Bơ vơ giữa những cung đường u ám, tôi lựa chọn đến với những nơi quen thuộc, những người bạn, chỉ để ngắm nhìn mọi điều trôi qua, không lời nói, không nụ cười.
Sau thời gian học ở nước ngoài, tôi trở về Việt Nam và bắt đầu cuộc sống với sự kiêu căng. Tôi có một tình yêu từ thuở ấu thơ, đang làm quản lý cho một công ty nước ngoài với thu nhập hấp dẫn, là con trai duy nhất trong một gia đình Hà Nội viên mãn.
Một mình ở Sài Gòn, tôi chưa từng cảm thấy mất phương hướng bởi vì có vẻ như cả thế giới đang xoay quanh tôi.
Nhưng rồi, sự cố đầu tiên trong cuộc đời lại ập đến. Công ty của tôi gặp khó khăn đến mức không thể trả lương cho nhân viên. Và bạn đã từng nghe về 'định luật Murphy' chưa? Đó chỉ là điểm xuất phát.
Khi bị đẩy ra khỏi công việc lý tưởng đột ngột, tôi cảm thấy... không gì. Sài Gòn vẫn đầy cơ hội, và tôi sẽ sớm tìm được chỗ đứng mới bằng năng lực và tự tin của mình.
Nhưng liên tục sau đó chỉ là sự từ chối, lần đầu tiên đối mặt với sự nghi ngờ về bản thân. Tôi phải đứng trước quyết định: vứt bỏ bản thân để bắt đầu lại ở một công việc mới với mức thu nhập thấp hơn, hoặc tiếp tục thất nghiệp và chờ đợi cơ hội.
Những căng thẳng đó lan sang cả mối quan hệ, những lời yêu thương dần phai nhạt, chỉ còn lại sự trách móc. Cuối cùng, chúng tôi đã chia tay.
Tất cả bị cuốn trôi và chôn vùi như thế chỉ trong vài tháng.
Mất hết danh vọng, sự nghiệp, tình yêu và thêm cả một trận bệnh nặng đến tận cùng, tôi từ từ nhận ra mình đang rơi vào tình trạng trầm cảm.