Nếu bây giờ được gặp bạn, tôi sẽ điều chỉnh tâm trạng mình, nhẹ nhàng chứ không cảm thấy gò ép. Tôi sẽ vui vẻ nhìn thấy bạn hạnh phúc bên người yêu mà không ghen tỵ. Cảm ơn bạn đã xuất hiện, dù chỉ là một người thông thường, nhưng với tôi, bạn từng là một thiên sứ, từng là người mà tôi cố gắng nỗ lực hết mình. Cảm ơn bạn đã làm cho thanh xuân của tôi thêm phần đặc biệt.
“Đối với tôi, bạn là tình yêu đầu tiên, và tình yêu đầu tiên thường đến rất nhẹ nhàng”, mối tình đầu luôn để lại những nuối tiếc, những vết thương. Đó có thể là một mối tình thời học trò nồng nàn, đầy cảm xúc của tuổi trẻ. Chúng ta có thể dành thời gian bảo vệ nó, bảo vệ điều gọi là tình yêu - mối tình mà chúng ta chưa thực sự hiểu đúng, chưa thực sự trưởng thành đầy đủ cho đối phương. Ai cũng có tình yêu đầu tiên, dù sớm hay muộn, nó có thể rất đẹp, đến và đi nhẹ nhàng hoặc có thể đến và đi để lại những vết thương không thể chữa lành.
Tình yêu đầu tiên của tôi cũng chỉ đơn giản là “thích trong im lặng”. Tôi đã thích bạn trong gần 4 năm, cho đến khi tôi hoàn thành năm đầu tiên ở Đại học thì tôi mới thật sự làm cho tên của bạn ra khỏi tâm trí mình. Nếu ai đó hỏi tôi “Thích mà không nói ra có cảm thấy mệt không”, tôi sẽ trả lời “Mệt, thực sự rất mệt”.
Tôi đã thích bạn từ lần gặp mặt đầu tiên ở quầy ăn trường cấp 3, bạn không đặc biệt lắm, nhưng vào thời điểm đó, bạn lại đặc biệt đối với tôi. Từ khoảnh khắc đó, tôi mới hiểu được cảm giác rung động là gì? Là không cần phải làm gì cả, cũng không cần phải quá đặc biệt, chỉ cần gặp người đó, tôi có thể cảm nhận được từng nhịp đập của trái tim là đủ.
Đối với những người bạn cùng tuổi, tôi chỉ là một trong số những người bạn nữ bình thường dưới cả mức bình thường. Ngoại hình không đẹp, không giỏi giao tiếp, lại cũng không đáng yêu, tôi cũng không có nhiều bạn. Sự sốc ở đầu năm lớp 10 đã khiến cho tôi tự ti về ngoại hình trong một khoảng thời gian dài. Từ khi còn bé, tôi nghĩ rằng ngoại hình của mình không quá tồi tệ, bạn bè ở cấp 2 cũng không bao giờ soi mói về ngoại hình của tôi. Nhưng khi tôi bước vào môi trường mới - trường cấp 3, tôi mới nhận ra được rằng bề ngoại hình có tầm quan trọng như thế nào.
Khi biết mình bị người khác nói xấu về ngoại hình, tôi đã chia sẻ với gia đình, họ đều nói rằng không phải vậy, tôi không xấu như lời người khác nói. Nhưng đó chỉ là lời động viên vô nghĩa đối với tôi, tôi cảm thấy nên giữ cho mình. Tôi đã khóc rất nhiều, nhưng không giải quyết được vấn đề, tôi nghĩ câu nói “Cái nết đánh chết cái đẹp” là lời nói dối, tôi ghét câu nói đó. Vì người ta đánh giá bạn từ vẻ bề ngoại không đẹp, nên họ không quan tâm tính cách hay cách hành xử của bạn.
Vì cảm giác đó, suốt thời gian đó tôi không dám nói với ai về việc thích cậu ấy, thậm chí tôi không biết tên cậu. Chỉ có hai người bạn thân nhất của tôi biết về điều này. Ít ra cũng có người biết rằng tôi từng thích một người như vậy.
Khi kỳ học đầu tiên kết thúc, tôi thấy cậu đứng trên bục nhận giải học sinh giỏi. Tôi đã đặt ra mục tiêu cho mình là phải cố gắng hơn để cùng cậu đứng trên đó nhận giải vào kỳ sau. Lúc đó, chỉ như vậy là tôi đã cảm thấy hạnh phúc, tôi nghĩ rằng chỉ khi thực sự giỏi, người ta mới nhớ đến bạn, chỉ khi thực sự giỏi mới xứng đáng với người như cậu.
Khi kỳ học cuối cùng kết thúc, tôi đã đạt được mục tiêu của mình, nhưng lúc đó tôi nhận ra rằng việc nhận giải như vậy là do nỗ lực của bản thân, tôi cũng có thể giỏi như người khác, tôi không hoàn toàn không có gì đặc biệt. Tôi nghĩ chỉ khi bắt đầu học tôi mới có thể vượt qua cảm giác tự ti, dù tôi có môn học không tốt nhưng nó cũng không ảnh hưởng đến thành tích.
Cuối cùng, vào năm cuối cùng ở trung học, tôi mới biết tên của cậu, một cách rất tình cờ. Tại sao lại phải đến lúc tôi sắp quên mới biết tên đó, tên mà tôi mong muốn biết trong suốt năm đầu tiên ở trung học. Nhưng sau khi biết tên, tôi cũng không thể làm gì, tôi và cậu học khác lớp.
Tôi và cậu cũng không có gì chung, ngay cả cơ hội để nói chuyện cũng không có. Tôi đã dũng cảm gửi 3 lời mời kết bạn với cậu trên mạng xã hội, nhưng chưa bao giờ được cậu chấp nhận. Nhớ có một lần, tôi gửi lời mời đó trên điện thoại và nghĩ rằng cậu sẽ chấp nhận thôi, dù chỉ là bạn bè trên mạng thôi tôi cũng thấy mình có cơ hội làm bạn với cậu. Nhưng tôi không bao giờ có cơ hội đó. Tôi không trách cậu, bởi vì trên mạng hay ngoài đời, tôi chỉ là người lạ, một người mà cậu không biết và không bao giờ biết đến.
Khi đến năm cuối cấp, tôi đã tự nhủ rằng sau khi tốt nghiệp, sẽ là lúc tôi thổ lộ tình cảm với người ấy. Dù có đồng ý hay không, điều đó không quan trọng, vì tôi chỉ muốn nói cho người đó biết rằng từng có một người yêu thích họ như tôi.
Khi mọi kế hoạch tan thành mây khói, tôi cảm thấy thất vọng và buồn bã. Nhưng tôi không khóc, vì đó không phải là lỗi của ai. Tôi hy vọng có một ngày người đó sẽ hiểu được tôi là ai và cảm xúc của tôi. Thời gian cuối cấp đó đối với tôi không mấy êm đẹp, tôi phải đối mặt với áp lực của kỳ thi và cố gắng quên đi một người không bao giờ thuộc về mình.
Tưởng rằng sau khi thi xong, tôi sẽ dần quên được người con trai đó, nhưng số phận luôn có những trò đùa. Tôi rớt nguyện vọng 1 chỉ vì thiếu 0.1 điểm, và nguyện vọng 2 của tôi lại đúng vào trường đại học mà người đó đang theo học. Khi đọc danh sách trúng tuyển của cả trường cấp 3, tôi không tin vào mắt mình khi thấy tên của người đó. Dường như số phận định sẽ cho chúng ta gặp nhau.
Trong một khoảnh khắc, tôi tự hỏi liệu cậu và bạn gái sẽ chia tay sớm hay không. Tôi thường xuyên xem story của hai người, họ trông rất hạnh phúc bên nhau. Khi nhận ra rằng cậu thật sự yêu thích cô ấy, tôi có thể cảm nhận được tình cảm sâu lắng mà cậu dành cho bạn gái.
Khoảnh khắc đó giúp tôi giải phóng bản thân khỏi những cảm xúc tiêu cực và học cách quên đi. Quên đi một người mà từng là cả một thế giới đối với mình không bao giờ dễ dàng. Tôi không hiểu tại sao người ta có thể quên đi người yêu cũ, nhưng lại khó quên được người mình từng yêu thương như một bầu trời.