Đề tài này thực sự rất hấp dẫn và bổ ích, bao gồm 4 bài văn mẫu kể về một chuyến du lịch trong thế giới cổ tích, gặp gỡ với những nhân vật yêu thích. Tài liệu được viết bởi các em học sinh lớp 7, sẽ giúp thầy cô có thêm nhiều ý tưởng cho bài giảng và giúp các em học sinh củng cố vốn từ của mình. Chúc các bạn học tốt!
Tả chuyến du lịch trong thế giới cổ tích - Mẫu 1
Em đã trải qua nhiều chuyến du lịch, thăm thú nhiều nơi cùng bạn bè và người thân, nhưng chắc chắn chuyến đi đáng nhớ nhất của em là hành trình trở về thế giới của những câu chuyện cổ tích, được gặp công chúa xinh đẹp Quỳnh Nga, và gặp anh hùng Thạch Sanh giỏi võ. Tất cả như một giấc mơ trở thành hiện thực, em được gặp gỡ và nghe tâm sự của các nhân vật trong câu chuyện cổ tích mà em đã đọc.
Sau khi đọc xong câu chuyện cổ tích về Thạch Sanh, em rất ngưỡng mộ chàng Thạch Sanh - một người tốt bụng, dũng cảm và thông minh. Em yêu quý Thạch Sanh, nhưng cũng cảm thấy bất bình trước hành động độc ác của mẹ con Lí Thông. Lí Thông, vì lợi ích cá nhân, đã nhiều lần cố gắng hại Thạch Sanh, nhưng nhờ sự thông minh và dũng cảm, Thạch Sanh luôn vượt qua khó khăn. Cuối cùng, cái thiện đã chiến thắng, Thạch Sanh được hạnh phúc bên công chúa Quỳnh Nga, trong khi mẹ con Lí Thông phải nhận quả báo cho những hành động độc ác của mình.
Khi đọc truyện, em không biết đã ngủ đi lúc nào. Trong giấc mơ, em nghe tiếng đàn đầy nghẹn ngào và tiếng hát đau lòng, tuyệt vọng của một người:
“Tiếng đàn vang lên đầy cảm xúc
Người mang công chúa vượt núi đồi”
Tiếng đàn làm em cảm thấy quen thuộc, như em đã từng nghe nó ở đâu đó. Em tỉnh giấc và nhận ra mình đang ở trong một không gian lạ lẫm, một ngôi nhà giam ẩm ướt. Trước mặt em, có một chàng trai đẹp trai đang ngồi đàn và hát một bản tình ca đầy bi thương. Em nhận ra rằng chàng trai này rất giống với nhân vật Thạch Sanh trong câu chuyện cổ tích mà em vừa đọc. Mặc dù tỉnh dậy trong một không gian xa lạ, nhưng em không sợ hãi, mà thay vào đó là sự tò mò và ham muốn khám phá.
Khi tiếng đàn ngừng, em tiến gần và hỏi chàng trai, như em dự đoán, đó chính là Thạch Sanh - nhân vật trong truyện cổ tích. Bước vào thế giới cổ tích có lẽ là điều may mắn nhất em từng gặp. Em sẽ tận dụng cơ hội này để hiểu sâu hơn về thế giới của những nhân vật cổ tích mà em luôn yêu thích.
Qua câu chuyện của Thạch Sanh, em biết được rằng do bị hãm hại bởi hồn ma Chằn tinh, Thạch Sanh bị vu oan và bị giam trong nhà lao đợi ngày xét xử. Trong những thời điểm khó khăn ấy, Thạch Sanh thường dùng cây đàn mà vua Thủy Tề tặng để thổ lộ những tâm sự sâu thẳm của mình. Anh buồn vì bị chính người anh em kết nghĩa phản bội và hãm hại. Nhờ sự giúp đỡ của vua Thủy Tề, Thạch Sanh mới có thể thoát khỏi nguy hiểm từ hang động của Đại bàng.
Tuy nhiên, sau khi qua đi những tai họa, những biến cố lại tiếp tục xảy ra. Thạch Sanh bị vu oan và hãm hại, cuộc sống của anh đầy bất công và u ám. Do đó, tiếng đàn và những bản ca của Thạch Sanh lại trở nên buồn thảm và bi thương hơn bao giờ hết. Trong một lần nói chuyện với Thạch Sanh, khi có quan binh đến đưa anh vào cung điện, em vội vàng theo sau. Trước mặt em lúc đó là một vị vua uy quyền, mặc long bào và ngồi trên ngai vàng cao quý. Bên cạnh vua là một cô gái xinh đẹp, đoan trang, với những giọt lệ ngọc trên khuôn mặt.
Em suy đoán rằng đó chính là công chúa Quỳnh Nga, người từ khi được cứu khỏi hang động của Đại bàng trở nên u sầu và không nói năng, khiến vua cha lo lắng. Chỉ khi nghe thấy tiếng đàn của Thạch Sanh, công chúa mới mở miệng, khiến vua quyết định gặp Thạch Sanh. Trước mặt vua, Thạch Sanh đã kể hết sự thật và được công chúa Quỳnh Nga thừa nhận.
Để đền đáp công lao của Thạch Sanh, nhà vua quyết định gả công chúa Quỳnh Nga cho anh. Trong khi đó, mẹ con Lí Thông bị đày trở về quê, và trên đường thì biến thành hai con bọ hung vì bị sét đánh. Thạch Sanh và công chúa Quỳnh Nga đã có một cuộc sống hạnh phúc bên nhau. Tuy nhiên, không được bao lâu, quân đội mười tám nước chư hầu đã tấn công. Thực hiện lệnh của vua, Thạch Sanh dùng tiếng đàn để làm cho quân địch mất tinh thần chiến đấu, sau đó đã tiếp đãi và ban ngựa cho họ về nước.
Sau đó, Thạch Sanh được nhà vua ban cho một ngôi báu, và anh có cuộc sống hạnh phúc bên cạnh công chúa Quỳnh Nga. Em đã có cơ hội chứng kiến những sự kiện trong câu chuyện, và mặc dù đã biết trước diễn biến, nhưng khi trực tiếp trải qua, cảm xúc của em trở nên sống động và chân thực hơn. Đó là một chuyến đi đáng nhớ với em.
Kể về chuyến du lịch trong thế giới cổ tích - Mẫu 2
Đêm trăng gió mát, tôi và ông nội mang cái chõng tre ra ngoài sân để tránh muỗi. Ông kể những câu chuyện cổ tích thú vị, khiến tôi chìm vào giấc mơ cổ tích đẹp. Tôi mong muốn được gặp những nhân vật trong giấc mơ ấy, như nàng công chúa, hoàng tử và những yêu tinh xấu xa.
Tôi ngửi thấy mùi thơm từ quả thị và thấy một nàng Tấm xinh đẹp bước ra. Trước đây, tôi chỉ gặp Tấm trong truyện cổ tích và trong giờ học. Tấm mỉm cười và nắm tay tôi, cho biết vui vì được tự do. Chúng tôi vui vẻ chơi đùa trong vườn hoa.
Tôi mải mê đuổi bắt bướm và lạc vào rừng sâu. Tôi gặp Thánh Gióng, một chàng trai mạnh mẽ. Tôi hỏi:
“Anh có phải là Thánh Gióng không?”
Thánh Gióng trả lời: “Chính ta đây, sao ngươi lại lạc vào rừng sâu thế này?”
Tôi đáp: “Ta bị lạc đường, ngài có thể đưa ta về nhà không?”
Thánh Gióng mỉm cười: “Được thôi, ta sẽ đưa ngươi về nhà”
Rồi tôi như được thổi lên yên ngựa, được vi vu trong gió, cảm giác như được chạm vào từng tầng mây. Tôi hỏi Thánh Gióng tại sao ngài có thể vươn vai một cái đã trở thành tráng sĩ to lớn như vậy?!. Ngài cười sang sảng và trả lời:
“Ta cảm ơn nhà ngươi đã đặt một câu hỏi rất hay. Thực ra không có bí quyết gì ở đây. Cơm gạo nhà ta không đủ ăn nên phải nhờ hàng xóm góp lại, ba nong cà, bảy nong cơm thì ta mới đủ ăn. Ta thực sự biết ơn bà con hàng xóm. Đó cũng thể hiện tình đoàn kết, tương thân tương ái lẫn nhau của dân tộc ta. Các phương tiện để đánh giặc được nhà vua sắm sửa kĩ càng và chu đáo: ngựa sắt, roi sắt và áo giáp sắt. Công lao đâu chỉ của riêng ta.”
Định hỏi thêm nhưng đã đến nơi, tôi tạm biệt. Tôi lại đắm chìm trong tiếng sáo dễ thương của một chàng trai khôi ngô tuấn tú. Tôi hỏi: “Chàng Sọ Dừa đang thổi sáo chăn trâu ở đây phải không?”
Thánh Gióng đáp: “Đúng vậy, cậu ta đang chăn trâu ở ngọn đồi kia”
Sau đó, Thánh Gióng đặt tôi xuống ngọn đồi và tạm biệt. Tôi hỏi Sọ Dừa:
“Anh là Sọ Dừa phải không?”
Chàng Sọ Dừa gật đầu và tiếp tục thổi sáo. Tôi như bị cuốn hút bởi âm nhạc của anh ấy. Bên cạnh, có một cô gái hiền lành, ân cần và nhân hậu đứng gần. Mỗi ngày, cô ấy dành thời gian để mang cơm đến cho Sọ Dừa, bất chấp nắng gió. Từ khi nào đó, cô ấy âm thầm yêu thương Sọ Dừa và trở thành vợ của anh ấy.
Bất ngờ, tiếng sủa của con chó ngoài sân làm tôi giật mình, ông tôi vẫn nằm đó, quạt đều cho tôi ngủ. “Cháu yêu ông nhiều lắm, nhờ những câu chuyện cổ tích của ông mà cháu đã có một giấc mơ thật đẹp”.
Một chuyến du lịch trong thế giới cổ tích - Mẫu 3
Đã bao giờ bạn gây tổn thương cho ai đó mà bạn yêu quý chưa? Riêng tôi, chỉ mới đây thôi, tôi đã gây ra một việc làm để phải day dứt và thấm thía, như cái rét cắt da cắt thịt cùng mùi vị của những que diêm cháy lên từ ước mơ. Dù việc đó chỉ trong một giấc mơ nhưng tôi vẫn muốn kể cho mọi người cùng biết.
Đang ngồi đọc sách trong phòng, bỗng tôi thấy một cánh cửa lạ kì xuất hiện trên tường. Tôi giật mình, cửa mở ra, một luồng gió mạnh hút tôi vào trong. Mắt tôi hoa lên, trong sự mơ màng đó tôi chỉ kịp nhận ra mình đang nằm trên tuyết, có một cánh tay lay tôi dậy:
– Thức dậy đi nào? Sao lại ngủ ở đây?
– Tôi… tôi ở đâu vậy! Ông là ai thế này?
– Thôi đi ông già, cha mày đây mà mày không nhận ra à? Rõ ràng…
Người đàn ông nhăn mày. Tôi nhận ra trên gương mặt ông ấy sự khó chịu rõ ràng. Tôi lại hỏi:
– Đây là đâu vậy?
– Đầu óc mày có vấn đề gì không đấy? Đây là Copenhagen, nơi mà mày và tao đang sống trong căn nhà kia.
Ông chỉ tay về phía những dãy nhà nhỏ xíu.
– Tao là ba mày đây.
Ngưng một lát ông nói:
– Thôi về đi, ông nhẹ nhàng nói – về đi con!
Thế là tôi đã hiểu. Tôi đang ở Đan Mạch, nơi có tuyết rơi và truyện cổ tích. Nơi tôi từng mơ ước để gặp các nhân vật trong truyện: cô bé bán diêm, chú lính chì dũng cảm,… Tôi đã bình tĩnh lại, đi theo ông – người gọi tôi là con về nhà. Đi qua các hàng tạp hoá, những ngôi nhà đẹp tôi nhìn thấy có những cây thông giáng sinh trang trí và những món quà đủ màu sắc.
Hôm nay là đêm Nô-en. Tôi nghe tiếng hát từ nhà thờ xa vang lên. Đi bộ trên tuyết, chân tôi cứng đờ, nhìn xuống thấy đôi giày rách nát. Tưởng sắp bung ra. Kéo lê đến ngôi nhà tối om, chỉ có một chiếc chuông đồ chơi sứt mẻ. Tôi đang xa nhà để đến nơi này chịu cái rét cắt da cắt thịt. Có lẽ ông trời muốn tôi gặp nhân vật cổ tích mà tôi luôn mong ước. Chờ đến mười hai giờ đêm, tôi bước ra khỏi nhà. Dù lạnh buốt nhưng tôi vẫn đi tìm gặp nhân vật cổ tích. Tôi cảm thấy lạnh buốt.
Đôi giày tôi đã rách tung ra, phải đi chân đất. Bỗng gặp cô bé bán diêm, tôi đã làm việc không tốt. Tôi chạy theo trả lại chiếc giày, nhưng mất dấu. Tôi vẫn kiên trì đi tìm, cuối cùng tôi thấy cô bé. Tôi không đủ can đảm để nhìn cảnh thần kì đó nữa, tôi chạy đi. Tôi thấy xấu hổ và tiếc nuối.
Tôi tỉnh dậy vì bố. Tôi muốn quay lại cứu cô bé. Nước mắt tràn ra, lòng tôi như thắt lại.
Kể về chuyến du lịch trong thế giới cổ tích - Mẫu 4
Đêm hè, ánh trăng lung linh chiếu khắp nơi. Ánh sáng trăng lấp lánh qua kẽ lá, rọi xuống chiếc giường tre, nơi bà và cháu đang nằm thư thả hóng mát. Bà có một kho truyện cổ tích, mỗi khi kể em luôn háo hức lắng nghe. Tiếng bà thì thầm rối rít bên tai, em cảm thấy mình như đang lạc vào thế giới thần kỳ.
Tiếng trống đồng vang vọng khắp nơi. Hôm nay là ngày vua Hùng chọn người kế vị. Hai mươi hoàng tử đã vào cung, các lễ vật được dâng lên. Vua Hùng còn đắn đo suy nghĩ. Khi đó, Lang Liêu bước vào. Mặc quần áo giản dị, chàng kính cẩn dâng lễ vật cho vua cha. Một mùi thơm tự nhiên phát ra. Vua Hùng vui mừng và phát ngôn:
- Đây là lễ vật ta mong chờ! Lang Liêu, con xứng đáng là người kế vị!
Làm sao mà lễ vật đã làm vua Hùng hài lòng đến vậy?
Em vội vã đến gần Lang Liêu:
- Lang Liêu đã dâng vua cha lễ vật gì vậy cô bé?
Lang Liêu mỉm cười:
- Đâu có gì cô bé ạ! Tôi đã làm hai chiếc bánh dùng gạo nếp, đậu xanh, thịt lợn, dâng lên vua cha. Bánh chưng vuông tượng trưng cho mặt đất, bánh giầy tròn là hình ảnh của bầu trời. Bằng chính công sức của mình, tôi muốn dâng lên Tiên Vương và cả vua cha trời đất này!
- Tuyệt vời! Lang Liêu ạ! Chàng sẽ là vị vua hiền tài nhất của dân chúng.
Tạm biệt Lang Liêu, em đi tiếp. Đang ngắm cỏ cây hoa lá, em bất ngờ nghe thấy tiếng khóc ầm ầm từ đâu đó. Kìa, bên bờ giếng có một cô gái quần áo rách rưới đang khóc. Liệu đó có phải chị Tấm không?! Em hỏi nhẹ:
- Chị Tấm à, chị có chuyện gì buồn vậy?
Chị Tấm kín đáo nói:
- Mẹ con nhà Cám đã giết con cá Bống của tôi rồi! Hu... hu...
Em vỗ nhẹ vai chị:
- Cứng lòng lại chị ạ! Một con cá Bống bé nhỏ thôi mà, chẳng có gì để chị phải buồn đến thế đâu!
- Nhưng với tôi, Bống là tất cả! Bống là người bạn thân, là nguồn an ủi. Mất Bống, lòng tôi đau đớn lắm!
Hiểu được tâm trạng của chị, em nhẹ nhàng khuyên bảo:
- Một người phụ nữ tốt bụng và chu đáo như chị chắc chắn sẽ tìm được hạnh phúc, chị Tấm ạ!
Chị Tấm nhìn em, ánh mắt rực lên hy vọng và niềm tin.
Bất ngờ, một vòng sáng rực rỡ xuất hiện, Bụt hiện thân trước mắt. Với sự ân cần, Bụt vuốt nhẹ cằm râu bạc như tuyết, bước vào nói với chị Tấm:
- Cháu đừng buồn nữa! Cháu hãy tìm xương Bống đặt vào lọ rồi chôn dưới chân giường. Không lâu sau, điều kỳ diệu sẽ đến với cháu đó, cháu ạ!
Chị Tấm chưa kịp bày tỏ lòng biết ơn thì Bụt đã biến mất trong sương khói mịt mờ. Cùng em, chị tìm kiếm xương Bống mà không thấy. May mắn, con gà tốt bụng đã giúp chị tìm thấy. Chị Tấm làm theo lời Bụt dặn. Khi chia tay, em chúc chị gặp nhiều may mắn.
Em tiếp tục bước đi nhẹ nhàng. Trên đồng cỏ xanh mướt, một bầy hươu đang ngổn ngang ăn cỏ. Em bị cuốn theo chú hươu có cặp sừng tuyệt đẹp. Một khu rừng hiện ra trước mắt em. Tiếng chim hót líu lo, suối chảy róc rách, những bông hoa rực rỡ kỳ lạ đang cúi đầu nói chuyện với nhau. Em dừng lại trước một tảng đá lớn màu trắng đục. Bên cạnh là một cây cau cao vút, tàu cau rủ xuống như ôm, bảo vệ. Một dây trầu với những chiếc lá xanh mượt mềm mại bao quanh thân cây cau như ôm sát. Em nói thích thú:
- Ồ! Thì ra, hai vợ chồng nhà họ Cao đã gặp nhau ở đây!
- Đúng vậy em ạ!
Em giật mình nhìn lên. Chiếc võng cau lắc nhẹ nhàng thổ lộ tâm trạng.
- Em ơi, ta đã hoài nghi vợ và em trai, những người thân yêu nhất của ta. Ta đã mắc phải một sai lầm không thể tha thứ. Nhưng may mắn cuối cùng là gia đình ta đoàn tụ ở đây thành một tổ ấm vĩnh cửu. Em ơi, hãy trân trọng tình thân và đừng để tâm hồn bị vấy bẩn bởi những suy đoán xấu xa...
Một giọt nước trong suốt như nước mắt từ chiếc võng cau rơi xuống chiếc lá trầu, rồi đọng trên tảng đá. Mắt em bỗng cảm thấy đắng cay. Tình thương của ba con người này khiến em xúc động.
Em tiếp tục hành trình của mình. Khi mệt mỏi, em dừng lại trước cảnh tượng đặc biệt: Một chàng trai tuấn tú nằm trên chiếc võng giữa hai thân cây, sưởi ấm bằng ánh nắng chiều và say sưa thổi sáo. Trên triền đồi, bầy bò đang ngơi ngơi gặm cỏ. Em nhìn kỹ lá cây, lo sợ một tiếng động sẽ phá vỡ bầu không khí bình yên này. Tiếng sáo vẫn vang lên, dịu dàng như lời mời gọi.
Bỗng có tiếng cây cỏ gãy dưới bước chân. Chàng trai biến mất, chỉ còn Sọ Dừa lăn lóc trên bãi cỏ xanh. Có lẽ đó là chàng Sọ Dừa trong câu chuyện cổ tích mà bà kể cho em nghe nhiều lần.
Sau một lát, một cô gái xinh đẹp với nụ cười tươi tắn bước tới gần chàng. Nàng mở chiếc giỏ mây, lấy ra một phần cơm canh và ân cần mời chàng ăn. Sọ Dừa ăn ngon lành. Trong khi đó, ánh mắt của cô gái đầy thiện cảm hướng về chàng. Khi nàng ra về, em vội chạy đến và hỏi:
- Chị ơi! Chị có phải là nàng Út, con gái của ông không? Tại sao chị lại yêu chàng Sọ Dừa xấu xí như vậy?
Nàng Út tươi cười trả lời:
- Em có lạ không? Khi lần đầu gặp Sọ Dừa, chị cũng cảm thấy lo sợ như mọi người khác. Nhưng khi thấy mọi người đều tránh xa chàng, mà chàng không có tội lỗi gì, chị lại cảm thấy thương chàng. Chàng phải chịu đựng quá nhiều gian khổ. Chị muốn giảm bớt phần nào cô đơn và buồn phiền của chàng. Dần dần, chị đã quên hẳn vẻ bề ngoài xấu xí của chàng. Chị nhận ra rằng chàng là một người tốt bụng, chăm chỉ và có một tâm hồn đẹp đẽ. Chị bị mê hoặc bởi âm nhạc của chàng và chị đã yêu chàng từ lúc nào không hay.
- Ôi! Chị thật xinh đẹp và tốt bụng! Em chúc cho chị và chàng Sọ Dừa của chị được hạnh phúc bên nhau mãi mãi!
Em chỉ mới nói xong thì một đám mây năm sắc tràn xuống bao phủ Sọ Dừa. Trong nháy mắt, mây tan biến, một chàng trai tuấn tú hiện ra. Chàng ôn hòa nắm tay nàng Út. Nàng Út lúng túng muốn rút tay lại thì một giọng nói ấm áp quen thuộc vang lên:
- Nàng đừng sợ! Ta chính là Sọ Dừa đây! Tấm lòng nhân từ của nàng và lời chúc chân thành của cô bé đã giúp ta trở lại thành người.
Nàng Út nắm chặt tay em và phát biểu với niềm hạnh phúc:
- Ôi trời ơi! Chị sẽ không quên ơn em đâu!
- Em chúc mừng anh chị!
Em mở mắt tỉnh giấc. Bên cạnh, bà vẫn nằm đó, miệng nhai trầu một cách chậm rãi. Mùi hương trầu ấm áp lan tỏa trong không gian. Em ôm chặt bà và thì thầm: 'Bà ơi! Bà chính là bà tiên kỳ diệu. Bà đã mang đến cho cháu những giấc mơ tuyệt vời!'.