóc lóc, lúc ấy còn giá trị gì nữa đâu. Trên bàn thờ, khói nhang mơ màng, với tấm ảnh của mẹ, của cha, chỉ còn lại đó mà thôi!
Mẹ ơi!... khi mẹ ra đi, con mới hiểu ra là mình đã có lỗi và con đã rơi nước mắt, dù biết rằng nước mắt con không thể đền đáp được công lao của cha, lòng thương yêu của mẹ nữa rồi… Mẹ ơi!
Và lúc ấy, khi người khác cài lên áo con một bông hoa trắng, con mới nhận ra rằng mình đã mất mẹ… Mẹ ơi….!
Hoa thật đẹp! Tại sao lòng con lại sợ hãi và những giọt nước mắt ấy sẽ chảy mãi trong cuộc đời…
Giờ đây, con mới cảm nhận được sự cô đơn khi thiếu tình thương vô bờ của cha mẹ. Ai? Sẽ là người an ủi, ai sẽ nâng đỡ khi cuộc đời gian truân? Chỉ có cha mẹ là hi sinh tất cả vì con mà không cần đòi hỏi đền đáp. Đến bây giờ, con mới nhận ra, cha mẹ là bến đỗ an yên, là nguồn yêu thương hạnh phúc. Không cha, không mẹ, là nỗi đau không gì có thể bù đắp được.
Hạnh phúc là khi có cha, có mẹ và hạnh phúc cho những ai được thắm tươi bằng bông hồng đỏ trên áo.
Hôm nay giống như mỗi lần dừng bước trên con đường nhỏ, gặp chiếc xe tang, lòng tự hỏi..?
Ai đã mất mẹ?
Lòng tôi hoảng sợ tại sao? giọt nước mắt ấy sẽ là tôi bao lâu nữa?
Vu Lan – Mây bay, nắng phai, chiều tà mang theo những chiếc lá vàng rụng lả tả, cùng những hàng mi ướt nhòa rơi lệ. Mẹ đã đi mãi, nỗi đau thắt lại. Mẹ ơi khi tôi thấy màu hoa trắng, nỗi đau mất mẹ lại ùa về như cơn gió mùa đông lạnh lẽo.
Tiếng chuông chùa vọng vang xa dường như vọng đến tận sâu thẳm lòng. Theo tiếng chuông chùa, con dõi theo tung bước chân, tìm kiếm mẹ. Mẹ của con bây giờ ở đâu, mẹ ơi!
Một mùa Vu Lan lại về, con lại ngập tràn trong kí ức tìm kiếm mẹ. Con lại ôm nhớ về mẹ, một tình yêu vô hạn. Và con lại lạc trong cõi hư không, với hình ảnh mẹ.
Thời gian không ngừng trôi, tuổi xuân sẽ phai nhạt, tuổi già sẽ tìm về. Tài sản vật chất, danh vọng dường như chỉ là hư không, nhưng tình yêu thương của cha mẹ mãi mãi không phai nhạt. Hãy sống trọn vẹn trách nhiệm hiếu thảo, hiếu kính. Đừng để phút cuối cuộc đời mới chợt nhận ra, thì đã quá muộn!
Cảm nhận về ngày Vu Lan báo hiếu
“Tiếng chuông Vu Lan vọng về xa
Hương hoa đưa mẹ ngọt ngào là
Tháng bảy mưa rơi buồn thương nhớ
Cho những đứa con lòng ngập tràn
Hương thơm nhẹ nhàng khắp bốn phương
Những nỗi niềm gửi về mẹ cha
Dù bao năm, dù hóa vô thường
Công ơn sinh dưỡng vẫn là lớn lao
Cha mẹ dành cả cuộc đời
Với chúng con, mẹ cha là tất cả
Có lúc
Bận rộn với cuộc sống bận rộn
Nhưng mỗi khi tỉnh giấc, lại nhớ mẹ cha”
Mẹ cha yêu dấu của con!
Trong những ngày tháng bước vào mùa Vu Lan, khi mưa nắng thất thường kề bên, gia đình nào cũng đong đầy lòng hiếu khách. Dù đã viết về nhiều điều trong cuộc sống, lòng con chưa từng nghĩ đến việc viết về bố mẹ - người luôn bên con, yêu thương con nhất. Buổi lễ tri ân Cha Mẹ vừa qua thực sự ý nghĩa, là dịp để con nhìn lại những hy sinh của Cha Mẹ trong suốt quãng đời qua.
Đôi khi, con không hiểu tại sao mình lại rơi nước mắt cho một người xa lạ. Nhưng trong giờ phút thiêng liêng của buổi lễ, con nhận ra mình đã làm bố mẹ buồn bao nhiêu. Ánh mắt của mẹ mang lại cho con bình an, những lúc mẹ nhìn chăm chú hai chị em con, con cảm thấy được yên bình. Khi nghĩ về những lúc mình làm mẹ buồn, con chỉ muốn hứa với mẹ rằng sẽ sống tốt, để mẹ được nhìn thấy con luôn hạnh phúc.
Khi con phạm tội, mẹ luôn chịu đựng và chăm sóc con, dù trong lòng mẹ có giận dỗi. Mỗi khi đêm về, mẹ lại trằn trọc, rơi nước mắt lo lắng cho con. Con biết mẹ vẫn còn buồn, nhưng con hứa với mẹ sẽ không bao giờ gục ngã. Dù có bất cứ khó khăn gì, con vẫn sẽ cố gắng vượt qua để thấy mẹ cười.
Bố có những tật xấu nhưng vẫn là người Cha yêu thương con. Bố luôn chịu khó làm việc để không để chị em con phải chịu khổ. Mỗi lời dạy bảo của bố là bài học quý giá, giúp con trưởng thành. Bố không chỉ dạy con cách giải quyết vấn đề mà còn dạy con cách giữ gìn tình thương.
Chỉ muốn nói với bố mẹ rằng, những việc bình thường của họ với tình yêu không bình thường đã khiến con rơi nước mắt. Con biết ơn tất cả những khó khăn mà bố mẹ đã trải qua, đó là những điều giá trị nhất mà con có được.
Con biết ơn vì được sinh ra là con của Ba Mẹ! Trong dịp Vu Lan, con cầu nguyện Đức Phật sẽ luôn che chở cho gia đình con, ban sức khỏe cho Ba Mẹ để con có thể trả lại một phần nhỏ của những hy sinh lớn lao mà họ đã chịu đựng. Con cũng cầu nguyện cho Ba Mẹ được siêu thoát khỏi vòng luân hồi trong nhiều đời kiếp tới.
Nam Mô Đại Hiếu Mục Kiền Liên Bồ Tát!
Ban CLB trân trọng cảm ơn lời tri ân của bạn dành cho cha mẹ. Chúng tôi gửi đến bạn và gia đình lời chúc sức khỏe và hạnh phúc trong cuộc sống.