So sánh nhân vật Huấn Cao và Người lái đò Sông Đà tập hợp 6 bài văn mẫu cực kỳ hay, bao gồm phân tích súc tích, đầy đủ, và bài làm của các học sinh giỏi. Điều này giúp các học sinh lớp 12 tự học, mở rộng kiến thức và cải thiện kỹ năng Văn một cách hiệu quả.
Phân tích nhân vật người lái đò trong tác phẩm Người lái đò sông Đà của Nguyễn Tuân so với nhân vật Huấn Cao trong tác phẩm Chữ người tử tù, để nhận thức được điểm tương đồng và khác biệt trong cách tiếp cận con người của Nguyễn Tuân trước và sau Cách mạng tháng Tám. Dưới đây là 3 gợi ý cách viết và 6 bài văn mẫu cực kỳ xuất sắc mời các bạn cùng đọc.
Dàn ý So sánh nhân vật người lái đò và Huấn Cao
Phác thảo chi tiết số 1
I. Mở đầu:
Giới thiệu về tác giả và tác phẩm
- Tập truyện Sông Đà được coi là tuyển tập xuất sắc nhất của Nguyễn Tuân về phong cảnh và cuộc sống ở miền Tây Bắc. Đây là kết quả của chuyến đi thực tế của ông vào Tây Bắc năm 1958.
- Bức tranh về phong cảnh Tây Bắc dưới nét bút của Nguyễn Tuân vừa tráng lệ, uy nghiêm mà lại vô cùng tuyệt vời và đậm chất thơ mộng. Trong bài văn Người lái đò sông Đà, được rút từ tập truyện Sông Đà, tác giả không chỉ ca ngợi vẻ đẹp của tự nhiên mà còn dành lời khen ngợi cho những con người miền núi Tây Bắc, đặc biệt là những người lái đò trên dòng sông hung dữ và lãng mạn đó.
II. Nội dung chính :
Đối chiếu hai tác phẩm Chữ người tử tù và Người lái đò sông Đà.
1. Phân tích nhân vật người lái đò trên sông Đà
* Mô tả chân thực về dòng sông Đà
- Sông Đà hiện lên với hình ảnh hùng vĩ và đầy uy nghiêm, nhưng cũng không thiếu đi sự dịu dàng, lãng mạn.
- Vẻ đẹp đồng thời dữ dội và đầy tình cảm của sông Đà là bối cảnh cho sự hiện diện của người lái đò.
* Nhân vật lái đò trên sông Đà
Người lái đò:
- Anh hùng của vùng sông nước.
- Lái đò là một nghệ sĩ tài ba.
-> Theo nhận định của nhà văn Nguyễn Tuân, người lái đò được mô tả như một “tay lái đò tài ba”.
=> Nghệ thuật mô tả nhân vật của Nguyễn Tuân thực sự tài hoa. Tác giả đã lược bỏ hầu hết thông tin về cuộc sống cá nhân của người lái đò để tập trung vào việc tả ngoại hình và hành động của nhân vật.
2. Đối chiếu nhân vật người lái đò và nhân vật Huấn Cao
- Trong tác phẩm Chữ người tử tù của Nguyễn Tuân, nhân vật Huấn Cao được miêu tả là một con người tài năng, trang trọng và kiêu hãnh, có “bản tính lương thiện”.
- Hình tượng của Huấn Cao mang vẻ đẹp quyến rũ, có khả năng thu hút và gây ấn tượng mạnh mẽ đối với những người có tấm lòng cao thượng.
=> Qua việc thăm dò vài điểm về vẻ đẹp tâm hồn của nhân vật Huấn Cao, chúng ta dễ dàng nhận thấy những điểm tương đồng và sự khác biệt trong cách tiếp cận con người của Nguyễn Tuân trước và sau Cách mạng tháng Tám.
* Điểm chung:
- Nguyễn Tuân tiếp cận con người từ góc độ của một nhà văn tài hoa, một nghệ sĩ.
- Vẫn là một nhà văn tài năng, tinh tế, lịch lãm, sử dụng kiến thức đa dạng từ nhiều lĩnh vực văn hóa và nghệ thuật khác nhau trong việc miêu tả và diễn đạt.
- Vẫn sử dụng ngôn từ phong phú, tinh tế, và độc đáo. Cách sắp xếp câu văn thông minh, với nhịp điệu trầm bổng và linh hoạt. Các hình ảnh từ ngôn từ được kết hợp một cách tinh tế.
* Sự khác biệt:
- Trong truyện Chữ người tử tù, sự tôn vinh của tài hoa, sức mạnh và sự tinh khiết được nhấn mạnh, đồng thời phản đối sự thực tại phi phàm của xã hội thực dân trước Cách mạng. Trong khi đó, trong Người lái đò sông Đà, sự ca ngợi dành cho sông Đà và người lái đò biểu hiện tình yêu sâu sắc đối với thiên nhiên của đất nước và lòng tin vào cuộc sống mới, con người mới.
+ Huấn Cao là biểu tượng của quá khứ và lịch sử, hiện chỉ còn lại như “bóng hình”; người lái đò là hình ảnh của hiện tại và cuộc sống hàng ngày.
+ Huấn Cao được xem là một huyền thoại, một hiện tượng đặc biệt; trong khi đó, người lái đò là một người bình thường, sống trong cuộc sống hàng ngày.
+ Huấn Cao chống lại xã hội, trở thành kẻ bất công của xã hội; người lái đò là người đóng góp vào việc xây dựng quê hương và đất nước bằng cả sức lực và trí tuệ của mình.
- Về ý tưởng thẩm mỹ:
+ Thông qua nhân vật Huấn Cao: nghệ sĩ tài hoa chỉ có ở những người xuất sắc thuộc quá khứ “để lại dấu ấn’’
+ Thông qua nhân vật người lái đò: tài năng nghệ sĩ không chỉ ở những cá nhân đặc biệt mà còn ở những người lao động và chiến sĩ của nhân dân, được thể hiện qua công việc và cuộc sống hàng ngày.
- Về cách tiếp cận con người:
+ Trong tác phẩm Chữ người tử tù: tôn vinh những “con người nổi bật, những tính cách phi thường”, ca ngợi vẻ đẹp và khám phá những cảm xúc mới mẻ.
+ Trong tác phẩm Người lái đò sông Đà: tôn vinh những nhân vật tài ba, xuất sắc có thể được tìm thấy ngay trong cuộc sống hàng ngày và trong công việc chiến đấu của nhân dân, ca ngợi vẻ đẹp kết hợp với cuộc sống năng động và phát triển, đồng thời lên án, kêu gọi sự phản đối chế độ cũ và khẳng định tinh thần nhân văn của chế độ mới.
III. Kết luận:
- Thông qua tác phẩm Người lái đò sông Đà và nhân vật lái đò, chúng ta nhận ra Nguyễn Tuân là một tác giả tài năng, sâu sắc, có tâm huyết, yêu thiên nhiên và con người miền Tây Bắc một cách mãnh liệt và tự hào.
- Hai tác phẩm Người lái đò sông Đà và Chữ người tử tù đã thể hiện một phần nào đặc điểm của phong cách nghệ thuật của Nguyễn Tuân, với sự ổn định và sự biến đổi trong phong cách ở hai giai đoạn trước và sau Cách mạng.
Phác thảo chi tiết số 2
1. Bối cảnh
* Điểm tương đồng
– Phải đương đầu với một môi trường sống nguy hiểm và đầy thách thức.
– Tuy nơi đó cũng là cơ hội để họ thể hiện những đặc điểm độc đáo của tâm hồn, tính cách và khả năng của mình.
* Điểm khác biệt
– Huấn Cao
+ Dưới thời phong kiến suy tàn, bản chất xấu xa, tối tăm của chế độ bắt đầu hiện rõ.
+ Vì đấu tranh chống lại chính quyền phong kiến, Huấn Cao đã bị bắt giữ, kết án tử hình và giam giữ trong nhà tù, chờ ngày ra tòa để nhận án tử hình. Cuối đời, ông phải trải qua những ngày cuối cùng trong buồng giam, nơi không có chỗ cho sự cao thượng hay vẻ đẹp. Vì vậy, Huấn Cao phải luôn sẵn lòng đối mặt với những âm mưu, trò lừa dối của kẻ ác.
– Người lái đò
+ Môi trường lao động nguy hiểm: Sông Đà đầy nguy cơ, hung dữ như kẻ thù.
+ Nghề lái đò là công việc nguy hiểm, có thể gây tử thương bởi sự nguy hiểm của nó, khiến người lái đò phải luôn cảnh giác và sẵn lòng hy sinh. Thách thức lớn nhất là khi phải vượt qua những thác nước – nơi sức mạnh dữ dội của dòng sông được thể hiện rõ nhất.
2. Đặc điểm:
Tài năng phi thường, xuất sắc:
– Huấn Cao:
+ Tài năng trong lĩnh vực nghệ thuật – yêu cầu sự uyên bác và một tâm hồn rộng lượng.
+ Kỹ năng viết chữ: Phong cách chữ đặc trưng, tràn đầy sức sống và sự tươi mới. Trong từng nét chữ, chứa đựng tâm hồn hướng về mục tiêu lớn lao của một cuộc đời. Danh tiếng: Chữ của Huấn Cao nổi tiếng khắp nơi, từ vùng quê sâu đến những người không tên tuổi đều biết và kính trọng. Chữ của Huấn Cao là một kho báu, là ước mơ của những ai yêu thích vẻ đẹp của ngôn từ và hiểu được giá trị của cái đẹp. Chữ của Huấn Cao có sức mạnh làm lay động, chinh phục trái tim người đọc.
– Người lái đò
Tài năng được thể hiện thông qua công việc đơn giản: lái đò
+ Kỹ thuật lái đò: Những động tác điều khiển đầy uyển chuyển mang vẻ đẹp tự nhiên của cuộc sống, đơn giản nhưng độc đáo.
+ Linh hoạt trong mọi tình huống để đối phó, vượt qua thách thức của dòng sông không chỉ nguy hiểm mà còn có khả năng quân sự xuất sắc.
Sức mạnh của Sông Đà đã được sự kết hợp giữa đá và nước. Người lái đò đứng một mình trên chiếc thuyền, sử dụng mái chèo như một cây đũa thần, giữ thế trận và vượt qua mọi thách thức từ dòng nước dữ dội.
Với sự linh hoạt của động tác, ông lái đò đã dẫn thuyền qua mỗi trận sóng thác. Thuyền di chuyển như một tia chớp, chinh phục mọi thử thách một cách tài tình.
Mỗi khi đối mặt với thạch trận, ông lái đò thay đổi cả tay lái lẫn chiến thuật. Mặc dù có những lúc phải đối diện với những thương tích từ cuộc chiến trên dòng sông, nhưng bằng sự linh hoạt và khéo léo, ông khiến đối thủ phải rút lui.
Uyên bác, kiên định trước mọi khó khăn, luôn sẵn sàng đối mặt với bất kỳ thách thức nào mà không từ bỏ. Họ thậm chí coi những nguy hiểm như một phần không thể thiếu trong cuộc sống hàng ngày.
* Điểm chung: Xem xét nguy hiểm như một phần không thể thiếu trong cuộc sống.
– Trong quá trình giam giữ, Huấn Cao nhận được sự đối xử đặc biệt từ quản ngục, nhờ lòng cảm mến và biết ơn đối với ông. Mặc dù ông nhận ra rằng rượu thịt có thể là một cạm bẫy, nhưng ông vẫn chấp nhận nó như một phần của cuộc sống.
– Ông lái đò không thích lái đò trên những dòng sông phẳng lặng vì cảm thấy nhàm chán và buồn ngủ. Ông coi những khúc sông hiểm trở là biểu hiện của tình cảm đặc biệt mà con sông dành cho những người lái đò.
* Tình thế phải đối mặt
– Trong khi chịu án tử hình và sống trong nhà tù, Huấn Cao vẫn giữ thái độ bình thản và tự do, không bị làm phiền bởi sự áp đặt của quản ngục. Ông sẵn lòng đối mặt với mọi khó khăn mà không từ bỏ ý định của mình.
– Cuộc sống của người lái đò luôn chứa đựng nguy hiểm và thử thách từ thiên nhiên. Tuy nhiên, họ luôn sẵn lòng đối mặt với mọi khó khăn một cách bình tĩnh và tỉnh táo, không bao giờ chịu đầu hàng trước sức mạnh của dòng sông.
Tấm lòng và nhân cách được coi trọng
Mang trong mình lòng thành thật và cao quý, họ xử sự với cuộc sống và con người một cách tôn trọng, góp phần vào việc tạo dựng những mối quan hệ tốt đẹp và thiêng liêng.
* Huấn Cao
Là một người có tài viết chữ, nhưng ông không lợi dụng nó vì lợi ích cá nhân. Ông hiểu rằng giá trị của chữ không chỉ nằm ở hình thức mà còn ở giá trị tinh thần. Do đó, ông chỉ trao chữ cho những người đáng tin cậy, những người hiểu được tâm hồn của mình.
Huấn Cao tặng chữ cho viên quản ngục vì ông nhận ra sự trong sáng và quý báu trong lòng người đó. Việc trao bức lụa viết với những nét chữ đẹp là cách truyền đạt cái đẹp cho những người yêu thích nghệ thuật, là cách trao tấm lòng cho những người có tấm lòng. Thêm vào đó, từ khi ông nhận ra giá trị của viên quản ngục, Huấn Cao đã thể hiện sự tôn trọng thông qua cách nói, lựa chọn thời gian và không gian để viết chữ. Niềm mong muốn bảo vệ sự trong sạch và quý báu của con người đó được thể hiện qua lời khuyên chân thành. Tấm lòng và nhân cách của Huấn Cao đã gây ấn tượng sâu sắc đến viên quản ngục, khiến họ không khỏi xúc động và biểu lộ sự kính trọng.
Như vậy, sự tạo ra của Huấn Cao mang lại cái đẹp có thể sống mãi và mang ý nghĩa sâu sắc đối với con người và cuộc sống.
* Ông lái đò
– Ông gắn bó mật thiết với dòng sông Đà, coi nó như một đối thủ tài năng để thách đấu. Đồng thời, với ông, sông Đà không chỉ là một nơi đầy những ưu điểm và khuyết điểm mà còn là một người bạn trung thành. Đã hiểu biết sâu sắc về nó, ông đã vượt qua được thách thức của sông Đà.
– Tấm lòng và trách nhiệm với đất nước
+ Quá khứ: Trong thời kỳ khó khăn khi kẻ thù địch luôn rình rập và không thể chèo đò trực tiếp qua sông, những người lái đò đã đóng góp tấm lòng của mình vào công cuộc cách mạng, kháng chiến. Hành động của họ không chỉ là biểu hiện của trách nhiệm quê hương mà còn là sự hy sinh và kiên định trong lòng dân.
+ Trong thời kỳ đất nước đang xây dựng, ông lái đò tự hào khi được chở một đoàn chuyên gia từ Việt Nam và Nga đi khảo sát địa hình, chuẩn bị cho việc xây dựng nhà máy thủy điện. Điều này là minh chứng rõ ràng cho lòng tự hào và trách nhiệm công dân của ông trong việc đóng góp cho sự phát triển của đất nước.
3. Đánh giá tổng quan
– Cả hai nhân vật trong truyện được xây dựng thông qua việc lý tưởng hóa, bắt đầu từ quan điểm sâu sắc về con người của tác giả Nguyễn Tuân: nhìn nhận con người ở khía cạnh nghệ sĩ để làm nổi bật những phẩm chất và tài năng phi thường. Tác giả đã đặt nhân vật vào những tình huống khó khăn, những mối quan hệ phức tạp để họ có cơ hội thể hiện khí phách, nhân cách, và tài năng xuất sắc hơn so với người khác. Đồng thời, để tạo ra sức thuyết phục của hình tượng nhân vật, Nguyễn Tuân đã sử dụng rộng rãi kiến thức từ nhiều lĩnh vực khác nhau, kết hợp với sự sáng tạo độc đáo.
*Chữ người tử tù
Nguyễn Tuân, khi viết tác phẩm này trước cách mạng tháng Tám, là một nhà văn lãng mạn. Ông đã tạo ra những nhân vật độc đáo, là biểu tượng của sự cao quý và anh hùng trong một thời đại đầy biến động. Những nhân vật này, dù bị số phận đẩy vào hoàn cảnh khó khăn và xã hội đen tối, vẫn giữ vững ý chí và không ngừng khát vọng một cuộc sống tốt đẹp hơn.
* Người đóng vai lái thuyền trên sông Đà
Viết vào những năm 60, Nguyễn Tuân lúc này đã trở thành một nhà văn tiên phong. Ông không còn theo đuổi sự đối lập giữa quá khứ và hiện tại, cũng không còn tìm kiếm cái đẹp của một thời xa hoa, mà tập trung vào cuộc sống hàng ngày với những con người bình thường. Dưới ngòi bút của Nguyễn Tuân, người đóng vai lái thuyền trên sông Đà, mặc dù chỉ là một người lao động thông thường, nhưng lại tỏ ra như một anh hùng với tâm hồn nghệ sĩ và tài năng.
– Trong quá trình xây dựng nhân vật của ông lái thuyền, Nguyễn Tuân không chỉ dựa vào kiến thức về nghệ thuật như khi viết về Huấn Cao, mà còn cần rất nhiều kiến thức về cuộc sống hàng ngày. Điều này bắt buộc ông phải trải qua nhiều chuyến đi thực tế, gắn bó với người lao động và tìm hiểu sâu sắc về cuộc sống và công việc của họ. Điều này giúp cho Nguyễn Tuân có thể thể hiện tài năng văn học của mình một cách xuất sắc, với những tác phẩm phong phú và sáng tạo.
III. Chi tiết cụ thể
A. Khai mạc
Nguyễn Tuân (1910 – 1987) được gọi là một nhà văn khắp đời dành cả cuộc đời để tìm kiếm cái đẹp của cuộc sống và viết ra những tác phẩm nghệ thuật cho thế hệ sau. Trước tháng Tám năm 1945, quan điểm về cái đẹp của Nguyễn Tuân tập trung vào những điều chỉ xuất hiện trong quá khứ, trong những nhân vật tài hoa và cao quý. Sau cách mạng, quan điểm về cái đẹp của ông đã thay đổi, liên kết mật thiết với cuộc sống hàng ngày và những điều giản dị nhất. Qua hai nhân vật Huấn Cao trong “Chữ người tử tù” và người lái đò trong “Người lái đò sông Đà”, chúng ta thấy rõ sự thay đổi này trong sự sáng tạo của Nguyễn Tuân.
B. Phần thân bài
1. Phân tích về nhân vật người lái đò sông Đà:
1.1. Vài nét về hình ảnh của sông Đà: Sông Đà hiện lên vô cùng dữ dội nhưng cũng không thiếu đi vẻ đẹp thơ mộng, trữ tình, tạo nên nền tảng cho sự xuất hiện của người lái đò.
1.2. Nhân vật người lái đò sông Đà:
a. Nhân vật lái đò có hình dáng và đặc điểm độc đáo: tay 'lêu nghêu', chân 'khuỳnh khuỳnh', giọng 'ào ào như tiếng nước trước mặt ghềnh', 'nhỡn giới vòi vọi như lúc nào cũng mong một cái bến xa nào đó'... Đặc điểm hình dáng và đặc điểm này được hình thành bởi đặc tính của môi trường lao động trên sông nước.
b. Nhân vật lái đò là người tài năng, luôn thể hiện phong thái ung dung hòa lẫn chút tinh tế: ông hiểu biết sâu rộng về 'tính cách' của dòng sông, 'nhớ tỉ mỉ như đóng đanh vào lòng tất cả những luồng nước của tất cả những con thác hiểm trở', 'nắm chắc binh pháp của thần sông thần đá', 'thuộc quy luật phục kích của lũ đá nơi ải nước hiểm trở', biết rõ từng cửa tử, cửa sinh trên 'thạch trận' sông Đà. Đặc biệt, ông chỉ huy các cuộc vượt thác một cách thông minh, khôn ngoan và nhìn nhận những thách thức đã trải qua bằng cái nhìn giản dị mà không thiếu vẻ lãng mạn...
c. Nhân vật lái đò rất gan dạ trong những chuyến vượt thác đầy rủi ro: mô tả hùng hổ trước 'trùng vi thạch trận' của sông Đà, kiên định chịu đựng nỗi đau thể xác do cuộc đấu tranh với sóng thác gây ra, đánh bại thác dữ bằng những hành động mạo hiểm và chính xác (tránh, đè sấn, lái miết một đường chéo, phóng thẳng...).
d. Nhân vật lái đò là một hình tượng ấn tượng về người lao động mới. Qua hình tượng này, Nguyễn Tuân muốn thể hiện quan điểm: người anh hùng không chỉ tồn tại trong cuộc chiến mà còn trong cuộc sống lao động hàng ngày. Nhân vật lái đò chính là một người anh hùng như vậy.
2. So sánh với nhân vật Huấn Cao:
2.1. Hình tượng của Huấn Cao:
a. Trong truyện Chữ người tử tù của Nguyễn Tuân, nhân vật Huấn Cao được mô tả là một người tài năng, kiêu hãnh và không khuất phục, có phẩm chất trong sáng.
b. Vẻ đẹp của Huấn Cao được thể hiện qua sự lãng mạn, sức quyến rũ và khả năng gây ấn tượng mạnh mẽ đối với những người có trái tim mạnh mẽ.
c. Hình tượng của ông Huấn Cao là biểu tượng cho vẻ đẹp đã từng tỏa sáng trong quá khứ, giờ đây chỉ còn lại trong ký ức của những người có trái tim kiêu hãnh (Những con người xa xưa - Vũ Đình Liên)
2.2. Từ việc tìm hiểu vài nét về hình ảnh đặc trưng của nhân vật Huấn Cao, chúng ta có thể nhận thấy sự đồng nhất và khác biệt trong cách nhìn nhận con người của Nguyễn Tuân trước và sau Cách mạng tháng Tám.
a- Đặc điểm chung (tính thống nhất):
- Nguyễn Tuân vẫn tiếp cận con người từ góc độ tài năng và nghệ thuật.
- Vẫn là một tác giả tài năng, lịch lãm, uyên bác, vận dụng kiến thức đa dạng từ nhiều lĩnh vực văn hóa nghệ thuật khác nhau trong việc mô tả và biểu hiện.
- Vẫn sử dụng ngôn từ phong phú, tinh tế, và độc đáo. Khả năng sắp xếp câu văn mạch lạc, có giai điệu uyển chuyển, biết điều chỉnh nhịp điệu một cách mềm mại. Các biện pháp tu từ được sử dụng một cách tinh tế và khéo léo.
b- Đặc điểm riêng (tính khác biệt):
- Trước Cách mạng tháng Tám, Nguyễn Tuân tôn vinh những 'tính cách phi thường, con người đặc biệt'. Sau Cách mạng, tài năng văn học của ông được thể hiện qua cuộc chiến đấu và lao động hàng ngày của nhân dân.
- Trước Cách mạng tháng Tám, Nguyễn Tuân là một người tinh tế, yêu thưởng văn hóa và nghệ thuật. Sau Cách mạng tháng Tám, ông trở nên nhạy cảm hơn với con người và cuộc sống, đặc biệt là với vẻ đẹp từ góc độ thẩm mỹ. Ông không chỉ tập trung vào nghệ thuật mà còn lên án chế độ cũ và khẳng định bản chất nhân văn của chế độ mới.
C. Kết luận
- Qua 'Người lái đò sông Đà' và nhân vật người lái đò, chúng ta thấy Nguyễn Tuân là một tác giả tài hoa, có tình yêu sâu sắc và tự hào về vẻ đẹp của thiên nhiên và con người miền Tây Bắc.
- Hai tác phẩm 'Người lái đò sông Đà' và 'Chữ người tử tù' phản ánh phong cách nghệ thuật của Nguyễn Tuân trước và sau Cách mạng tháng Tám với sự ổn định và sự phát triển trong phong cách.
Chi tiết dàn ý số 4
1. Giới thiệu
- Nguyễn Tuân, một nhà văn vĩ đại, là nghệ sĩ tài năng với cái tôi mạnh mẽ và phong cách độc đáo.
- Tác phẩm ngắn “Chữ người tử tù” là một tác phẩm xuất sắc của Nguyễn Tuân trước Cách mạng tháng Tám. Nó tường thuật về một tử tử tài hoa, kiêu căng, với tinh thần cao quý, và một người quản ngục yêu thích chơi với từ ngữ, ngưỡng mộ những con người có tài năng.
- Trong tập tùy bút “Người lái đò sông Đà”, câu chuyện “Người lái đò sông Đà” nổi bật lên. Đây là kết quả của chuyến đi khám phá miền Tây Bắc kỳ vĩ, là hành trình đầy khó khăn nhưng cũng rất thú vị của Nguyễn Tuân. Chuyến đi đã giúp ông khám phá sâu hơn về tâm hồn và tính cách của những người lao động bình thường, giản dị.
- Hai tác phẩm “Chữ người tử tù” và “Người lái đò sông Đà” là minh chứng cho phong cách nghệ thuật của Nguyễn Tuân trước và sau cách mạng tháng Tám.
2. Nội dung
a. Nhân vật Huấn Cao:
- Huấn Cao, nhân vật chính trong câu chuyện, là một tù nhân mang đầy tài hoa và khí phách. Điều nổi bật nhất ở Huấn Cao chính là vẻ đẹp kiêu hãnh, uy nghiệm, và sự tài năng vượt trội.
- Trong phần miêu tả cho nhân vật:
- Gặp lại một Huấn Cao với vẻ chữ vuông tươi mới trên tấm lụa trắng. Ở đây, Huấn Cao không chỉ là một tù nhân mà còn là một nghệ sĩ sáng tạo đầy tài năng.
- Gặp một Huấn Cao với khí phách, dù đang mắc gông và xiềng nhưng vẫn thể hiện sức mạnh của bản thân thông qua nét chữ, phản ánh hoài bão và cuộc đời của mình.
- Vẻ đẹp thiên lương tỏa sáng: Huấn Cao là người có tâm hồn tinh tế, yêu đời, không bao giờ đầu hàng trước khó khăn. Ông không chỉ nghĩ về cuộc sống của mình mà còn quan tâm đến cuộc sống của người khác.
- Nghệ thuật phát triển nhân vật: đặt nhân vật vào hoàn cảnh khó khăn, sử dụng phong cách lãng mạn và lí tưởng hóa nhân vật.
b. Nhân vật người lái đò sông Đà:
- Người lái đò sông Đà, cùng với sông Đà, là trung tâm của câu chuyện. Trong tùy bút “Người lái đò sông Đà”, Nguyễn Tuân tập trung vào sự kết hợp giữa tính mộc mạc, giản dị và tài năng nghệ sĩ của nhân vật này.
- Cuộc chiến sinh tồn với thác nước sông Đà – kẻ thù lớn nhất của con người - đã làm nổi bật phẩm chất tài hoa của người lái đò này. Cuộc đấu tranh cam go đã qua ba giai đoạn:
- Trong trận thác đầu tiên
- Trong trận thác thứ hai
- Trong trận thác thứ ba
Trong tất cả ba lần, đối mặt với đá và thác sông Đà, người lái đò đã tỏ ra như một anh hùng dũng cảm, gan dạ, thông minh, thực sự xứng đáng là “một tay lái điệu hòa”. Ông hiểu rõ mọi chiêu thức của sông và núi, vượt qua ba trận thác của sông Đà một cách ấn tượng.
- Sau khi vượt qua ghềnh thác, ông lái đò biết trân trọng cuộc sống như một nghệ sĩ: “Đêm đó, nhà đò thắp lửa trong hang đá, nướng ống cơm lam…”
- Nghệ thuật mô tả nhân vật: phong cách lãng mạn, tưởng tượng phong phú, ngôn ngữ tinh tế, sắc sảo.
3. Kết luận
- Nguyễn Tuân, một người nghệ sĩ suốt đời theo đuổi vẻ đẹp: đẹp của thiên nhiên, của con người, của truyền thống văn hóa... Mỗi nhân vật trong tác phẩm của ông đều là một nghệ sĩ tài hoa. Cảm hứng từ đó đã tạo ra các nhân vật như Huấn Cao và người lái đò sông Đà.
- Cả hai đều là những nghệ sĩ tài hoa, song Huấn Cao là biểu tượng của quá khứ với cuộc sống rong ruổi, trong khi người lái đò sông Đà là biểu tượng của hiện tại, của sự lao động xây dựng đất nước, gần gũi, mộc mạc, giản dị. Điều này thể hiện sự thay đổi trong quan niệm về vẻ đẹp của Nguyễn Tuân trước và sau cách mạng tháng Tám.
So sánh về hình tượng Người lái đò và Huấn Cao - Mẫu 1
Nguyễn Tuân, một nghệ sĩ tài hoa với tài văn xuôi. Sông Đà là tác phẩm xuất sắc nhất của ông, mô tả về vùng Tây Bắc và con người ở đó. Trải qua cuộc sống thực tế tại Tây Bắc, ông được cảm hứng sáng tạo. Phong cảnh Tây Bắc dưới bút của ông không chỉ hùng vĩ mà còn thơ mộng. Trong tác phẩm Người lái đò sông Đà, Nguyễn Tuân không chỉ khen ngợi vẻ đẹp của thiên nhiên mà còn ca ngợi vẻ đẹp của con người Tây Bắc, đặc biệt là những người lái đò trên dòng sông dữ dội đó.
Trong bức tranh văn miêu tả, sông Đà hiện lên mạnh mẽ và hung dữ: “Nước sông Đà ở đây như đang sôi lên như một cái nồi lửa sôi đến trăm độ, muốn đánh tung đi chiếc thuyền đang phải chịu cảnh là nắp nồi lửa của một nồi nước sôi khổng lồ. Chiếc thuyền nhúng thấp hơn cả mực nước, đầu thuyền chìm ngập dưới mực nước đang sôi trắng bóng. Bề mặt sông như một con đường sỏi lở, vào con đường sỏi lở sông là thuyền bị giật xuống bị dồn lên. Thác nước, tức là chỗ dòng sông phức tạp đó, có nhiều luồng nước. Nếu một luồng nước lạc vào thì sẽ chết ngay, nếu một luồng nước vào đúng luồng nhưng không đúng tim luồng thì vẫn có thể sống như thường…”.
Hình ảnh sông Đà tràn ngập vẻ đẹp thơ mộng và trữ tình, khiến tôi không thể không bay bổng ngắm nhìn. Sông Đà như một sợi tóc dài bay trong làn mây, khuất dần trong sương mù núi Tây Bắc, như là một vẻ đẹp hoang sơ mà đầy ẩn chứa cảm xúc. Mỗi mùa xuân, sông Đà lại thay áo mới, từ màu ngọc bích trong veo đến màu đỏ cuồn cuộn khiến lòng người thổn thức. Thậm chí, dòng nước này còn đẹp hơn cả sông Gấm hay sông Lô. Mỗi mùa thu, sông Đà lại đổi màu, như một biểu hiện của tâm trạng biến đổi mà con người cảm nhận được. Tôi chưa bao giờ thấy sông Đà đen như lúc thực dân Pháp mang tên gọi xa xôi đổ mực Tây vào, làm mất đi vẻ đẹp tự nhiên của con sông.
Hình ảnh con sông Đà với sự kết hợp giữa sức mạnh dữ dội và vẻ đẹp trữ tình đã mở ra hình ảnh của một người lái đò anh hùng. Ông ta là người dũng cảm, thông minh và kiên định, luôn vượt qua mọi khó khăn để đưa con đò an toàn qua những vùng nước nguy hiểm. Với tư thế và phong cách điềm đạm, ông lái đò như một người hùng bên dòng sông. Không bao giờ từ bỏ, ông liên tục đối mặt và chiến đấu với các thách thức của dòng nước. Kỹ thuật lái đò của ông tinh tế và linh hoạt, giúp ông vượt qua mọi rủi ro một cách thành công.
Ngoài khả năng lái đò xuất sắc, ông lái đò còn là một nghệ sĩ tài năng. Ông đã nắm vững bí quyết của sông núi, biết cách đối phó với những vùng nước nguy hiểm. Từ việc điều chỉnh đúng lối đi trong dòng nước đến việc chiến thắng các cửa tử và vực xoáy, ông đã thể hiện sự thông minh và tài năng của mình. Qua đó, ông đã chinh phục được mọi thách thức, trở thành một tay lái đò tài ba và kiên cường.
Cô lái đò không chỉ là một người phụ nữ dũng cảm, mà còn là một người nghệ sĩ tài năng. Tâm hồn của cô tràn đầy cảm xúc và sự trìu mến với đất nước. Cô đã từng chèo đò vượt sông, mang gạo kháng chiến về cho quân đội. Cô không chỉ hiểu biết về kỹ thuật lái đò mà còn sâu sắc trong việc hiểu biết về nghệ thuật và văn hóa dân gian. Bằng sự thông minh và sự tinh tế, cô đã vượt qua mọi thách thức, trở thành một tay lái đò tài năng và tận tụy với nghề nghiệp của mình.
Hình ảnh con sông Đà và những người lái đò đã để lại trong lòng tôi một ấn tượng sâu sắc về vẻ đẹp của quê hương và con người Việt Nam. Sự dũng cảm, thông minh và kiên định của họ đã góp phần tạo nên hình ảnh về một Việt Nam mạnh mẽ và đầy tài năng. Họ không chỉ là những người lái đò xuất sắc mà còn là những nghệ sĩ tài hoa, biểu tượng của lòng yêu nước và tinh thần kiên cường của người Việt Nam.
Khi đi trên đường xa, qua những bờ này bến khác, tiếng gà gáy vẫn cứ đưa đẩy, giúp lòng nhớ nhà nhẹ nhõm hơn. Hai bên bờ sông Đà, mỗi người đều biết cách hát, tạo nên bản giao hưởng bất tận. Dưới ánh nắng chiều, nhìn xuống dòng sông Đà, thấy những chiếc thuyền lướt qua, mỗi người phụ nữ Thái đều gửi lời hát ngọt ngào, như là một sự chia sẻ và gửi gắm tình yêu đến mọi người. Thời Pháp chiếm đóng, tiếng hát của phụ nữ vắng xa, mất hút giữa bờ xa và bến cạnh. Nay, trong hòa bình, khi kẻ thù đã chấm dứt, tiếng hát lại trở về, len lỏi từng bước về bờ sông...
Tổng quan, nghệ thuật miêu tả nhân vật của Nguyễn Tuân rất tinh tế. Tác giả không tập trung vào cuộc sống riêng tư của các nhân vật, mà thay vào đó, chú trọng vào ngoại hình và hành động của họ.
So sánh giữa nhân vật Người lái đò và Huấn Cao trong truyện 'Chữ người tử tù' là một việc thú vị. Huấn Cao được miêu tả như một con người tài năng, kiêu hãnh và trung thành. Sự khéo léo trong việc viết chữ của Huấn Cao được ca ngợi là một báu vật quý giá. Dưới con mắt của người đọc, sự tài năng của Huấn Cao tỏa sáng lấp lánh giữa cuộc sống đầy gian nan và thách thức.
So sánh hình tượng của Người lái đò và Huấn Cao - Mẫu 2
Nguyễn Tuân (1910 - 1987) là một nhà văn tài hoa, dành cả cuộc đời để tìm kiếm và tôn vinh cái đẹp. Quan điểm về cái đẹp của ông đã trải qua sự thay đổi lớn từ trước và sau cách mạng. Thông qua hai nhân vật Huấn Cao và người lái đò sông Đà, ông thể hiện rõ nhất sự biến đổi này.
Truyện ngắn 'Chữ Người Tử Tù' của Nguyễn Tuân có thể xem là một tác phẩm xuất sắc trong thời kỳ trước Cách mạng tháng Tám năm 1945. Tác phẩm này được trích từ tập 'Vang bóng một thời', tập truyện tập trung vào những con người tài năng đã từng làm dậy sóng. Nhân vật chính là Huấn Cao, người có vẻ đẹp của một nghệ sĩ với tài viết chữ thư pháp nổi tiếng. Ngay cả viên quản ngục của một huyện nhỏ cũng biết: 'Chữ của ông đẹp lắm, vuông lắm... có một vật báu trên đời khi có được chữ của ông Huấn Cao'. Viên quản ngục mong ước rằng một ngày nào đó ngôi nhà của ông sẽ treo một bức thư do chính tay ông viết.
Huấn Cao không chỉ có tài viết chữ đẹp mà còn có một tâm hồn trong sáng. Ông không bao giờ sử dụng chữ viết vì tiền bạc hay quyền lực. Ông dành chữ cho những người biết trân trọng cái đẹp và tài năng. Suốt đời, Huấn Cao chỉ viết hai bộ tứ bình và một bức thư cho ba người bạn mà ông yêu quý. Ban đầu, ông coi thường viên quản ngục vì nghĩ rằng hắn có mục đích xấu xa với mình trong phòng giam. Nhưng dần dần, Huấn Cao nhận ra lòng tốt của viên quản ngục và thơ văn của hắn. Họ là những người biết trân trọng cái đẹp chân thành và xin chữ của Huấn Cao. Để không làm lòng viên quản ngục thất vọng, ông đã viết chữ ngay trong nhà lao. Nguyễn Tuân đã mô tả việc viết chữ như một hình ảnh cổ điển chưa từng có.
Nhân vật Huấn Cao không chỉ xuất sắc về tài năng mà còn ở trong sáng và ý chí kiên định của một người quân tử. Ông có phong cách anh hùng mà không phải ai cũng có. Thông qua nhân vật Huấn Cao, Nguyễn Tuân đã thể hiện niềm tin vững chắc vào cái đẹp, giá trị cao quý ngay cả trong những hoàn cảnh khó khăn nhất.
Nếu Huấn Cao được coi là một tài năng hiếm có được hình thành trong một thời kỳ độc đáo, thì nhân vật ông lái đò lại mang nét giản dị hơn. Trong tác phẩm 'Người lái đò sông Đà' của Nguyễn Tuân, ông lái đò được miêu tả rất chân thực qua công việc hàng ngày của ông. Ông lái đò có ngoại hình đặc biệt với hai tay 'lêu nghêu', chân 'khuỳnh khuỳnh', giọng nói 'ào ào như tiếng nước chảy qua ghềnh', đôi mắt 'vòi vọi mong chờ một bến xa xôi'. Với đặc điểm này, ông thực sự phù hợp với môi trường lao động trên sông nước.
Ông lái đò được Nguyễn Tuân miêu tả là một người rất thông minh và có phong cách thanh lịch hòa mình với tính nghệ sĩ. Ông hiểu biết sâu rộng về mọi góc cạnh của con sông cũng như tính cách của nó. Ông quen thuộc với những dòng nước và tất cả những nguy hiểm trên đường. Ông biết cách đối phó với thần sông, thần đá và hiểu rõ quy luật của lũ đá tại những vùng nguy hiểm. Đặc biệt, ông còn có khả năng chỉ huy các cuộc vượt sông một cách thông minh, hiểu biết và biết rõ từng khúc quanh của con sông.
Nguyễn Tuân miêu tả ông lái đò như một vị tướng vĩ đại 'vững vàng giữa sóng dữ' trước những thách thức của sông Đà. Ông là người gan dạ, sẵn lòng chịu đựng nỗi đau của cơ thể để vượt qua những thác nước nguy hiểm bằng sự dũng cảm và kỹ năng điều khiển táo bạo. Ông lái đò được hình thành như một nghệ sĩ thực thụ, không chỉ là một thuyền trưởng bình thường.
Cả hai nhân vật Huấn Cao và ông lái đò đều được xây dựng dựa trên lý tưởng hóa, từ góc nhìn độc đáo của Nguyễn Tuân. Ông nhìn nhận con người qua bức tranh tài năng nghệ sĩ, nhấn mạnh vào những phẩm chất đặc biệt trong họ. Ông đặt họ vào những tình huống thách thức để họ thể hiện phẩm chất cao quý của mình.
Khi tạo dựng nhân vật ông lái đò, Nguyễn Tuân không chỉ sử dụng tri thức về nghệ thuật mà còn vận dụng tri thức về cuộc sống. Điều này làm cho tác phẩm của ông thu hút được đông đảo độc giả. Tác phẩm văn học của ông không chỉ đẹp về ngôn từ mà còn có giá trị nghệ thuật sâu sắc, được công nhận bởi thế hệ sau.
So sánh hai hình tượng Người lái đò và Huấn Cao - Mẫu 3
Nguyễn Tuân (1910-1987) là một nhà văn luôn theo đuổi cái đẹp. Trước cách mạng, ông xem cái đẹp chỉ tồn tại trong quá khứ 'Vang bóng một thời' và tài hoa nghệ sĩ chỉ thuộc về những con người xuất sắc của thời xa xưa. Sau cách mạng, ông không chia cắt quá khứ và hiện tại, mà thừa nhận cái đẹp hiện diện ở mọi thời đại, đặc biệt là trong phẩm chất tài hoa của nhân dân. Thông qua phân tích hai nhân vật ông Huấn Cao trong 'Chữ người tử tù' và nhân vật ông Lái đò trong 'Người lái đò sông Đà', chúng ta cũng nhận thấy điều này.
'Chữ người tử tù' là một truyện ngắn xuất sắc nhất của Nguyễn Tuân viết trước cách mạng (1940) được rút từ tập 'Vang bóng một thời' . Tác phẩm này chứa đựng nội dung sâu sắc và mang lại nhiều thành công về mặt nghệ thuật. Giá trị tư tưởng và nghệ thuật tập trung vào hình tượng nhân vật Huấn Cao.
Như các nhân vật trong 'Vang bóng một thời', vẻ đẹp của Huấn Cao đầu tiên là vẻ đẹp của một con người tài hoa, một nghệ sĩ. Tài năng nghệ sĩ này thể hiện rõ nhất qua tài viết chữ đẹp. Trong quá khứ, cha ông đã viết chữ Nho, một loại chữ giàu tính tượng trưng. Việc viết chữ đã trở thành một nghệ thuật thư pháp và Huấn Cao là một nghệ sĩ rất xuất sắc trong lĩnh vực này.
Huấn Cao cũng là một người mang trong mình thiên lương trong sáng, cao đẹp. Ý này cho thấy Huấn Cao rất giàu lòng tốt.
Mặc dù Huấn Cao có tài viết chữ, nhưng ông không cho chữ cho ai. Ông không bao giờ viết chữ vì tiền bạc hay quyền lực. Ông chỉ trân trọng những người biết trân quý cái đẹp và tài năng. Suốt đời, Huấn Cao chỉ viết hai bộ tứ bình và một bức trung đường cho ba người bạn thân. Ban đầu, ông khinh bạc viên quản ngục vì nghĩ rằng hắn có mưu đồ gì đen tối, khi nhận biết hắn đã đối xử tốt với mình. Sau đó, ông nhận ra lòng tốt của viên quản ngục và thơ lòng của họ, và để không làm họ thất vọng, ông đã viết chữ ngay trong nhà lao, một cảnh tượng mà tác giả gọi là 'Chưa từng có'.
Huấn Cao cũng đẹp ở sự kiên định, hiên ngang trong phẩm chất.
Đẹp không chỉ ở phẩm chất tài hoa và nghệ sĩ, Huấn Cao còn nổi bật với phẩm chất bất khuất và sự hiên ngang của một anh hùng. Dám đối đầu với triều đình mà ông căm ghét, Huấn Cao luôn kiêng nhẫn và mạnh mẽ dù đối diện với nguy hiểm. Dẫn đầu sáu đồng chí tù, ông bước vào nhà lao với tư thế vững chắc và kiêu hãnh. Trong chốn lao tù u ám, ông vẫn tỏ ra bình tĩnh và không sợ hãi. Huấn Cao sẵn sàng đối mặt với bất kỳ trận đòn nào với tư cách một anh hùng đích thực, dù biết rằng ông không tránh khỏi số phận của một tử tù.
Nhân vật Huấn Cao phản ánh lý tưởng thẩm mỹ của Nguyễn Tuân, kết hợp sự thống nhất của tài năng, tâm hồn và tinh thần anh hùng. Huấn Cao là biểu tượng của niềm tin vững chắc vào giá trị của con người và sức mạnh của cái đẹp. Ông thể hiện sự chiến thắng của ánh sáng đối với bóng tối, của cái cao quý và tinh thần hiên ngang đối diện với sự nô lệ.
Huấn Cao là một nhân vật được tạo ra theo phong cách lãng mạn, nổi bật trong tình huống gặp gỡ giữa tử tù và quan coi ngục. Điều này tạo nên một sự hội ngộ đầy kỳ lạ giữa những con người đặc biệt.
Để tôn vinh sự chiến thắng của tài năng và tinh thần hiên ngang của Huấn Cao, Nguyễn Tuân sử dụng sức mạnh của sự đối lập trong bút pháp lãng mạn. Ông cũng thể hiện sự trang trọng và tinh tế trong việc khắc hoạ nhân vật.
Tuỳ bút 'Người lái đò sông Đà' là một trong những tác phẩm nổi bật của Nguyễn Tuân sau Cách mạng, tạo ra hình tượng độc đáo và hấp dẫn, phản ánh phong cách nghệ thuật đặc trưng của tác giả.
Trước hết, người lái đò là một tài hoa, dũng cảm trong những chuyến vượt thác nguy hiểm.
Để tôn vinh phẩm chất này, Nguyễn Tuân đã sử dụng nghệ thuật sâu sắc, đặt người lái đò vào một tình huống thách thức khốc liệt.
Người lái đò tài hoa tuyệt vời
Người lái đò là một nghệ sĩ tài năng, phong thái ung dung, và có khả năng chống đối với những thử thách của sóng thác sông Đà.
Nguyễn Tuân đã nhìn nhận đúng nét tài hoa nghệ sĩ ẩn chứa trong công việc lao động của những người bình thường, và muốn tôn vinh họ như những anh hùng thầm lặng.
Tóm lại, Huấn Cao là biểu tượng của bút pháp lãng mạn của Nguyễn Tuân trước tháng Tám, còn người lái đò là biểu tượng cho phong cách của ông sau cách mạng. Điều này thể hiện rằng Nguyễn Tuân luôn tìm kiếm cái đẹp và sáng tạo trong cuộc sống.
So sánh hình tượng Người lái đò và Huấn Cao - Mẫu 4
Nguyễn Tuân được biết đến là một nhà văn với cá tính mạnh mẽ và ngông. Ông là một nghệ sĩ suốt đời tìm kiếm cái đẹp và sáng tạo, và hai nhân vật Huấn Cao và người lái đò là minh chứng cho điều đó.
Huấn Cao và người lái đò đều là những nghệ sĩ tài hoa, những anh hùng kiên cường với tâm hồn cao đẹp. Tuy nhiên, cách Nguyễn Tuân giới thiệu về họ có sự khác biệt.
Dù miêu tả nét tài hoa của họ, Nguyễn Tuân cũng cho thấy sự khác biệt. Trước đây, ông chỉ tìm thấy những bông hoa lạc lõng trong quá khứ, nhưng sau Cách mạng, ông nhìn thấy những bông hoa trong cuộc sống hàng ngày của nhân dân, như người lái đò.
Điểm khác biệt tiếp theo nằm ở tài năng của hai nhân vật, với Huấn Cao được biết đến với tài viết chữ siêu phàm, trong khi ông lái đò tỏ ra xuất sắc trong nghề chèo đò của mình. Tài năng của cả hai nhân vật này đều được tôn vinh bởi Nguyễn Tuân.
Khác với Huấn Cao, ông lái đò là một nhân vật tài hoa trong nghề chèo đò, với sự dũng cảm và tài năng của mình. Nguyễn Tuân đã tạo ra sự tương phản rõ rệt giữa hai nhân vật này, nhưng cũng thể hiện sự ngưỡng mộ đối với họ.
So sánh hai nhân vật Huấn Cao và ông lái đò, ta thấy Nguyễn Tuân luôn tôn vinh những con người phi thường, mang đậm tài hoa và văn hóa. Dù có sự khác biệt trong phong cách viết của ông, nhưng tất cả đều thể hiện sự uyên bác và tài hoa của Nguyễn Tuân.
Tổng thể, việc miêu tả hai hình tượng Huấn Cao và ông lái đò đã thể hiện sự ổn định và nhất quán trong cách tiếp cận con người của Nguyễn Tuân, đồng thời cũng làm nổi bật sự thay đổi trong phong cách giữa hai giai đoạn trước và sau Cách mạng tháng Tám. Điều này thể hiện tài năng của một nghệ sĩ đam mê nghề, với tấm lòng yêu thương và trân trọng cái đẹp.
So sánh hình tượng của Người lái đò và Huấn Cao, ta thấy sự tài năng đặc biệt của Nguyễn Tuân trong việc tạo ra những nhân vật phong phú, sống động và thể hiện rõ sự phát triển trong việc miêu tả con người qua thời gian.
Nguyễn Tuân là một tác giả vĩ đại của văn học Việt Nam, với những thành tựu nổi bật ở cả hai giai đoạn trước và sau năm 1945. Phong cách sáng tác của ông luôn đặc biệt và tôn vinh chất tài hoa uyên bác. Bài viết 'Người lái đò sông Đà' là một minh chứng cho tài năng của Nguyễn Tuân.
Để làm nổi bật vẻ đẹp của nhân vật ông lái đò, Nguyễn Tuân đã sử dụng một bối cảnh đặc biệt và miêu tả chi tiết về sự hiện diện của ông trong đó. Điều này giúp tạo ra một hình ảnh sắc nét và sống động về nhân vật.
Một trong những đặc điểm quan trọng của một nghệ sĩ là sự hiểu biết sâu sắc về lĩnh vực mình hoạt động và đối tượng mà mình thể hiện. Nguyễn Tuân đã tạo ra một hình ảnh mạnh mẽ về sự dũng cảm và hiểu biết sâu sắc của nhân vật ông lái đò trong tác phẩm của mình.
Trong trận thủy chiến với sóng thác sông Đà, ông lái đò hiện lên với vẻ đẹp tài hoa và trí dũng. Ông đầy bản lĩnh, vững vàng trên con thuyền, dẫn dắt các cộng sự bằng sự bình tĩnh và khôn ngoan. Ông chiến đấu linh hoạt và quyết đoán, vượt qua mọi thử thách một cách tài tình.
Sau cuộc chiến với thiên nhiên dữ dội, ông lái đò trở về cuộc sống bình thường với sự ung dung và giản dị. Họ chia sẻ về những trải nghiệm trong cuộc chiến mà không cần thêm bất kỳ lời bàn thêm nào. Điều này thể hiện tầm vóc của những người anh hùng trong cuộc sống hàng ngày.
Trong văn của Nguyễn Tuân trước cách mạng, hình tượng Huấn Cao tỏa sáng với vẻ đẹp của một người tài năng và kiên cường. Ông được biết đến với tài viết chữ xuất sắc và sự khí phách trong mọi tình huống.
Phong cách của Nguyễn Tuân luôn ổn định trong việc miêu tả sự tài hoa và nghệ sĩ. Tuy nhiên, sau cách mạng, ông quay trở lại với cuộc sống hàng ngày của nhân dân, hiện hữu trong sự bình dị của cuộc sống đời thường.
So sánh hình tượng của Người lái đò và Huấn Cao - Mẫu 6
Nguyễn Tuân là một hiện tượng của văn học Việt Nam thế kỷ XX. Tác phẩm của ông thể hiện phong cách độc đáo, tài hoa và sự hiểu biết phong phú. Toàn bộ cuộc đời và tác phẩm của Nguyễn Tuân đã tạo nên một huyền sử về một người nghệ sĩ tài hoa. Phong cách văn chương của ông thu hút và ghi dấu ấn trong lòng độc giả thông qua hai tác phẩm “Chữ người tử tù” (1939) và “Người lái đò sông Đà” (1960).
Truyện ngắn “Chữ người tử tù” đầu tiên được đăng trên tạp chí “Tao đàn” số 29 vào năm 1938 với tên gọi là “Dòng chữ cuối cùng”, sau đó được in trong tập “Vang bóng một thời” và đổi tên thành “Chữ người tử tù”.
Trong tác phẩm này, Nguyễn Tuân tập trung khen ngợi cái đẹp, cái tài và cái thiên lương. Nhân vật chính mà ông tập trung mô tả là Huấn Cao - một tử tù có tài viết chữ. Huấn Cao đại diện cho cái đẹp và thiên lương, và tấm lòng trong sáng của ông được thể hiện qua nhân vật thầy thơ và viên quản ngục.
Sau Cách mạng tháng Tám, Nguyễn Tuân chuyển hướng tìm kiếm vẻ đẹp trong cuộc sống chiến đấu và lao động của nhân dân. Một trong những tác phẩm tiêu biểu của ông ở thời kỳ này là tuỳ bút “Người lái đò sông Đà”.
Tác phẩm “Người lái đò sông Đà” xuất hiện trong tập tuỳ bút “Sông Đà” (1960) và là kết quả của chuyến đi thực tế của Nguyễn Tuân đến Tây Bắc trong kháng chiến chống Pháp, đặc biệt là chuyến đi năm 1958. Ông đã tìm thấy cảm hứng sáng tạo từ cuộc sống ở vùng cao và mô tả vẻ đẹp hùng vĩ của phong cảnh và tâm hồn con người qua hình ảnh người lái đò sông Đà.
Nguyễn Tuân – một tên tài nổi tiếng trong văn học Việt Nam hiện đại. Ông đã sáng tác nhiều tác phẩm về những nhân vật tài năng và cái đẹp tinh thần như “Chiếc ấm đất”, “Chén trà sương”… Trong tác phẩm “Chữ người tử tù”, chúng ta lại gặp lại Huấn Cao – một nhân vật vô cùng tài hoa.
Huấn Cao được biết đến với tài viết chữ đẹp và nghệ thuật thư pháp. Tài năng của ông không chỉ được nhận xét bởi tác giả mà còn được viên quản ngục công nhận: “Chữ ông Huấn Cao đẹp lắm, vuông lắm…”. Huấn Cao đã tỏ ra xứng đáng với sự tôn trọng và khâm phục của mọi người.
Không chỉ có tài viết chữ, Huấn Cao còn là một con người tài năng và có tấm lòng nhân ái. Ông dám đối đầu với triều đình, chống lại sự bất công và đấu tranh cho nhân dân. Dù phải đối mặt với nguy cơ tử hình, ông vẫn giữ vững khí phách và kiên cường.
Trước khi bị bắt vào ngục, người ta đã nghe nói về tài võ của Huấn Cao, cho thấy ông là một người vô cùng tài năng và đa dạng.
Dù bị giam giữ, Huấn Cao vẫn giữ được tinh thần tự do và kiên cường. Ông không để bản thân bị khuất phục, mà ngược lại, vẫn tỏ ra khinh bạc và thản nhiên. Thái độ của ông trong tình hình khó khăn đó thực sự đáng khâm phục.
Vẻ đáp trả cứng cỏi, kiêu căng như vậy là bởi vì Huấn Cao luôn tự tin, kiên định; “đến chết cũng không sợ …”. Ông không quan tâm đến sự trả thù từ những người đã bị làm tổn thương bởi ông. Huấn Cao hiểu rõ vị trí của mình trong xã hội, ông đặt bản thân mình cao hơn những kẻ vặt của xã hội. “Bần tiện không thể cầm được họa, uy vũ không thể khuất tướng”.
Tính cách cao thượng của Huấn Cao được thể hiện rõ qua việc ông không bao giờ chấp nhận bị ép buộc bởi quyền lực hay tiền bạc. Đối với ông, chỉ có “tính cách cao thượng”, bản chất tốt đẹp của con người mới đáng quý. Khi biết viên quản ngục cũng là một người có tấm lòng cao quý, Huấn Cao không chỉ chia sẻ chữ mà còn bày tỏ sự trân trọng: “Ta tôn trọng lòng nhân ái cao quý của các người. Ai mà nghĩ thầy Quản lại có sở thích quý báu như vậy. Gần chút nữa, ta đã mất một trái tim cao quý nơi thế gian”. Hành động của Huấn Cao thể hiện ông biết trân trọng và tôn trọng tài năng, cái đẹp, và biết đề cao những người tầm thường lên ngang hàng với mình.
Vẻ đẹp của nhân vật Huấn Cao, người nghệ sĩ, được thể hiện rõ trong cảnh ông viết chữ. Đó là một cảnh tượng chưa từng thấy. Người viết chữ là một tù nhân “buộc còng, chân bị xiềng” vẫn viết “sâu vào từng nét chữ trên tờ giấy màu trắng sáng” với tư thế tự do. Huấn Cao đang thể hiện tài năng, tâm hồn thông qua những nét chữ. Đó là những nét chữ cuối cùng của người nghệ sĩ ấy. Những nét chữ chứa đựng tấm lòng và nước mắt của Huấn Cao và làm xúc động người đọc. Dù viết chữ đẹp nhưng cả đời ông chỉ viết hai bộ tứ bình và một bức thư cho ba người bạn thân rồi ra đi, để lại tiếc nuối cho người đọc. Điều này cũng là cách Nguyễn Tuân lên án xã hội đã làm tắt hơi tài năng con người. Và người tù đó trở nên quan trọng hơn trước những người giam giữ mình. Huấn Cao khuyên viên quản ngục như một người cha khuyên bảo con: “Tôi nghĩ ông nên về quê ở lại đã rồi mới nghĩ đến chuyện viết chữ. Ở đây không dễ giữ được sự tinh khiết cho đến khi hết đời”. Vì đối với Huấn Cao, cái đẹp không thể nào chung sống với cái xấu. Con người chỉ có thể cảm nhận được cái đẹp khi có tâm hồn trong sáng, tính cách cao thượng. Những nét chữ cuối cùng đã viết, những lời nói cuối cùng đã nói. Huấn Cao, anh hùng nghệ sĩ ấy dù ra đi nhưng vẫn để lại ấn tượng sâu sắc cho những ai đã thấy, đã nghe, đã từng được trải nghiệm nét chữ của ông. Huấn Cao đã đứng lên đấu tranh cho lẽ phải, đã xua tan bóng tối của cái ác, cái xấu. Chính vì thế, hình tượng Huấn Cao trở nên bất tử. Huấn Cao không chết mà bước sang một thế giới khác để mang ánh sáng của cái đẹp đến cho mọi người ở mọi nơi.
Trong Huấn Cao, cái “tài” và cái “tâm” tỏa sáng. Trong cái “tài” có cái “tâm”. Và cái “tâm” ở đây chính là tính cách cao thượng, sáng ngời của một người nghệ sĩ. Cái đẹp luôn đi đôi với “tâm” và “tài” thì cái đẹp đó mới có ý nghĩa thực sự. Xây dựng hình tượng Huấn Cao, Nguyễn Tuân đã thành công trong việc tạo ra một ví dụ về thẩm mỹ trong văn học. Dù Huấn Cao đã ra đi, nhưng ông vẫn sẽ mãi sống trong trái tim của người đọc.
Viên quản ngục, một nhân vật phụ trong truyện, nhưng đóng góp không nhỏ vào giá trị của tác phẩm. Ông ta không có tài năng của một nghệ sĩ nhưng lại có trái tim nghệ sĩ, yêu cái đẹp và trân trọng người tài.
Hai từ 'quản ngục' đã làm nổi bật đầy đủ nghề nghiệp của nhân vật đó, một người làm nghề giam giữ, biểu tượng cho quyền lực thời phong kiến, đối lập với những người tài hoa, quý tộc như Huấn Cao, đối diện với cái đẹp. Công việc đó cũng gợi lên một bức tranh về những gông xiềng, xiềng xích, tội lỗi. Nhân vật đó phải chứng kiến hàng ngày những tình huống tàn ác, sự gian lận, sống trong vùng đất của những kẻ tiểu nhân... Cuộc sống đó có thể khiến con người trở nên cảm thấy tuyệt vọng, bị cuốn vào bùn đen của tội ác. Nhưng quản ngục vẫn giữ được vẻ đẹp nhân cách đáng quý. Nguyễn Tuân đã so sánh: “Đó là như tiếng sáo trong trẻo nổi lên giữa những cung điệu hỗn loạn, rối ren”, là “vẻ thanh cao trong một vực sâu tối tăm…” để thể hiện sự nhận thức, khám phá, và tôn trọng vẻ đẹp thiên lương của nhân vật nghệ sĩ.
Để làm nổi bật vẻ thanh cao, vẻ trong sáng của viên quản ngục, Nguyễn Tuân đã minh họa nhân vật quản ngục là một người sống giữa một môi trường bẩn thỉu nhưng vẫn giữ được phẩm chất cao đẹp. Điều này được thể hiện qua thái độ và cách ứng xử của viên quản ngục với sáu người tù, đặc biệt là với Huấn Cao. Khi nhận được bức thư, quản ngục hỏi thầy thơ: “Tôi đã nghe đúng không? Huấn Cao? Hay là người mà dân làng Sơn vẫn khen ngợi tài viết của ông ấy không?” Câu hỏi là một cách tinh tế, cẩn trọng nhưng cũng là cách thể hiện sự khâm phục, ngưỡng mộ, tôn trọng của quản ngục đối với tài năng, danh tiếng và sự kiêu hãnh của Huấn Cao. Khi nhận ra rằng ông đang giữ trong tay sinh mệnh của Huấn Cao, quản ngục phải đối mặt với một cuộc chiến tư duy. Ông ngồi đó, suy nghĩ và trăn trở. Quản ngục hiểu rằng, ông là một người làm việc theo bản năng và trách nhiệm mà chính phủ giao phó. Ông phân vân, lo lắng không biết phải đối xử với Huấn Cao ra sao. Bởi ông đã ngưỡng mộ người đó từ lâu. Nguyễn Tuân đã dành nhiều lời miêu tả trang trọng, lãng mạn để mô tả khung cảnh đêm tối khi quản ngục suy tư: “Tiếng trống thái phủ không xa đã bắt đầu lạc hồng… nâng đỡ một vì sao quan trọng muốn chia tay vũ trụ”.
Vẻ đẹp nhân cách của viên quản ngục được Nguyễn Tuân nhấn mạnh khi mô tả thái độ không bình thường của quản ngục khi đối diện với sáu người tù. Quản ngục đã nhìn sáu người tù của Huấn Cao với ánh mắt hiền lành và sự tôn trọng. Cái ánh nhìn, cái tâm hồn ấy ẩn chứa một thái độ “nhìn trọng liên tài”. Chính thái độ này đã khiến các tù nhân bất ngờ, nhắc nhở quản ngục: “Hãy chú ý đến…”. Quản ngục đã đáp: “Ta đã biết rồi, công việc của ta đã được phép. Các người đừng có nói nhiều”. Như vậy, Nguyễn Tuân đã sử dụng yếu tố tương phản, đối lập giữa một bên là sự thô bạo của lính gác, với một bên là sự hiền lành của viên quản ngục để nổi bật về viên quản ngục: quản ngục dù là biểu tượng của quyền lực phong kiến nhưng ông không phải là kẻ tàn ác với tay vấy máu. Ngược lại, sống trong bùn đen nhưng không bị ô nhiễm, không bị vấy bẩn mà thực sự là một bức tượng cao quý giữa những cái vấy bẩn.
Xây dựng nhân vật viên quản ngục, nhà văn không chỉ thể hiện vẻ đẹp nhân cách mà còn khám phá và thể hiện vẻ đẹp của một con người có tâm hồn của một nghệ sĩ. Theo cách giới thiệu của nhà văn, viên quản ngục là một người thấu hiểu nghệ thuật, biết đọc sách thánh hiền và có khao khát tình yêu với con chữ của Huấn Cao, coi đó là một vật báu. Điều đó có nghĩa là, dưới cái bề ngoài là công cụ của hệ thống trấn áp, nhân vật viên quản ngục còn là một con người mang trong mình tâm hồn nghệ sĩ, trân trọng cái đẹp, ham mê cái đẹp.
Kể từ khi Huấn Cao trở thành người tù trong trại giam của mình, viên quản ngục đã gặp khó khăn lớn nhất là phải giữ Huấn Cao trong tay mà không biết cách tiếp cận. Quản ngục luôn băn khoăn, đâm đầu, nghĩ suy để xin được chữ Huấn Cao. Vì đối với quản ngục, chữ Huấn Cao giống như một vật báu quý giá trên đời này, nếu không xin được, ông sẽ hối tiếc cả đời. Mô tả vẻ ngoài của quản ngục lúc này, ngôn từ của Nguyễn Tuân trở nên chậm rãi, trang trọng: Người đó, đầu đã phải nổi mái râm, râu đã bạc màu. Những vết nhăn trên khuôn mặt, bây giờ đã biến mất. Ở đó, giờ đây chỉ là một mặt nước ao trong veo, yên bình, kín đáo và nhẹ nhàng.
Trong tâm hồn của viên quản ngục, cái chữ trở thành nơi phản ánh vẻ đẹp tinh thần của một nghệ sĩ. Khi Huấn Cao viết xong một chữ, viên quản ngục không thể kìm được cảm xúc và khẽ run rẩy. Sự cảm kích này không chỉ là sự tôn trọng trước tài năng lớn mà còn là biểu hiện của lòng biết ơn sâu sắc. Người quản ngục nhẹ nhàng cúi đầu, mở lòng và chia sẻ niềm vui, dòng nước mắt nhẹ nhàng rơi: những hành động này không chỉ là biểu hiện của sự kính trọng mà còn là sự cao quý của một tâm hồn đẹp. Có lẽ, cái cúi đầu ấy như cái cúi đầu của Cao Bá Quát thuở nào: “Nhất sinh đê thủ bái mai hoa”. Bên cạnh sự kính trọng cao quý đó là giọt nước mắt, biểu tượng cho tâm hồn biết yêu, biết trân trọng đến những điều đẹp đẽ. Thái độ nhã nhặn và lòng phục dịch tận tụy của viên quản ngục đối với Huấn Cao là minh chứng cho sự tôn trọng, lòng kính trọng trước một tài năng lớn. Luôn hướng về cái đẹp, bảo vệ cái đẹp cũng là hành động cao quý, một phẩm chất hiếm có của nhân vật này. Yêu cái đẹp đến nỗi sẵn sàng đối mặt với nguy hiểm và phá vỡ giới hạn, đó chính là dấu hiệu của một tâm hồn đẹp.
Làm việc trong môi trường nhà tù, quản ngục hàng ngày tiếp xúc với những tù nhân, tội phạm. Nhưng với sự kết hợp giữa nhân cách đẹp và tâm hồn nghệ sĩ, nhân vật quản ngục có thể được ví như một bông sen nở từ bùn lầy. Trong cuộc sống, Nguyễn Tuân luôn biểu lộ sự ngưỡng mộ, ca ngợi đối với những con người tài hoa, nghệ sĩ trong mọi lĩnh vực, và hình ảnh viên quản ngục cũng là một minh chứng cho điều đó.
Người lái đò trên sông Đà được miêu tả như một người lao động có nhiều kinh nghiệm, dũng cảm, tinh thần quyết đoán và mưu trí. Trước những khó khăn của cuộc sống, tất cả những phẩm chất đó được thể hiện mạnh mẽ, và người lái đò trở thành biểu tượng của sức mạnh con người trong cuộc chiến với thiên nhiên. Cuộc đời những người lao động, nhờ ý chí mạnh mẽ và quyết tâm, đã chinh phục được những thách thức khó khăn của cuộc sống.
Trong cuộc chiến với dòng nước dữ của sông Đà, người lái đò thực sự là một nghệ sĩ tài hoa trong việc điều khiển con thuyền. Dù đối mặt với nguy hiểm và thử thách, ông vẫn bình tĩnh và thông minh, vượt qua mọi khó khăn một cách dũng cảm và khéo léo. Kỹ năng và quyết tâm của ông đã giúp ông chiến thắng những thách thức đầy cam go của sông Đà.
Nhân vật người lái đò trong tác phẩm được miêu tả là một người lao động chân chính, giản dị và kiên cường, nhờ vào những phẩm chất này mà ông đã vượt qua được những khó khăn, trở thành biểu tượng của sức mạnh và bền bỉ của nhân dân Tây Bắc.
Tính cách nghệ sĩ vượt trội nhất của người lái đò sông Đà được nhấn mạnh rất rõ. Khái niệm về tài hoa, nghệ sĩ trong tác phẩm của Nguyễn Tuân được mở rộng, không chỉ đối với những người làm thơ, viết văn mà còn đối với những người làm công việc không liên quan đến nghệ thuật, nếu họ làm việc một cách xuất sắc và siêu việt. Trong tác phẩm Người lái đò sông Đà, Nguyễn Tuân đã tạo dựng một hình ảnh của người lái đò có tài hoa, mà tác giả kính trọng gọi là tay lái ra hoa. Nghệ thuật ở đây là nắm bắt chặt chẽ các quy luật tự nhiên của sông Đà và có khả năng kiểm soát chúng, từ đó có thể tự do di chuyển.
Quy luật trên sông Đà là rất nghiêm ngặt. Một chút thiếu sót, sơ suất, hoặc lỗi lầm nhỏ cũng có thể đánh đổi bằng mạng sống. Ngay cả ở những đoạn sông không có thác cũng rất dễ gây buồn ngủ. Tóm lại, mọi nơi đều rất nguy hiểm. Người lái đò không chỉ am hiểu dòng sông và quy luật của nó, mà còn thành thạo các kỹ năng cần thiết để vượt qua thách thức. Vì vậy, trong cuộc chiến, ông ta thật thông minh và bình tĩnh như một chỉ huy quân sự tài ba. Mọi giác quan của ông đều hoạt động một cách linh hoạt và chính xác. Sau trận chiến, ông luôn thư giãn và hạnh phúc, như chưa từng trải qua những thách thức khó khăn trên sông: những sóng thác tan ra trong ký ức, sông nước yên bình. Đêm đó, trong hang đá, nhà đò đốt lửa, nướng cơm lam và thưởng thức cá anh vũ, cá dầm xanh. Không ai nhắc lại cuộc chiến vừa qua trên sông Đà, nơi mà sự sống và cái chết luôn rình rập. Như những nghệ sĩ thực thụ, sau khi đánh giặc, họ không tự hào về thành công của mình. Nhà văn Nguyễn Tuân đã nhận xét: “Cuộc sống của họ là một cuộc chiến với dòng sông Đà dữ dội, một cuộc đua để giữ lại sự sống từ những thác nước. Vì vậy, cuộc chiến không còn là điều gì đáng nhớ. Họ chỉ nghĩ về việc nghỉ ngơi sau khi chèo.” Người lái đò anh hùng có lẽ dễ thấy, nhưng chỉ có trong trang văn của Nguyễn Tuân.
“Người lái đò sông Đà” là một trong những tác phẩm đặc sắc của Nguyễn Tuân sau Cách mạng tháng Tám. Tác phẩm không chỉ ca ngợi vẻ đẹp hoang sơ và thơ mộng của thiên nhiên Tây Bắc mà còn tôn vinh vẻ đẹp anh hùng và tài hoa của người lao động nơi đây. Qua người lái đò, Nguyễn Tuân thể hiện tình yêu đất nước, niềm tự hào và sự gắn bó mạnh mẽ với dân tộc và đất nước.
Nhân vật Huấn Cao và viên quản ngục trong tác phẩm Chữ người tử tù được mô tả là những nhân vật lãng mạn. Tác giả đã đặt họ vào một bối cảnh độc đáo: cuộc gặp giữa Huấn Cao và viên quản ngục và thơ. Đó là cuộc gặp giữa một tù nhân và một người quản ngục, nhưng cũng là cuộc gặp giữa những người bạn thân thiết.
Vẻ đẹp tài năng và nghệ sĩ của nhân vật Huấn Cao và viên quản ngục được Nguyễn Tuân thể hiện thông qua sự sử dụng các yếu tố tương phản và đối lập: giữa ánh sáng và bóng tối, giữa cái đẹp và cái bẩn thỉu. Có sự tương phản trong cách miêu tả cảnh cho chữ, giữa công việc tạo ra cái đẹp và hoàn cảnh khó khăn mà họ phải đối mặt. Có sự đối lập trong tính cách của người cho chữ và người nhận chữ.
Văn thơ miêu tả tâm trạng của người dân Việt Nam trong tác phẩm “Nhớ mùa xuân” truyền cảm và sâu sắc. Nhà thơ sử dụng từ ngữ phản ánh màu sắc thiên nhiên, hình ảnh quê hương, những khát khao và những niềm vui trong cuộc sống hàng ngày, tạo nên bức tranh đẹp đẽ về văn hóa, truyền thống của dân tộc.
Cuộc sống của nhân vật trẻ tuổi trong tác phẩm “Những người trẻ” là một hành trình khám phá, đầy màu sắc và ý nghĩa. Đây là hình ảnh của sự trưởng thành, tìm kiếm ý nghĩa cuộc sống, gặp gỡ và trải nghiệm những điều mới mẻ. Nhà văn tài ba đã tạo ra một câu chuyện sống động về tình bạn, tình yêu và những ước mơ trong lòng người trẻ.
Để làm nổi bật vẻ đẹp của tình yêu, Nguyễn Huy Thiệp sử dụng ngôn ngữ sâu sắc, tinh tế và chân thành; kết hợp giữa diễn biến câu chuyện và tả cảm xúc tinh tế. Nghệ thuật khắc họa nhân vật chân thực, đầy cảm xúc. Sử dụng kỹ thuật tương phản, biểu cảm, và sức mạnh của từ ngữ, tác giả góp phần tạo ra một tác phẩm đầy cảm động và ý nghĩa.
Cũng như các tác phẩm văn học khác, truyện ngắn muốn gây ấn tượng sâu sắc và kéo dài trong lòng độc giả thì nhà văn cần phải không ngừng sáng tạo. Nguyễn Nhật Ánh đã từng nói rằng: “Văn học không cần những người làm theo kiểu mẫu đã có sẵn. Văn học chỉ cần những người biết đào sâu, khám phá những điều mới lạ và tạo ra những tác phẩm độc đáo” (Người ấy). Trong quá trình sáng tác, những nhà văn tài năng đã không ngừng nỗ lực và sáng tạo để mang lại những tác phẩm đáng giá. Nhân loại đã luôn tôn vinh và kính trọng những tài năng lớn như: William Shakespeare, Jane Austen, Leo Tolstoy, với những tác phẩm vĩ đại họ đã để lại.
Nguyễn Trãi là một nhà văn vĩ đại, nhà triết học lớn, suốt cuộc đời dấn thân vào việc tìm kiếm sự hiểu biết. Trước sự thay đổi của thời kỳ, Nguyễn Trãi là nhà văn biểu lộ tinh thần quê hương. Ông thể hiện sự chấp nhận và hòa nhập với thực tế bằng cách trân trọng cái đẹp trong quá khứ, tưởng nhớ về một thời đã qua nhưng vẫn toả sáng mãi.
Sau Cách mạng Tám, Nguyễn Tuân đã nhanh chóng trở thành một nhà văn cách mạng. Tác phẩm của ông trong thời kì này chủ yếu lấy cảm hứng từ cuộc sống lao động và chiến đấu của nhân dân, nên mang tính chất rất thực tế. Ông thể hiện mạnh mẽ tinh thần yêu nước và dân tộc, và quan điểm về cái đẹp của ông cũng có sự thay đổi rõ rệt. Ông cho rằng cái đẹp không chỉ tồn tại ở những nơi xa xôi, mà nó tồn tại ngay trong cuộc sống hàng ngày, trong tâm hồn của những người lao động bình dị đang cống hiến cho sự phát triển và bảo vệ Tổ quốc. Họ chính là những nghệ sĩ, những anh hùng vô danh, nhưng xứng đáng được tôn vinh và ca ngợi.
Nguyễn Tuân là một nhà văn có tài và giàu sức sáng tạo. Trong suốt sự nghiệp văn chương của mình, ông đã phát triển một phong cách độc đáo, tài ba và uyên bác. Hiểu biết sâu sắc về sự nhất quán và sáng tạo trong việc xây dựng nhân vật của Nguyễn Tuân giúp ta hiểu rõ hơn về quan điểm thẩm mỹ và đóng góp của ông cho văn học nước nhà.