Tài liệu mẫu viết văn lớp 7: Sáng tác câu chuyện ngắn từ bài Con cò mà đi ăn đêm được lựa chọn từ những bài văn xuất sắc của các bạn học sinh trên toàn quốc.
Bộ sưu tập này bao gồm một kế hoạch viết chi tiết cùng với 3 bài văn mẫu đặc sắc sẽ hướng dẫn các em làm văn kể chuyện, rèn luyện khả năng diễn đạt và phát triển ý. Dưới đây là nội dung cụ thể, mời các bạn tham khảo và tải về.
Kế hoạch viết câu chuyện ngắn từ bài Con cò mà đi ăn đêm
1. Bắt đầu:
* Giới thiệu nhân vật và tình huống:
- Tiếng van xin văng vẳng trong đêm, khiến em lắng nghe.
- Dọc theo tiếng van, em phát hiện một con cò ướt sũng nước nằm trước lều của người coi ao cá đầu làng.
2. Thân bài:
* Phát triển câu chuyện:
- Bầy cò con đói túng, mẹ cò phải đi kiếm ăn vào đêm tối.
- Không quen với bóng tối, cò ngã xuống ao sau khi đậu trên một cành mềm.
- Người nuôi ao cá cứu cò lên, đe dọa trừng phạt cò vì cáo buộc ăn trộm.
- Cò thanh minh, van xin, mong muốn được chết trong tình trạng trong sạch.
3. Kết bài:
* Kết thúc câu chuyện:
- Hóa ra đó chỉ là một giấc mơ. Hôm qua tôi mới đọc bài ca dao về Con cò mà đi ăn đêm. Tôi suy nghĩ về số phận và lời van xin của cò mẹ suốt.
Viết câu chuyện ngắn từ bài Con cò mà đi ăn đêm - Mẫu 1
Tôi cầu xin ông... Tôi mong ông chấp nhận... Đó là ước nguyện cuối cùng của tôi... Xin Chúa ơi! Thương xót cho các con tôi...
Tiếng van xin vang vọng trong lòng em như làm nao lòng. Em bật dậy mở cửa. Lời van vọng lại, tiếng đi, tiếng đến. Theo hướng gió, lần theo tiếng thì thầm, em đến đầu làng. Bên ao cá lớn, lều trông cá của ông Thanh. Trong lều, tiếng người hỏi nhau tìm hộp diêm châm lửa. Trước lều, con cò ướt sũng nằm thoi thóp. Nghe tiếng bước chân, cò đang nằm ngoan ngoãn, cầu khẩn. Em hiểu ra mọi chuyện.
- Mẹ ơi! Chúng con đói quá!
- Hãy đi ngủ con ơi! Cố quên đi cảm giác đói. Sáng mai mẹ sẽ mang cá về cho con ăn.
Cò mẹ vuốt nhẹ lên lớp lông tơ óng mượt của lũ con. Chị gạt nước mắt, trong lòng đầy lo âu: Làm sao bây giờ? Làm thế nào để tìm thức ăn? Dạo này thức ăn khan hiếm quá! Tôm tép biến mất hết đi đâu...
Nghe tiếng xôn xao của mấy chị Vạc rủ nhau đi ăn đêm. Cò mẹ nghĩ: Có lẽ mình cũng nên thử xem sao? Họ nhà Cò chỉ kiếm ăn ban ngày, nhưng có thể ban đêm sẽ tốt hơn, có thể tìm được ít thức ăn cho lũ con.
Nhìn các con ngủ trong cơn đói, lòng cò mẹ như bốc cháy. Chị thầm nghĩ:
- Các con ơi! Hãy ngoan nhé! Mẹ sẽ đi một lát và sẽ quay lại.
Lũ cò con reo hò:
- Mẹ hãy cố gắng kiếm thức ăn cho chúng con nhé!
Hướng về phía cánh đồng, cò mẹ cất cánh bay đi. Con đường quen thuộc mỗi ngày giờ trở nên xa lạ và mới lạ. Cò không biết mình đã bay được bao xa. Bỗng thấy dưới đất có một dải đen mờ, giống như một cành cây nhỏ. Cò nghĩ rằng cơ thể mình cần nghỉ ngơi một chút rồi sẽ tiếp tục bay.
Ồ!... Úi!... Hóa ra vệt đen kia chỉ là một cành cây mềm mại mọc ven ao. Cò cố gắng cất cánh lên. Mỗi ngày đi kiếm mồi trên ruộng, cò chỉ lội nước ngập đến chân. Nhưng giờ đây, bị ngã xuống ao, cánh cò khua khoắng mãi mà không thể nhấc cơ thể lên được. Càng vùng vẫy, đôi cánh càng trở nên nặng nề. Cò mẹ rơi nước mắt, thầm gọi gào các con.
Một vệt sáng từ đèn pin chiếu đến gần cò, kèm theo tiếng la hét:
- Ê! Con cò ma lanh dám tận dụng bóng đêm để ăn trộm cá à? Thật là đáng trách!
Kẻ ăn trộm sẽ bị trừng phạt. Thịt cò xào măng ngọt, hẳn là ngon đấy!
- Không! Không phải vậy đâu, các ông ạ!
Cò cố thanh minh nhưng không ai để ý. Mọi người vội vàng vặt lông cò.
Nắm chắc cái chết, cò mẹ lo lắng, hoảng sợ khi nghĩ đến đàn con. Sáng ra, tỉnh dậy không thấy mẹ, chúng sẽ ra sao? Chúng đã lớn, có thể tự kiếm ăn được rồi nhưng nếu biết mẹ bị bắt vì ăn trộm cá, chúng sẽ nghĩ thế nào? Từ trước đến giờ, cò mẹ luôn dạy các con sống lương thiện, biết tự trọng, thương yêu giúp đỡ mọi người... Vậy mà giờ đây, mẹ chúng lại chết vì ăn trộm à? Không, không thể thế được!
Khi người canh ao cá lại gần, cánh cò nhấc lên, cò cố nói tha thiết:
- Ông ơi! Vì các con tôi đói quá nên tôi phải đi kiếm ăn đêm.
Không ngờ,... Tôi thực tình không biết đó là ao cá người nuôi. Tôi chưa bao giờ làm điều xấu. Vậy nên tôi mong ông tha lỗi cho tôi. Nếu có xáo măng, xin ông hãy xáo bằng nước trong, chớ dùng nước đục. Chỉ có như vậy, tội lỗi của tôi mới được giải thoát, tâm hồn tôi mới được thanh thản và các con tôi mới không đau lòng.
Hai hàng nước mắt rơi lã chã, cò mẹ kết thúc lời nói, nhắm mắt chờ đợi giây phút cuối cùng...
Chợt có tiếng mẹ gọi dồn dập: 'Dậy thôi con! Đến giờ đi học rồi đấy! Trời ơi, sao nước mắt đầm đìa thế này hả con?'. Em giật mình tỉnh giấc. Thì ra tất cả chỉ là một giấc mơ. Bài ca dao Con cò mà cô giáo dạy hôm qua lại sống lại trong giấc mơ của em như vậy. Em hỏi bà về ý nghĩa của bài ca dao, bà nói: 'Người dân Việt xưa luôn tôn trọng sự trong sạch, dù sống hay chết. Họ muốn thông điệp ấy được truyền đi, con ạ!'
Viết câu chuyện ngắn từ bài Con cò mà đi ăn đêm - Mẫu 2
Mỗi người Việt Nam đều từng được mẹ ru ngủ bằng những bài ca dao. Nhờ những lời ru ấy, thế giới trong trí tưởng tượng của trẻ em mở ra rộng lớn. Trong số đó, bài ca dao “Con cò” thể hiện những giá trị nhân sinh sâu sắc như: Con cò mẹ đi ăn đêm/ Đậu trên cành mềm ngã xuống ao/ Ông ơi ông hãy vớt tôi lên/ Tôi có lòng nào ông xáo măng/ Chỉ xáo nước trong đừng xáo nước đục đau lòng con.
Bài ca dao thể hiện cuộc sống khó khăn của phụ nữ Việt Nam trong xã hội xưa, nơi mà tai họa có thể ập đến bất cứ lúc nào. Nhưng nó cũng tôn vinh tấm lòng của người mẹ, sẵn sàng vượt qua mọi khó khăn để nuôi dưỡng con cái.
Trong bài ca dao này, chúng ta có thể tìm thấy những câu chuyện cảm động về cuộc sống của loài cò. Dù đối mặt với nhiều khó khăn, tình mẹ vẫn ấm áp và sâu lắng. Một con cò sinh ra ba chú cò dễ thương. Mẹ cò luôn yêu thương và chăm sóc chúng với tất cả tình thương của mình. Dù cuộc sống có khó khăn, nhưng hạnh phúc vẫn luôn hiện diện, đặc biệt khi có những đứa con ngoan ngoãn chờ đợi mẹ về với thức ăn.
Nhưng rủi ro đến khi lũ lụt và hạn hán liên tiếp xảy ra, làm mất mùa và gây ra nạn đói kém. Dù cố gắng kiếm ăn suốt ngày, nhưng cò mẹ vẫn không thể tìm được đủ thức ăn cho gia đình. Những đứa con đói khát khóc lóc thảm thiết, khiến cho cò mẹ quyết định thực hiện một kế hoạch mạo hiểm: kiếm ăn trong thế giới của loài người vào ban đêm.
Dù mắt cò không tốt vào ban đêm và thân thể của cò luôn đầy vết thương do va chạm vào cây cỏ, nhưng tất cả những đau đớn ấy đều không ngăn cản cò mẹ tìm kiếm thức ăn cho con. Một đêm nọ, trong lúc kiếm ăn, cò mẹ gặp tai nạn khi ngã xuống ao. May mắn thay, có một người đàn ông đang đi câu cá đã cứu cò mẹ và nghe lời cầu xin của cô.
Lời kể về cuộc đời của cò mẹ và những đứa con đói khát đã khiến cho người đàn ông đầy xúc động. Mặc dù cuộc sống khó khăn, nhưng ông vẫn cố gắng mưu sinh bằng cách đi câu cá vào ban đêm để có thêm thức ăn cho gia đình. Vào ngày hôm đó, ông bắt được một con cò, mang lại niềm vui cho gia đình và hy vọng cho ngày mai.
Những câu chuyện về tình mẹ con và nghị lực vượt qua khó khăn luôn là nguồn cảm hứng lớn lao. Dù đối mặt với nhiều khó khăn, tình yêu và hy vọng vẫn luôn hiện diện, là động lực mạnh mẽ để vượt qua mọi thử thách. Chúng ta hãy cùng nhau lan tỏa tình yêu và sẻ chia trong cuộc sống, để mỗi ngày đều trở nên ý nghĩa hơn.
Sau khi nghe câu chuyện của cò mẹ, người đàn ông đã rơi vào cảm động và thả cò mẹ về. Ông nhận ra rằng cả hai đều là những bậc sinh thành, luôn hy sinh vì các con của mình. Dù được thả về nhưng cò mẹ vẫn tiếp tục cuộc hành trình kiếm ăn vào ban đêm, vẫn đối diện với nguy cơ và mạo hiểm.
Viết câu chuyện ngắn từ bài Con cò đi kiếm ăn đêm - Mẫu 3
Mùa đông lạnh giá, gió thổi rét buốt. Cò vẫy cánh bay nôn nóng. Cò cảm thấy lạnh và đói, miệng khát khô. Giữa đêm tối tăm, cò bay một mình, nhớ về gia đình đang ấm êm trong tổ ấm. Ký ức về những ngày hạnh phúc trôi về trong tâm trí cò.
Ngày xưa, cuộc sống của cò khá thoải mái. Cò không phải lo lắng suốt đêm để kiếm ăn như bây giờ. Chỉ có cò và người bạn thân Vạc biết về mối quan hệ của họ. Cò và Vạc thường cùng nhau đi bắt tép. Cò làm việc chăm chỉ để nuôi con, trong khi Vạc lười biếng và không chịu lao động. Vì thế, mỗi lần đi bắt tép, cò là người thu hoạch được nhiều hơn. Tuy nhiên, sự ghen tị trong lòng Vạc dần trỗi dậy.
Vạc giả vờ lo sợ: “Ôi! Lông xinh đẹp của tôi đâu rồi?”
Vạc khóc nức nở, kể cho Cò biết rằng con của nó bị ốm, muốn có một sợi lông Cò để chữa bệnh.
Nhưng đến nơi, sợi lông Cò đã mất. Cò an ủi và nhổ một sợi lông từ cổ, đưa cho Vạc: “Đừng khóc nữa, hãy mang sợi lông này về cho con!
Vạc bày tỏ sự cảm động nhưng trong lòng lại háo hức, nghĩ rằng đây là cơ hội để làm điều gì đó.
Vạc nhanh chóng đến nhà khác, đặt sợi lông Cò trên mái nhà và ăn hết cá, sau đó vội vã trở về nhà và mơ về việc Cò sẽ bị trừng phạt.
Vạc đến nhà khác, đặt sợi lông Cò trên mái nhà và ăn hết cá, sau đó nó vội vàng rời đi, tưởng tượng về việc Cò sẽ bị dân làng đánh đập.
Khi phát hiện cá của mình đã bị mất, bà chủ trở nên tức giận và tìm kiếm dấu vết của kẻ trộm. Bà nhìn thấy sợi lông Cò bên cạnh và lấy nó, hét lớn:
“Con người lừa đảo, đã được bà cho ăn trong ruộng, lại còn ăn cắp. Từ nay về sau, đừng hòng tưởng bà sẽ cho ăn nữa đâu!”
Ngày sau, khi Cò định xuống ruộng tìm cá, những viên đá từ bụi rậm bay về phía nó. Cò sợ hãi bay đi và tự hỏi vì sao bà chủ lại đối xử với nó như vậy. Khi đến ruộng khác, cũng bị nhà chủ đuổi đi. Trong khi bay lên, Cò nghe thấy một giọng nói châm chọc:
“Định che giấu tội lỗi bằng cách để lại sợi lông à?”
Cò hiểu ra mọi thứ. Nó cảm thấy đau lòng khi nhận ra tình bạn của mình với Vạc đã bị lợi dụng. Mất hết niềm tin vào tình bạn, Cò cảm thấy rất đau khổ.
Từ đó, Cò trở nên cô đơn và kín đáo. Suốt ngày, nó ẩn mình trong tổ, không dám ra ngoài. Nhìn đàn con khao khát vì đói, Cò cảm thấy đau lòng. Cò nhìn ra ngoài, thấy bà Cốc cùng lũ con đang bay. Dưới ao, chị Vịt đang dạy lũ con bơi, hạnh phúc tràn đầy. Cò rơi nước mắt khi nghĩ từ nay về sau, không dám đón ánh nắng vàng rực như trước. Cò lo lắng cho tương lai của các con.
Ôi! Phải rồi, đêm nay mình sẽ đi kiếm thức ăn cho con. Cò cảm thấy một tia hy vọng trong lòng. Từ đó, mỗi đêm, Cò ra ngoài kiếm ăn. Ban đầu, Cò sợ hãi và run rẩy trong bóng tối. Nhưng khi nghĩ đến đàn con đang đợi mẹ về, Cò lại cảm thấy quyết tâm. Mặc dù thường không kiếm được nhiều vì không quen với việc ăn đêm, nhưng Cò vẫn hy vọng mang thức ăn về cho đàn con nhỏ dù ít còn hơn không.
Cò bị giật mình tỉnh giấc bởi tiếng chim ú ớ. Trời tối đen như mực, Cò không biết mình đang ở đâu. Nó đậu xuống một nơi mà không biết là chỗ nào.
May mắn quá! Một cánh đồng. Cò tìm kiếm tôm tép nhưng không bắt được gì vì rét. Gà gáy mà Cò mới bắt được một con cá nhỏ. Cò tiếp tục kiếm tìm. Khi chân Cò va vào một vật gì đó, nó mừng rỡ reo lên:
– A! Một con cua. Con của ta sẽ được ăn rồi.
Sau đó, Cò quay về ngay với đàn con. Trời mịt mù, tối đen, gió thổi rít. Cả người Cò run lên. Cò đậu xuống một cành cây. Nhưng không ngờ, cành cây gẫy rớt. Cò ngã lộn cổ xuống ao. Ao sâu, Cò lạnh cóng, không còn sức vỗ cánh. Nước mắt tuôn trào khi nghĩ đến đàn con đang đói. Cò rơi vào tuyệt vọng, mắt nước. Bỗng nghe tiếng chân người. Cò vật mình trong bóng tối rồi được người nâng bổng lên. Một giọng đàn ông nói:
– A ha! Ta có bữa ăn rồi.
Cò khẩn khoản, thều thào: “Ông ơi… Tôi… Xin ông. Xin ông làm ơn… Xáo tôi ra khỏi nước… Đừng để con tôi… Nghĩ xấu về tôi”.
Giọng của người đàn ông rất rõ ràng:
– Được, ta sẽ giúp miễn là ta được một bữa ngon.
Cò cười nhẹ, ngã xuống sau khi bộn bề suy tư:
– Các con ơi… Hãy… sống trong… sạch sẽ.
Cò ra đi, các con Cò hiểu ra điều đó. Chúng ghi nhớ lời dặn của mẹ.
Từ đó, các bà thường ru cháu bằng:
Con cò mà đi kiếm ăn đêm
Đậu lên cành mềm lộn cổ xuống ao
Ông ơi ông giúp tôi vớt lên
Nếu ông có lòng xin xáo măng cho tôi
Nhưng hãy xáo nước trong
Đừng xáo nước đục làm lòng tôi đau.