Tham gia vào vai của An Dương Vương để kể câu chuyện, chúng ta có thể nhìn thấy sự to lớn của công lao trong việc xây dựng đất nước cũng như những sai lầm do chủ quan và khinh địch dẫn đến sự mất mát của quê hương. Dưới đây là nội dung chi tiết của tài liệu.
Dàn ý kịch bản Đóng vai An Dương Vương kể lại truyện
Dàn ý số 1
I. Giới thiệu
Nhân vật An Dương Vương trình bày về câu chuyện theo góc độ cá nhân của mình.
II. Nội dung chính
- An Dương Vương kể lại sự kiện theo góc độ cá nhân:
- Xây dựng thành nhưng gặp nhiều trắc trở, nhờ sự giúp đỡ của Thần Kim Quy thành trở nên vững chãi.
- Rùa Vàng trở lại nước, trao lại nỏ thần cho An Dương Vương, từ đó giữ vững an ninh cho quốc gia.
- An Dương Vương kết hôn cho con gái với Trọng Thuỷ, nhưng cuối cùng bị lừa và mất nỏ thần.
- Bị quân của Triệu Đà đánh bại, An Dương Vương phải bỏ trốn về phương Nam.
- Mị Châu, con gái An Dương Vương, làm vật tế bào đường và hại quốc gia, cuối cùng bị An Dương Vương giết chết.
- Ngọc rửa trong giếng biến thành sáng đẹp vì máu của con gái An Dương Vương.
III. Kết luận
Những suy nghĩ cá nhân của nhân vật
Dàn ý 2
I. Giới thiệu
- An Dương Vương tự giới thiệu và đưa ra lý do kể câu chuyện
Tôi là An Dương Vương, vị vua của đất nước Âu Lạc ngày xưa. Hồi ấy, việc xây dựng và mất mát đất nước đã gây ra cho tôi nhiều đau khổ. Đó chắc chắn là bài học quý giá nhất trong cuộc đời tôi, một bài học mà mọi người nên khắc ghi trong tâm hồn.
II. Nội dung chính
Kể lại các sự kiện theo diễn biến của câu chuyện qua lời kể của nhân vật An Dương Vương:
- Trải qua những biến cố, An Dương Vương mô tả các sự kiện quan trọng trong cuộc đời mình:
- Sau khi lên ngôi, An Dương Vương quyết định xây dựng thành lũy nhưng gặp phải nhiều trở ngại.
- An Dương Vương tạo ra cuộc đàn trai giới, hy vọng nhận được sự giúp đỡ từ thần linh để hoàn thành công việc.
- Một cụ già từ phương Đông xuất hiện và tiên đoán thành công của công việc.
- Rùa Vàng xuất hiện và giúp An Dương Vương xây dựng thành công thành Cổ Loa.
- An Dương Vương nhờ Rùa Vàng lời khuyên trong việc ứng phó với giặc xâm lược.
- An Dương Vương chế tạo nỏ thần và sử dụng thành công trong trận chiến.
- Tuy nhiên, An Dương Vương mắc sai lầm khi gả con gái cho Trọng Thuỷ, kẻ đã phản bội và làm mất nỏ thần.
- Cuối cùng, An Dương Vương bị quân Triệu Đà đánh bại và phải bỏ chạy cùng con gái, kết thúc cuộc đời ở biển Đông.
- An Dương Vương kết luận rằng mọi hành động đều có hậu quả, và cần phải thận trọng trong việc đánh giá người khác.
III. Kết bài:
- Tổng kết bài học và ý nghĩa từ câu chuyện
Đóng vai An Dương Vương kể lại câu chuyện - Mẫu 1
Trời đã sang thu, cảnh vật trở nên yên bình hơn, khiến tâm trạng của người ta cũng như hoang mang hơn. Những cảnh như thế làm tôi nhớ lại quá khứ - một câu chuyện mà tôi luôn muốn quên đi, nhưng mỗi khi nhớ lại, lòng tôi đau đớn. Đó chính là:
Tôi là An Dương Vương - vị vua của nước Âu Lạc trong câu chuyện về An Dương Vương và Mị Châu - Trọng Thủy. Vào thời điểm đó, tôi được dân chúng trên khắp đất nước ca tụng và ngưỡng mộ vì công lao của mình trong việc xây dựng thành Cổ Loa. Ban đầu, tôi gặp nhiều khó khăn trong quá trình xây dựng thành, mỗi khi đắp lên thì lại bị sụp đổ, khiến tôi rất buồn lòng. Dường như thần linh đã lắng nghe được nỗi lòng của tôi, nên đã cử Rùa Vàng từ phương Đông đến để giúp tôi xây dựng thành. Tôi cảm thấy rất vui mừng vì nhận được sự giúp đỡ từ thần linh. Sau nửa tháng, thành Cổ Loa đã được hoàn thành. Với hình dạng xoắn ốc, nó được gọi là Loa Thành hay Quý Long Thành, có vẻ ngoài vô cùng cao và uy nghiêm.
Trước khi Rùa Vàng ra đi, nó đã tặng cho tôi một chiếc vuốt và nói rằng vận mệnh của một quốc gia được quyết định bởi trời đất, nhưng con người có thể kéo dài vận mệnh nếu biết cư xử đạo đức, và hướng dẫn tôi sử dụng vuốt này như một công cụ, nếu gặp giặc thì dùng để chiến đấu.
Nghe lời Rùa Vàng, tôi đã yêu cầu quần thần tên là Cao Lỗ tạo ra một cây nỏ từ chiếc vuốt mà Rùa đã tặng, và đặt tên nó là nỏ Linh quang Kim Quy thần cơ.
Cuộc sống tiếp tục trôi qua, yên bình, và tôi dường như đã quên đi câu chuyện về Rùa Vàng và cây nỏ thần. Tuy nhiên, khi Triệu Đà từ phương Bắc tới xâm lược, tôi đã sử dụng cây nỏ đó để đánh bại quân địch. Triệu Đà đã buộc phải đầu hàng.
Không lâu sau cuộc chiến đó, vua Đà đến xin cầu hôn Mị Châu cho Trọng Thủy - con trai của ông. Tôi đã gả Mị Châu cho Trọng Thủy, hậu quả là người ta gọi tôi là kẻ bán nước gián tiếp. Tôi không biết đến âm mưu của cha con nhà Triệu Đà.
Sau khi làm rể tôi, Trọng Thủy không ở lại được lâu, anh ấy muốn về thăm cha. Trong thời gian ở Âu Lạc, Trọng Thủy đã lợi dụng lòng tin nhẹ dạ của Mị Châu để lấy nỏ thần thay vuốt Rùa Vàng. Trọng Thủy mang theo nỏ thần về mà không ai hay biết.
Một ngày bình thường, cha con Triệu Đà cử binh sang đánh nước ta. Tôi chủ quan vì nghĩ có nỏ thần nên sẽ thắng. Nhưng nỏ thần đã bị đánh cắp. Cha con ta phải chạy về phương Nam.
Trên đường đi, Mị Châu rải lông ngỗng để làm dấu, giúp kẻ giặc dễ tìm thấy chúng. Rùa Vàng giết Mị Châu vì phản bội. Mị Châu nói nếu trung hiếu sẽ biến thành châu ngọc. Con gái tôi gieo mình xuống nước, máu chảy thành sông và biến thành ngọc trai. Tôi được Rùa Vàng cứu giúp.
Sau này, dân tương truyền rằng, khi đến bờ biển, cha con Triệu Đà chỉ thấy xác Mị Châu. Trọng Thủy ôm xác vợ hỏa táng, Mị Châu biến thành ngọc thạch. Từ khi mất Mị Châu, Trọng Thủy vô cùng đau buồn nên đã nhảy xuống giếng tự tử. Người sau khi mò được ngọc, rửa vào giếng nước thì ngọc trong sáng hơn, đẹp hơn.
Câu chuyện của ta đã trở thành một bài học quý báu về sự cảnh giác cho muôn đời sau.
Đóng vai An Dương Vương kể lại câu chuyện - Mẫu 2
Ta muốn tự giới thiệu, ta là An Dương Vương, vị vua của Âu Lạc. Nhớ lại những khó khăn khi xây dựng nước, ta không thể quên. Cảm xúc đau lòng khi đất nước tan rã luôn in sâu trong ta.
Ký ức về việc xây thành ở Việt Thường vẫn còn đọng lại trong ta. Đất nơi này bị vương vấn bởi hồn ma của những vị tướng bại trận. Ta lập đàn trai giới, cầu nguyện mong tìm được người hiền tài giúp xây dựng thành. Một cụ già từ phương Đông đã dự báo thành công cho việc này.
Ngày hôm sau, Rùa Vàng xuất hiện và giúp ta xây thành. Thành được hoàn thành sau nửa tháng, mở ra một kỷ nguyên mới cho Âu Lạc. Ta gọi thành là Loa Thành - biểu tượng sức mạnh và lòng kiên trì của dân tộc.
Rùa Vàng đã ở cùng ta trong thành được ba năm trước khi ra đi. Trước khi rời đi, Rùa Vàng đã cho ta một lời khuyên quý báu và thắc mắc nếu kẻ thù đến, ta sẽ làm thế nào để bảo vệ đất nước. Rùa Vàng đã chỉ dẫn ta sử dụng vuốt của mình như lẫy nỏ, để bắn kẻ thù mà không lo sợ gì cả.
Hân hoan với lời khuyên của thần, ta đã làm nỏ bằng Cao Lỗ và lẫy bằng vuốt rùa, đặt tên là “Linh quang Kim Quy thần cơ”. Trong thời gian ngắn sau đó, quân lính của Triệu Đà đã tấn công, nhưng khi ta sử dụng nỏ thần, kẻ thù sợ hãi và thất bại, phải rút lui và đàm phán hoà bình. Đất nước bình yên và ta không còn lo lắng gì nữa.
Tuy nhiên, sự bình yên không kéo dài. Triệu Đà lại đề xuất hôn nhân. Ta đồng ý kết hôn con gái Mị Châu cho con trai ông, Trọng Thuỷ, và để hắn ở lại cung điện. Nhưng bây giờ, ta hối hận vô cùng vì điều đó là sai lầm lớn nhất của cuộc đời ta. Ta không ngờ rằng con rể sẽ lợi dụng con gái ta, Mị Châu, để chiếm đoạt nỏ thần và mang về nước. Khi Triệu Đà có nỏ thần, hắn tấn công. Khi ta phát hiện ra sự thật, quá muộn rồi, kẻ thù đã đến gần thành. Ta và Mị Châu buộc phải chạy trốn về phương Nam.
Trong cuộc chạy trốn, ta bị bao vây bởi quân địch. Khi đến bờ biển, ta biết đó là đường cùng. Ta kêu gọi sự giúp đỡ từ sứ Thanh Giang, và Rùa Vàng xuất hiện để cứu ta. Khi nhận ra một con đường được rải lông ngỗng và áo của Mị Châu trên tay con gái, ta tức giận vô cùng. Dù đau lòng, nhưng ta không thể tha thứ cho kẻ phản bội đất nước.
Cuối cùng, ta cùng Rùa Vàng xuống biển. Mị Châu đã chết và xác cô biến thành hạt ngọc thạch. Khi Trọng Thuỷ đến, ông ôm xác cô về Loa Thành, nơi xác cô biến thành ngọc thạch. Sự biến mất của Mị Châu và Trọng Thuỷ đã gây ra nhiều đau buồn. Một lần nữa, việc này minh chứng cho sự ám ảnh và sự ngây thơ của Mị Châu.
Câu chuyện này đã trở thành một truyền thống trong dân gian, khiến ta cảm thấy hối tiếc và không bao giờ tha thứ cho bản thân mình. Chính vì những lúc thiếu cảnh giác, ta đã đánh mất đất nước. Điều này là một bài học đau lòng, nhắc nhở ta về trách nhiệm của mình đối với nhân dân và đất nước.
Đóng vai An Dương Vương - Mẫu 3
Ta là An Dương Vương, vua của Âu Lạc. Hiện tại, ta đang ở dưới biển nhờ sự giúp đỡ của Rùa Vàng. Ta vẫn nhớ rõ cách mà ta đã đánh mất đất nước vào tay kẻ thù. Giờ đây, ta sẽ kể lại câu chuyện đau lòng ấy mà ta không bao giờ quên.
Sau khi ta cố gắng xây dựng thành, nhưng mọi công việc đều gặp trở ngại. Một ngày nọ, ta gặp Rùa Vàng và được ngài giúp đỡ. Cuối cùng, ta đã xây dựng được một ngôi thành vững chắc với sự giúp đỡ của ngài, được gọi là Loa Thành hay Cổ Loa.
Rùa Vàng đã ở lại ba năm rồi mới trở về. Trước khi rời đi, ngài đã trao cho ta vuốt của mình và bảo: 'Hãy làm lẫy nỏ từ vuốt này để chế tạo nỏ thần và chống lại quân giặc'. Ta biết ơn Rùa Vàng và tiễn ngài về. Sau đó, ta giao cho Cao Lỗ làm lẫy nỏ và chế tạo nỏ thần. Nhờ có nỏ thần, ta đã đánh bại hàng trăm quân giặc chỉ trong một lần bắn.
Khi Triệu Đà tấn công, nỏ thần đã giúp ta đánh bại hắn. Sau đó, Triệu Đà đề nghị kết hôn giữa con trai hắn, Trọng Thủy, và con gái ta, Mị Châu. Mặc dù yêu con nhưng ta cảm thấy an tâm vì có nỏ thần.
Nhìn Trọng Thủy, ta thấy hắn lịch lãm và tốt bụng. Cho dù lo lắng về Mị Châu nhưng ta tin tưởng vào Trọng Thủy. Nhưng ta không ngờ rằng hắn đã lợi dụng Mị Châu và lấy nỏ thần của ta.
Trong thời gian ở rễ, Trọng Thủy làm cho ta tin tưởng và giảm bớt cảnh giác. Nhưng hắn đã dụ Mị Châu tiết lộ nơi giấu nỏ thần. Sau khi lấy được, hắn rời đi.
Khi quân giặc đến, ta sử dụng nỏ thần mà không biết đã bị tráo đổi. Khi nhận ra, ta phải chạy trốn cùng Mị Châu. Sau khi hiểu ra mọi chuyện, ta đau lòng và phải giết Mị Châu để tránh hậu quả tệ hại cho đất nước.
Dù đau lòng, ta đã phải giết con gái ruột mình. Sau đó, nhờ sự giúp đỡ của Rùa Vàng, ta sống sót. Mị Châu và Trọng Thủy đã chết và biến thành ngọc thạch, chứng tỏ lòng trung hiếu của họ với đất nước.
Từ câu chuyện này, ta rút ra bài học quý giá: không nên chủ quan, khinh địch, dễ tin người, và luôn đặt lợi ích của cộng đồng lên trên lợi ích cá nhân.
Đóng vai An Dương Vương - Mẫu 4
An Dương Vương, sau khi đánh tan quân Tần, xây dựng thành Ốc để bảo vệ nước Âu Lạc. Dù gặp khó khăn nhưng nhờ sự giúp đỡ của Rùa Vàng và sứ Thanh Giang mà thành được hoàn thành.
Khi xây thành, An Dương Vương nhận được lời khuyên của Rùa Vàng: sử dụng vuốt của nó làm lẫy nỏ thần để bảo vệ nước. Nhờ nỏ thần, quân giặc không thể làm tổn hại gì được.
Nhờ sự giúp đỡ của Rùa Vàng và nỏ thần, An Dương Vương đã chiến thắng giặc và bảo vệ thành Ốc. Từ câu chuyện này, ta học được rằng không nên mơ hồ và luôn phải cẩn thận, chu đáo trong mọi tình huống.
Không lâu sau đó, Triệu Đà cùng quân đến xâm lược Âu Lạc. An Dương Vương sử dụng nỏ thần để đánh bại quân giặc, khiến chúng hoảng sợ chạy về núi Trâu. Dân chúng Âu Lạc vui mừng vì chiến thắng vĩ đại của vị vua tài ba này.
Nhận thấy không thể đánh bại Âu Lạc bằng sức mạnh, Triệu Đà nảy ra một âm mưu tàn ác. Hắn dụ con trai là Trọng Thủy cầu hôn Mị Châu, con gái yêu của An Dương Vương. An Dương Vương mừng rỡ đồng ý, không ngờ rằng điều đó sẽ dẫn đến thảm kịch.
Theo lời dặn của cha, Trọng Thủy tìm ra bí mật về nỏ thần và đánh cắp nó. Mị Châu, ngây thơ và yêu thương chồng, đã giúp Trọng Thủy lấy nỏ thần. Tuy nhiên, điều này dẫn đến hậu quả khủng khiếp.
Khi quân Đà tấn công, An Dương Vương lấy nỏ thần ra nhưng không hiệu quả như trước. Hắn và con trai phải chạy trốn, nhưng quân giặc vẫn đuổi theo. Rùa Vàng chỉ cho An Dương Vương biết kẻ thù đích thực, khiến vị vua tức giận đến mức đánh chết cả người con gái.
Trong cuộc chạy trốn, An Dương Vương vô tình giết chết Mị Châu, người con gái mình yêu thương. Sau đó, An Dương Vương cùng Rùa Vàng đi xuống biển, để lại một bi kịch đầy đau thương cho dân tộc Âu Lạc.
Trình diễn vai An Dương Vương kể lại câu chuyện - Mẫu 5
Trong dòng văn học Việt, em thích câu chuyện “An Dương Vương và Mị Châu - Trọng Thủy” nhất vì nó là một ví dụ điển hình cho thể loại truyền thuyết. Câu chuyện này giúp hiểu rõ hơn về việc An Dương Vương xây thành và chế tạo nỏ thần cũng như về mối tình bi thảm giữa Mị Châu và Trọng Thủy, cùng nguyên nhân dẫn đến mất nước Âu Lạc.
An Dương Vương, vị vua của Âu Lạc, khi xây thành, mỗi lần đắp một phần thì lại sụp xuống. Vì vậy, ông lập đàn cầu thần. Một ngày, một cụ già từ phương đông tới, nói sẽ có sứ Thanh Giang đến giúp ông. Ngày hôm sau, một con Rùa Vàng từ phương đông đến, tự xưng là sứ Thanh Giang, giúp An Dương Vương xây thành thành công. Rùa Vàng trao cho An Dương Vương móng vuốt của mình và dặn ông dùng làm lẫy cho nỏ thần.
Sau một thời gian, Triệu Đà đem quân sang xâm lược. An Dương Vương sử dụng nỏ thần để chiến thắng, khiến quân của Triệu Đà phải chạy về. Thành công này có phần nhờ vào sự giúp đỡ của Rùa Vàng.
Không lâu sau, Triệu Đà cầu hôn. An Dương Vương đồng ý cho con gái Mị Châu gả cho Trọng Thủy, con trai của Đà. Trọng Thủy dùng mưu kế để chiếm lấy nỏ thần và sau đó, Triệu Đà xâm lược. An Dương Vương thất bại vì chủ quan và cuối cùng phải đối mặt với sự mất mát.
Sau khi tiêu diệt Mị Nương, An Dương Vương sử dụng sừng tê bảy tấc để chia nước theo dấu của Rùa Vàng xuống biển. Hành động này cho thấy rằng An Dương Vương không bị quên lãng hay bị coi thường bởi nhân dân mà ngược lại, ông nhận được sự tôn trọng và ủng hộ từ họ.
Sau khi chiếm được nước Âu Lạc, Trọng Thủy lần theo dấu vết của lông ngỗng mà Mị Châu đã rắc từ trước. Khi đến nơi, quân đội của Đà chỉ thấy xác của Mị Châu mà không thấy bóng dáng nào khác. Trọng Thủy ân hận Mị Châu đến cùng, và một lần tưởng thấy hình bóng của Mị Châu dưới giếng, anh đã lao đầu xuống và kết liễu cuộc đời mình. Hậu thế tin rằng nếu lấy ngọc từ biển Đông rồi rửa ở giếng này thì ngọc sẽ sáng hơn. Chi tiết này thể hiện lòng rộng lượng của nhân dân.
Qua hình ảnh của nhân vật và những chi tiết hư cấu trong truyền thuyết “An Dương Vương và Mị Châu - Trọng Thủy”, nhân dân giải thích nguyên nhân mất nước Âu Lạc. Từ đó, họ muốn rút ra bài học lịch sử về tinh thần cảnh giác trước kẻ thù và cách xử lý đúng đắn mối quan hệ giữa cá nhân và cộng đồng, giữa riêng tư và lợi ích chung, giữa gia đình và quốc gia.
Diễn vai An Dương Vương kể lại câu chuyện - Mẫu 6
Câu chuyện diễn ra trong thời kỳ đầu của việc xây dựng và bảo vệ đất nước. Ta là An Dương Vương, mong muốn xây dựng một đất nước vững mạnh, dân chúng ấm no và ngăn chặn sự xâm lược của giặc ngoại. Ta lập thành Cổ Loa, nhưng kỳ lạ thay, thành không xong. Nhờ sự giúp đỡ của sứ giả Thanh Giang, chỉ trong thời gian ngắn, thành đã hoàn thành. Thần Kim Quy trao cho ta móng vuốt và chế tạo nỏ thần, vũ khí có khả năng tiêu diệt địch trong thời gian ngắn, giúp ngăn chặn mối đe dọa từ quân Triệu Đà. Từ đó, đất nước sống trong hòa bình, dân chúng no ấm.
Kế hoạch của kẻ thù thật khôn ngoan và tinh vi, họ nhận ra rằng không thể đánh bại quân Âu Lạc nên họ đã lập kế hoạch trì hoãn cuộc chiến và gửi con trai là Trọng Thủy sang làm rể. Họ hy vọng vào việc kết hôn này để đạt được hòa bình và vì họ nhận ra rằng con gái Mị Châu yêu Trọng Thủy nhiều.
Trước đó, Trọng Thủy đã chuẩn bị trước và đánh tráo nỏ thần, sau đó tạo cớ để trở về thăm cha. Chỉ trong một thời gian ngắn sau đó, khi Triệu Đà tấn công, mặc dù ta cầm nỏ thần trong tay nhưng nó lại không còn hiệu quả. Chúng ta nhận ra đã bị đánh lừa và trong tình thế nguy cấp, chúng ta phải lựa chọn chạy trốn về phía Nam cùng với Mị Châu.
Khi đối mặt với nguy cơ, ta kêu gào:
- Sứ giả Thanh Giang, hãy nhanh chóng ra cứu chúng ta!
Rùa Vàng lập tức xuất hiện và trả lời:
- Đối thủ ẩn nấp ngay sau lưng vua.
Bằng việc sử dụng lông ngỗng để dẫn đường, Mị Châu đã giúp kẻ địch tiếp cận và chiếm lấy nỏ thần. Tôi hét lớn và sử dụng kiếm đâm chết đứa con gái mà tôi yêu quý. Tuy nước mất nhà tan, nhưng sau cùng, tôi được cứu sống bởi thần Kim Quy, người đã rẽ nước để tôi đi xuống biển.
Sự mất cảnh giác và quá tin người đã khiến chúng ta chịu thiệt hại nặng nề. Đây là bài học quý giá mà tôi và thế hệ sau phải nhớ kỹ.
Đóng vai An Dương Vương kể lại câu chuyện - Mẫu 7
Dù đã có rất lâu, nhưng mỗi khi nhớ lại, tôi vẫn không thể không đau lòng về việc cơ đồ của tôi rơi vào tay địch. Dù đã qua bao năm tháng, nỗi hối tiếc và ân hận vẫn mãi mãi ở trong tâm trí tôi.
Trước đây, tôi là vua của Âu Lạc, tên Thục Phán. Xây dựng thành ở Việt Thường nhưng gặp nhiều trở ngại. Buồn bã và thất vọng, tôi cầu đảo bách thần, mong được giúp đỡ. Một cụ già xuất hiện và hứa sẽ giúp xây thành. Tôi rất vui mừng và đón cụ vào điện để nói lên nỗi lòng. Nghe tôi kể, cụ nói sẽ có sứ Thanh Giang đến giúp ta xây thành mới thành công. Sau đó, cụ biến mất mà không để lại dấu vết.
Đêm đó, tôi không ngủ được suy nghĩ về lời hứa của cụ già. Sáng hôm sau, tôi ra cửa đón sứ Thanh Giang. Một con rùa Vàng từ phương đông đến và tự xưng là sứ Thanh Giang. Tôi mừng rỡ khi biết người đã đến. Thành được xây nhanh chóng và đẹp đẽ. Thành được gọi là Quỷ Long Thành hoặc Loa Thành.
Sau khi thành xây xong, tôi cảm thấy an tâm hơn cho dân làng. Rùa Vàng rời đi và tặng cho tôi vuốt để làm lẫy nỏ thần. Tôi gọi nó là 'Linh quang Kim Quy thần cơ'. Khi quân giặc xâm lược, tôi dùng nỏ thần bắn chúng và chiến thắng. Dân làng sống bình yên, không lo sợ quân giặc nữa.
Cuộc sống dân chúng trở nên ổn định. Tôi đã cho con gái Mị Châu kết hôn với Triệu Đà mà không nghĩ đến mối thù. Nhưng thực ra, đó chỉ là một kế hoạch của Đà để cướp nỏ thần của tôi. Mị Châu vô tình trao nỏ thần cho kẻ địch, khiến tôi không thể ngờ tới.
Tôi đã gặp nhiều khó khăn trong việc xây dựng thành, nhưng cuối cùng cũng chiến thắng được quân giặc. Đó là bài học quý giá về sự kiên trì và cảnh giác trước mưu mô của kẻ thù.
Sau khi Trọng Thủy rời phương Bắc, Triệu Đà đem quân tấn công. Dù tôi có nỏ thần nhưng lại mất cảnh giác, chẳng để ý đến quân Đà. Khi chúng tiến gần, tôi mới nhận ra nỏ thần đã bị lấy mất. Tôi và Mị Châu bỏ chạy, nhưng không ngờ Mị Châu lại là kẻ phản bội, đã dẫn tôi vào bước đường cùng. Tôi không do dự, đâm kiếm vào con gái mình. Rùa Vàng giúp tôi rẽ nước xuống biển.
Dù sống dưới biển nhưng tôi vẫn thương nhớ đất nước. Sự lơ đãng và tự tin đã đẩy ta vào cuộc chiến không cần thiết. Mong mọi người học từ sai lầm của ta, không để mất cảnh giác như tôi.
Đóng vai nhân vật An Dương Vương kể lại câu chuyện - Mẫu 8
Hôm nay, tôi thú nhận tội lỗi của mình đã gây ra một cuộc chiến không cần thiết cho đất nước Âu Lạc.
Là An Dương Vương, tôi xây dựng thành Cổ Loa và giữ bình yên cho dân chúng nhờ nỏ thần. Nhưng sự kiêu căng đã khiến tôi mất cảnh giác trước âm mưu của Triệu Đà.
Một hôm, một người ủy viên của Triệu Đà đến xin làm hoà. Ta đồng ý ngay để chấm dứt chiến tranh. Hắn gả con trai là Trọng Thủy cho con gái ta, Mị Châu. Vì Trọng Thủy lịch lãm nên dễ dàng chiếm trái tim của ta. Sau đó, Triệu Đà đến cầu hôn Mị Châu cho Trọng Thủy. Mị Châu từ lâu đã thích Trọng Thủy nên ta không có lý do gì từ chối. Họ cưới nhau và sống hạnh phúc. Nhưng với ta, Trọng Thủy có vẻ đặc biệt.
Một thời gian sau, Trọng Thủy xin phép về thăm cha nhưng không quay lại. Ta tổ chức tiệc mời Trọng Thủy nhưng hắn từ chối. Ngược lại, hắn mời ta uống rượu cho đến khi ta say mèm. Khi tỉnh dậy, thấy Trọng Thủy bên cạnh, ta hỏi:
– Ngươi đã khỏe chưa?
– Ta ổn rồi. Sao ngươi không ở bên Mị Châu? Ta nói nhỏ.
– Vợ tôi đã có người hầu chăm sóc rồi! Hắn trả lời nhẹ nhàng.
Tiếp tục, ta phát biểu:
– Được rồi, con hãy đến thăm vợ con đi.
Hắn kính cẩn nói:
– Xin phép cha, con đi.
Tất cả nghi ngờ trong tâm hồn tôi từ trước đã tan biến. Đang sống yên bình, đột nhiên Trọng Thủy lại xin về, làm Mị Châu buồn rầu. Chỉ vài ngày sau, đại quân Triệu Đà lao vào. Tôi ngạc nhiên, nhưng vẫn tin vào nỏ thần, vẫn ngồi bình tĩnh chờ quân giặc đến gần rồi bắn. Nhưng nỏ thần lại không còn hiệu quả, quân thù đã xâm nhập thành. Bối rối và hoảng loạn, tôi không hiểu vì sao nỏ thần lại không hoạt động nữa. Cuối cùng, trước tình hình khẩn trương, tôi và Mị Châu lên ngựa tháo chạy về phía đông. Nhưng dù chạy đến đâu cũng nghe tiếng reo hò của quân giặc đuổi theo. Hướng về biển, tôi kêu gọi thần Kim Quy cứu giúp. Bất ngờ, thần nổi lên và quyết liệt nói: 'Kẻ địch ở phía sau lưng nhà vua đó!'.
Ta quay lại, chỉ thấy Mị Châu với chiếc áo lông ngỗng đã mất lông. Ta đột nhiên hiểu ra mọi thứ. Bọn giặc đã theo dấu lông ngỗng để tới đây. Và Mị Nương, đứa con gái ngây thơ của ta, đã vô tình tiết lộ bí mật quốc gia cho gián điệp Trọng Thủy, dẫn đến hậu quả này. Tuyệt vọng, không còn lối thoát, ta rút kiếm đâm chết Mị Châu rồi tự vẫn. Nhưng thần Kim Quy đã cho ta xuống biển.
Đây là câu chuyện thật sự của cuộc đời ta, của vua An Dương Vương đã không cảnh giác trước kẻ thù nên cơ nghiệp tan rã. Ta hy vọng những kế vị sau này sẽ rút ra bài học từ những bi kịch này.
Đóng vai An Dương Vương kể lại chuyện - Mẫu 9
Trong văn học dân gian Việt Nam, nếu 'Tấm Cám' là cổ tích, 'Thầy bói xem voi' là truyện ngụ ngôn, thì 'Ta và Mị Châu - Trọng Thủy' là truyền thuyết. Truyền thuyết là nghệ thuật chọn lọc sự kiện và nhân vật để tạo ra các hình tượng nghệ thuật, phản ánh lịch sử của địa phương, quốc gia, dân tộc... Truyền thuyết tập trung vào cảm xúc và niềm tin của người nghe sau những sự kiện và nhân vật đó. 'Ta và Mị Châu, Trọng Thủy' là một câu chuyện bi kịch trong văn học dân tộc, đã gây ra nước mắt và căm phẫn cho người đọc. Tuy nhiên, từ đó, ta học được bài học quý báu: đừng quá tự tin, đừng khinh thường kẻ thù, vì có thể dẫn đến thất bại. Truyền thuyết 'Ta và Mị Châu, Trọng Thủy', trích từ truyện 'Rùa Vàng' trong 'Lĩnh Nam chích quái', đã kể về việc xây thành, chế nỏ, giữ nước thành công và bi kịch tình yêu của Mị Châu liên quan đến bi kịch mất nước của ta.
Trong quá trình xây dựng đất nước, ta đã đóng góp nhiều công sức cho dân tộc. Ta xây dựng thành Cổ Loa với hy vọng mang lại hạnh phúc cho nhân dân. Mặc dù việc xây dựng thành gặp không ít khó khăn, nhưng nhờ lòng trung thành với dân tộc và lòng tin vào sứ Thanh Giang, chỉ trong nửa tháng, thành đã hoàn thành. Ta cũng lo lắng cho tương lai đất nước khi phải đối mặt với sự xâm lược của Đà và thần Kim Quy. Thần đã trao cho ta một chiếc vuốt. Ta đã chế tạo thành một cái nỏ thần, có khả năng bắn ra hàng ngàn mũi tên chỉ trong một lần bắn. Nhờ đó, nước Âu Lạc đã sống trong hòa bình. Ta nhận thấy mình là một vị vua thông minh, một người có tầm nhìn xa trông rộng, biết lo lắng cho dân chúng.
Tuy nhiên, điều này cũng đã làm cho tính tự mãn của ta phát triển. Khi Đà đề xuất hôn nhân, ta đã đồng ý cho con gái gả cho Trọng Thủy, con trai của Đà. Cuộc hôn nhân giữa hai nước đã từng có mối thù oán, điềm báo cho những nguy hiểm phía trước.
'Một đôi kẻ Việt người Tàu
Nửa phần ân ái nửa phần oán thương'
'Một đôi kẻ Việt người Tàu' kết hôn là một sự rủi ro không lường trước. Tuy nhiên, ta đã không quan tâm đến điều đó. Ta hy vọng hai nước sẽ hòa thuận thông qua cuộc hôn nhân này và nhân dân sẽ không phải chịu đựng nỗi đau khổ. Nhưng ta không biết rằng kẻ thù, dù quỳ dưới chân ta, vẫn rất nguy hiểm. Ta chỉ nghĩ cho dân, nghĩ về lợi ích ngắn hạn mà không nghĩ đến những nguy hiểm phía trước. Vì vậy, ta đã đặt cả nước vào tình hình 'đắm biển sâu'.
Tự mãn đi đôi với thất bại. Cầm nỏ thần, ta dường như đã giữ chặt phần thắng trong tay. Khi Triệu Đà đến đánh chiếm, ta 'vẫn ngồi đánh cờ một cách bình thản, cười và nói: 'Đà không sợ nỏ thần sao?'' ta đã bước vào cảnh nguy hiểm của những người trước, và khi cần thiết nhất, ta mới lấy nỏ thần ra bắn và phát hiện ra nó là giả, lập tức dắt con gái chạy về phía Nam. Trong tình huống khẩn cấp, ta chỉ biết chạy trốn mà không còn cách nào khác. Khi đến biển Đông, ta còn không nhận ra ai là kẻ thù, chỉ biết ngửa mặt lên trời mà không biết phải làm gì. Khi thần Rùa Vàng hiện ra và nói: 'Kẻ ngồi sau lưng chính là kẻ thù!' thì ta đã rút kiếm giết con gái của mình. Hành động quyết đoán, không lưỡng lự đó đã chứng minh ta là một vị minh quân. Ta đặt lợi ích của nước lên trên mọi thứ khác, không để những vấn đề cá nhân làm lay chuyển ý chí. Thần Rùa Vàng hoặc tinh thần của nhân dân đã bù đắp mọi thiếu sót cho ta. Khi ta không thể xây dựng thành công, thần xuất hiện để giúp đỡ, khi ta lo lắng cho vận mệnh của đất nước, thần cũng hết sức chỉ dẫn ta và lúc cần thiết nhất, thần cũng xuất hiện để giúp ta. Có lẽ đó là sự tôn trọng, sự tha thứ của nhân dân đối với một vị minh quân? Chi tiết 'vua cầm sừng tê bảy tấc, Rùa Vàng rẽ nước dẫn vua đi xuống biển' đã chứng minh điều này. Biển đã mở lòng đón chúng ta về. Những con sóng nổi đến bờ có còn nhớ hình ảnh hai cha con đáng thương hay không?
Nếu việc xây dựng thành Cổ Loa là một chiến thắng huyền thoại thì thất bại này của ta mang tính chân thực. Và bi kịch của việc mất nước bắt nguồn từ mối tình của Mị Châu và Trọng Thủy. Mị Châu là con gái của An Dương Vương, là vợ của Trọng Thủy và là con dâu của Triệu Đà. Nàng rất ngây thơ, yêu Trọng Thủy với một tình yêu trong sáng của người con gái. Nàng đã trao cho Trọng Thủy trọn trái tim của mình. Điểm quyết định là khi nàng chỉ cho Trọng Thủy xem nỏ thần. Nỏ thần là bí mật quốc gia, là vấn đề quan trọng, nhưng nàng lại 'vô tư' đưa nó cho Trọng Thủy xem. Nàng mê muội, ngây thơ đến mức lẫn lộn giữa 'tình yêu cá nhân' và 'việc lớn lao của một vị vua'. Có gì đau lòng hơn chăng? Nếu nhìn từ góc độ của một người vợ, Mị Châu là một hình mẫu lý tưởng cho chữ 'tòng' trong thời đại ấy. Nhưng không chỉ là một người vợ, Mị Châu còn là công chúa của nước Âu Lạc. Khi đã tiết lộ bí mật, Trọng Thủy lấy lý do đi thăm cha. Trước khi ra đi, anh nói với Mị Châu: 'Tình vợ chồng không thể quên, nghĩa mẹ cha không thể bỏ rơi. Tôi sẽ quay lại thăm cha, nếu hai nước bất hòa, Bắc Nam cách xa, tôi sẽ tìm em, sẽ có dấu gì?'. Lời nói ẩn ý của Trọng Thủy nhưng Mị Châu không hiểu. Nàng yêu Trọng Thủy đến mức không nghi ngờ, không hỏi tại sao hai nước phải chiến tranh, tại sao Bắc Nam phải cách xa, trong khi họ là 'một nhà'. Nàng chỉ nghĩ về hạnh phúc gia đình, mong đến ngày gặp lại: 'Nếu phải xa rời, đau đớn lắm. Áo lông ngỗng ta thường mặc, đi đến nơi nào cũng rải lông ngỗng ở ngã ba đường để làm dấu, hy vọng sẽ có thể gặp nhau'. Lời nói của Mị Châu là của một người vợ yêu chồng. Nhưng nàng không biết rằng hành động của mình đã làm cho Triệu Đà chiến thắng cha của chồng nàng, và Trọng Thủy giết cha mình.
'Lông ngỗng rơi trắng đường chạy nạn
Những chiếc lông không tự biết giấu mình'
Khi bị truy đuổi, Mị Châu đã mặc áo lông ngỗng. Chiếc áo này là trang phục truyền thống của phụ nữ Việt trong các dịp lễ hội. Tuy nhiên, Mị Châu lại chọn mặc nó trong tình huống nguy cấp như vậy. Điều này cho thấy nàng đã mất đi sự suy nghĩ sáng suốt. Tất cả hành động của nàng đều bị ảnh hưởng bởi tình cảm vợ chồng. Trước khi bị cha vua giết, nàng nói: 'Phận gái là phận trở thành bụi cát nếu phản bội cha, trở thành viên ngọc để rửa sạch sỉ nhục nếu trung hiếu bị lừa dối'. Nàng đã nhận ra sự thật, rằng người mà nàng đã yêu, đã tin tưởng trong suốt thời gian qua chỉ là kẻ lừa đảo. Sự chết của Mị Châu là biểu hiện của sự không hoàn toàn trọn vẹn, xác biến thành viên ngọc, máu biến thành viên ngọc. Điều này thể hiện sự đồng cảm của nhân dân với Mị Châu, người đã 'vô tình' đẩy nước Việt vào nô lệ suốt hàng ngàn năm.
Không giống như truyền thuyết, cái kết không luôn có hậu cho mọi người. Truyền thuyết buộc chúng ta phải suy ngẫm sâu sắc. Chúng ta phải đặt lợi ích chung lên trên lợi ích cá nhân, và đặc biệt phải cảnh giác, không nên trở nên quá tin tưởng như 'nuôi ong trong tay áo, nuôi cáo trong nhà'. Trong tình yêu, luôn phải giữ sự sáng suốt, tránh xa khỏi những lối mòn để tránh phải trả giá đắt như Mị Châu. Truyện không chỉ mang tính triết lí mà còn chứa đựng sâu sắc về con người như Tố Hữu đã nói trong 'Tâm sự':
'Vẫn còn đây pho tượng đá cụt đầu
Bởi đầu cụt nên tượng càng rất sống
Cái đầu cụt gợi nhớ dòng máu nóng
Hai ngàn năm dưới đá vẫn tuôn trào
Anh cũng như em muốn nhắc Mị Châu
Đời còn giặc xin đừng quên cảnh giác
Nhưng nhắc sao được hai ngàn năm trước
Nên em ơi ta đành tự nhắc mình'
Nhập vai An Dương Vương - Mẫu 10
Ta là An Dương Vương, vị vua của nước Âu Lạc. Nhìn cá bơi trong thuỷ cung, nghe tiên nữ hát ca, lòng ta vẫn nặng nề lo âu về quá khứ, về việc xây dựng và mất mát của đất nước.
Sau khi lên ngôi, ta quyết định xây dựng thành. Tuy nhiên, việc xây thành ở đất Việt Thường gặp phải nhiều khó khăn. Người ta nói rằng đất này còn chứa đựng hồn ma của các vị tướng đã thất bại, họ không cho ta xây thành thành công. Ta đã cầu đạo bách thần và nhận được lời khuyên từ một cụ già từ phương Đông. Ông nói rằng thành sẽ được xây dựng thành công khi có sự giúp đỡ từ xứ Thanh Giang.
Ngày hôm sau, ta chờ đợi ở cửa đông và thấy một con Rùa Vàng xuất hiện trên mặt nước, tự xưng là sứ Thanh Giang. Ta hân hoan đón tiếp Rùa Vàng và nhờ sự giúp đỡ của nó, thành được hoàn thành sau nửa tháng. Thành mới được đặt tên là Loa Thành.
Sau ba năm, Rùa Vàng rời đi và trước khi ra đi, ta hỏi thần cách giữ nước khi giặc đến. Rùa Vàng gợi ý sử dụng vuốt của nó để làm lẫy nỏ.
Ta làm nỏ từ cây Cao Lỗ, dùng vuốt rùa làm lẫy và đặt tên là “Linh quang Kim Quy thần cơ”. Khi quân Triệu Đà xâm lược, ta sử dụng nỏ thần để đánh bại chúng và họ phải chạy về Trâu Sơn xin hoà.
Không mấy lâu sau, Đà đến cầu hôn. Ta cho con gái xinh đẹp Mị Châu kết hôn với con trai Đà, Trọng Thuỷ, và để hắn ở lại cung. Nhưng đó lại là một sai lầm. Ta không ngờ rằng, con rể sẽ lừa dối Mị Châu để nhìn thấy nỏ thần và mang nó về phương Bắc.
Sau khi có được nỏ thần, Triệu Đà đưa quân đến tấn công. Khi đó, ta vẫn chưa biết gì, vẫn ung dung chơi cờ vì tin rằng còn nắm giữ nỏ thần. Nhưng đáng tiếc, khi ta phát hiện ra rằng nỏ thần đó là giả, đã quá muộn rồi, giặc đã gần đến thành, ta phải cùng Mị Châu lên ngựa chạy về phương Nam.
Nhưng dù chạy thế nào, giặc vẫn đuổi theo sau. Khi đến bờ biển, ta hiểu rằng đây là hồi kết. Ta kêu lên rằng: “Trời ơi, sứ Thanh Giang ở đâu, hãy mau mau cứu giúp”. Rùa Vàng từ dưới biển xuất hiện, thét lớn: “Kẻ ngồi sau ngựa chính là kẻ thù”. Ta quay lại và nhìn thấy con đường rải lông ngỗng, Mị Châu cầm áo lông ngỗng, ta tức giận và đau lòng. Ta không thể tha thứ cho kẻ phản bội, dù đó là con gái.
Ta cùng Rùa Vàng xuống biển. Mị Châu chết ở bờ biển, máu chảy xuống nước tạo thành hạt ngọc. Trọng Thuỷ đến và thấy con chết, ôm xác về táng ở Loa Thành, xác biến thành ngọc thạch. Trọng Thuỷ đau đớn và tự tử ở giếng. Nước giếng đó rửa ngọc ở biển Đông, ngọc trở nên sáng đẹp.
Câu chuyện này được truyền lại từ nhân dân tạo ra sự lo lắng không nguôi trong ta. Chỉ một khoảnh khắc không cảnh giác đủ để làm mất đi đất nước. Đó là một bài học đắng lòng nhưng quan trọng cho chúng ta.
Nhập vai An Dương Vương - Mẫu 11
Sau khi thành lập nước Âu Lạc và xây dựng thành ở Phong Châu, khi biết Triệu Đà vẫn âm mưu xâm lược, ta ngay lập tức cho xây dựng thành Cổ Loa, để phòng thủ chống lại kẻ thù. Nhờ sự chăm chỉ của quần thần và nhân dân, chỉ trong vài tháng, thành đã cao vút. Tuy nhiên, đột nhiên, một đêm, thành bí hiểm đổ sập hoàn toàn. Mỗi lần xây dựng lại, thành lại đổ, kéo dài nhiều năm mà vẫn chưa hoàn thành. Dân chúng vô cùng khổ sở và đau lòng. Ta cảm thấy tức giận vô cùng, nghĩ rằng có một kẻ nào đó đang âm thầm phá hoại, ngăn cản việc xây dựng thành. Dân chúng cho biết mỗi đêm họ nghe tiếng bước chân rầm rập như hàng trăm quân đang di chuyển. Đó chính là Kê Tinh trên núi, mỗi đêm xuống phá thành. Nhờ sự mách bảo của thần Kim Quy, ta đã tiêu diệt được Kê Tinh.
Từ đó, việc xây dựng thành tiếp tục được thực hiện mạnh mẽ và nhanh chóng. Thành kiên cố như đá, vững chãi như núi, không sụt, không sập dù gặp sấm, dù gặp mưa. Ngay cả quân địch mạnh mẽ cũng không thể làm cho thành sụp đổ. Thần Kim Quy còn tặng ta một chiếc móng của mình để làm lẫy nỏ giữ thành. Theo lời dạy của thần, nếu lẫy nỏ được làm từ móng của thần, nó sẽ có khả năng bắn trúng một trăm mục tiêu với một phát, và một phát có thể hạ gục hàng ngàn quân địch. Ta chọn một người trong số quần thần, một người thợ giỏi làm nỏ với tên là Cao Lỗ, và giao cho ông làm chiếc nỏ thần. Cao Lỗ mất nhiều ngày để hoàn thành. Chiếc nỏ rất lớn và cực kỳ cứng cáp, khác biệt hoàn toàn so với những cây nỏ thông thường, chỉ có võ sĩ mạnh mẽ mới có thể sử dụng, được gọi là nỏ “Linh quang Kim Quy thần cơ”. Ta trân trọng chiếc nỏ thần này, luôn giữ gần nơi nghỉ ngơi.
Lúc ấy, Triệu Đà làm chúa tể Nam Hải, nhiều lần đưa quân sang xâm lược Âu Lạc, nhưng vì có nỏ thần, quân Nam Hải đã gặp nhiều thất bại và phải chịu thua lớn, vì thế họ phải rút lui và chờ đợi thời cơ. Triệu Đà thấy quân địch không thể bị đánh bại, nên quyết định đề nghị hòa giải với Âu Lạc và sai con trai là Trọng Thuỷ sang để cầu hòa. Ta từ lâu đã mong muốn hai nước hoà bình, chấm dứt chiến tranh để dân chúng không phải chịu khổ. Ta đã đồng ý với việc cầu hòa. Hai nước đã đồng ý để con trai của Triệu Đà và Mị Châu, con gái ta, thành đôi uyên ương nhằm thắt chặt mối quan hệ hòa bình. Cả ta và Triệu Đà cũng cam kết không sử dụng binh sĩ để dân chúng hai nước có thể sống trong yên bình.
Tuy nhiên, đó lại là một quyết định sai lầm, dẫn đến mất nước, diệt vong triều đại, và dân chúng chìm trong biển khổ. Trọng Thuỷ sang Âu Lạc không phải vì ý tốt, mà mang theo thù hận và âm mưu chiếm lấy bí mật của nỏ thần, muốn phá hủy quốc gia. Đó là một âm mưu tinh quái của Triệu Đà. Hắn dụ dỗ con gái ta để trộm nhìn nỏ thần và sau đó tạo ra một lẫy nỏ giả để thay thế vuốt Rùa Vàng, và nói dối rằng sẽ về phương Bắc thăm cha. Con gái ta đã trở nên đầy tin cậy, đã tiết lộ bí mật quốc gia, và không nghi ngờ gì trước hành động kỳ lạ của Trọng Thuỷ.
Đến Nam Hải, Trọng Thuỷ mang móng rùa vàng cho cha, Triệu Đà mừng rỡ, tin rằng: “Làm vua của Âu Lạc là của ta”. Chưa mấy lâu sau, Triệu Đà lệnh quân đánh Âu Lạc. Nghe tin, ta tin vào nỏ thần, không lo sợ. Cao Lỗ khuyên ta nên điều binh, nhưng ta tin nỏ thần là đủ. Khi quân giặc sát thành, ta lấy nỏ thần ra bắn nhưng không thấy hiệu quả. Quân Triệu Đà nhanh chóng xâm nhập thành.
Không kịp chuẩn bị, ta lên ngựa, cùng con gái sau lưng, phi ngựa thoát ra cửa sau, về phía biển đông. Mỵ Châu thả lông ngỗng dọc đường. Ta nghĩ con gái, trong phút sợ hãi, thả lông ngỗng cầu an cho ta và vương quốc, nhưng đó lại là dấu hiệu để Trọng Thuỷ đuổi theo.
Trên đường núi gập ghềnh, ngựa chạy mấy ngày đêm đến Dạ Sơn gần biển. Hai cha con dừng ngựa nghỉ, nhưng quân giặc đã gần. Thấy không còn lối nào chạy, ta khấn thần Kim Quy phù hộ. Một cơn gió lốc bốc lên, thần Kim Quy bảo ta rằng “quân giặc ở sau lưng nhà vua”. Ngoảnh lại, chỉ thấy Mỵ Châu nước mắt, ta tỉnh ngộ, rút gươm. Mỵ Châu hiểu sự tình, sẵn sàng nhận cái chết. Ta đau lòng nhưng không thể tha thứ cho tội phản quốc. Máu Mị Châu lênh láng sóng nước. Quân giặc đuổi đến, thần Kim Quy dẫn ta đi xuống biển.
Về Trọng Thuỷ, khi quân Triệu Đà chiếm thành, Thủy một mình đi tìm Mỵ Châu. Gần biển, thấy xác vợ nằm trên cỏ, nhan sắc vẫn rạng rỡ. Trọng Thuỷ khóc lên. Anh mang xác vợ về chôn, rồi tự tử trong giếng. Mặc dù hại chết Mị Châu, nhưng đó là theo ý của cha. Thuỷ muốn trọn đạo nghĩa vợ chồng và hối hận về tội lỗi của mình.
Nhập vai An Dương Vương - Mẫu 12
Là An Dương Vương, ta đã khiến đất nước tan hoang chỉ vì tin tưởng sai lầm vào con gái và con rể của mình. Biết rằng dù có thần Kim Quy và sự bảo vệ của Thủy Cung, nỗi đau và ân hận trong lòng ta không bao giờ tan đi. Đó là việc không thể bảo vệ được nhân dân của mình và phải đưa mạng của người con gái ta yêu thương.
Sau khi đánh tan quân Tần, ta chuyển kinh đô về Cổ Loa và bắt tay vào việc xây dựng thành trì để bảo vệ đất nước. Nhưng mỗi đêm thành lại sụp, làm ta buồn phiền. Cho đến một ngày, một ông lão nói về sứ Thanh Giang sẽ đến giúp ta. Ban đầu ta nghi ngờ, nhưng sau đó thật sự có một con rùa tự xưng là sứ Thanh Giang.
Rùa vàng dẫn dắt ta tiêu diệt bầy yêu quái để xây thành. Từ đó, chỉ mất nửa tháng, ta đã hoàn thành công việc. Rùa Vàng ở với ta ba năm rồi về biển Đông. Trước khi ra đi, nó truyền cho ta một lẫy thần, chỉ cần bắn một phát là giặc sẽ không dám lại gần.
Ta giao cho Cao Lỗ làm lẫy thần từ vuốt của thần Kim Quy. Khi Triệu Đà tấn công, chỉ cần bắn một phát, quân giặc phải rút lui. Sau đó, hắn sang cầu hòa và đề xuất gả con gái Mị Châu cho Trọng Thủy, con trai hắn, nhằm hòa giải giữa hai quốc gia.
Trọng Thủy là chàng trai bất phàm và điển trai, đã chiếm trái tim của con gái ta. Ta đã chấp nhận họ kết hôn, hy vọng rằng điều này sẽ làm dịu bớt căng thẳng giữa hai nước. Tuy nhiên, việc phải hy sinh con gái yêu của ta là quyết định khó khăn nhất.
Tình cảm giữa đôi trẻ thật sâu đậm, Trọng Thủy luôn tôn trọng và yêu quý ta. Tưởng chừng như ta có thể hoàn toàn tin tưởng vào chàng rể này. Nhưng không ngờ, niềm tin ấy lại đem đến cho ta một đau đớn không lời và một tội lỗi nặng nề.
Khi hỏi vợ về bí mật của chiếc nỏ thần, Mị Châu không giấu giếm gì với chồng. Chỉ vì tin tưởng nên Mị Châu đã tiết lộ mọi điều cho Trọng Thủy, không hề ngờ rằng hắn sẽ lợi dụng điều đó.
Trọng Thủy đã sao chép một chiếc nỏ giống hệt nỏ thần của ta và đưa cho cha hắn, Triệu Đà. Hành động này của hắn đã gây ra nhiều hậu quả đau lòng.
Khi Trọng Thủy xin về thăm cha, ta đã không ngờ rằng quân giặc sẽ đến chỉ vài ngày sau đó. Đợi cho đến khi giặc ập đến gần cửa thành, ta mới ra lệnh mang nỏ thần ra. Nhưng điều kỳ lạ là nỏ thần không còn hiệu quả như trước nữa.
Mặc dù Trọng Thủy đã đưa ra lời giả thuyết về việc quân giặc sắp tấn công, ta vẫn không thể ngờ rằng sự kiện sẽ xảy ra đột ngột như vậy. Sự mất mát không chỉ là về vật chất mà còn là về lòng tin và niềm tin của ta vào Trọng Thủy.
Ta vội vã cưỡi ngựa, đưa Mị Châu đi về phía Nam, nhưng bất kể đi đến đâu, quân giặc cũng theo đuổi. Đến bờ biển, ta van nài 'Sứ Thanh Giang, hãy mau đến cứu ta!' Rùa Vàng trên biển chỉ vào phía sau ta, nói rằng 'Kẻ thù đang ngồi sau lưng vua đó!' Khi nhìn thấy Mị Châu, ta nhận ra con gái mình đã phản bội, làm tổn thương cha. Mị Châu cũng hoảng loạn vì hành động của mình.
Ta thất vọng và đau lòng vô cùng, vì đã nuôi ong trong tay. Ta phải chịu trách nhiệm cho việc dân chúng chịu khổ và nước mất nhà tan. Ta giết đứa con gái mình yêu thương và sau đó lao xuống biển.
Cuộc đời ta bi ai và đầy ân hận. Một phút lơ là, một phút tin người quá mức, ta đã gây ra thảm kịch cho dân chúng và đem lại sự thất bại cho vương triều. Niềm hối tiếc và đau khổ sẽ theo ta suốt cuộc đời.