Mytour cung cấp tài liệu Bài văn mẫu lớp 6: Kể về một kỷ niệm hồi thơ ấu đáng nhớ.
Bao gồm 4 dàn ý và 29 mẫu kể về một kỷ niệm tuổi thơ đáng nhớ, được chúng tôi công bố. Hãy cùng đọc ngay sau đây.
Dàn ý kể về một kỷ niệm tuổi thơ đáng nhớ
1. Bắt đầu
Giới thiệu về kỷ niệm tuổi thơ đáng nhớ: Kỷ niệm luôn mang lại nhiều cảm xúc đẹp đẽ. Đặc biệt là những kỷ niệm thời thơ ấu đã trở thành kho báu quý giá trong cuộc sống của tôi cho đến hiện tại. Và tôi vẫn nhớ mãi về kỷ niệm…
2. Nội dung chính
- Tình huống diễn ra:
- Thời gian: Trong giai đoạn tuổi thơ (Bao nhiêu tuổi?)
- Địa điểm: Diễn ra tại nhà, trường học…
- Những người cùng chia sẻ kỷ niệm: gia đình, bạn bè, thầy cô…
- Mô tả các sự kiện đã diễn ra theo một trình tự rõ ràng.
- Cảm xúc và suy nghĩ về kỷ niệm: Mang lại niềm vui hay nỗi buồn? Cảm thấy trân trọng, yêu quý?...
3. Tổng kết
Khẳng định giá trị của kỷ niệm trong cuộc sống: Những kỷ niệm đáng nhớ từ thời thơ ấu đã trở thành một phần quan trọng trong cuộc đời. Khi trưởng thành, tôi sẽ nhận ra… (bài học học được).
Kể về một kỷ niệm tuổi thơ đáng nhớ một cách ngắn gọn
Đoạn văn mẫu 1
Tôi vẫn nhớ mãi về kỷ niệm của ngày đầu tiên đi học. Tối hôm trước, mẹ đã giúp tôi chuẩn bị mọi thứ kỹ càng. Tôi chỉ cần đi ngủ sớm để sẵn sàng cho ngày hôm sau. Sáng hôm sau, tôi thức dậy vào lúc sáu giờ. Tôi đánh răng, rửa mặt và ăn sáng nhanh chóng, sau đó mặc đồng phục mới. Đúng bảy giờ, mẹ đưa tôi đến trường bằng chiếc xe máy cũ. Trên đường, tôi cảm thấy hồi hộp và lo lắng. Không lâu sau, ngôi trường Tiểu học đã hiện ra. Từ xa, tôi đã nhìn thấy cổng trường rất lớn và bảng tên trường phía trên cao. Sân trường rộng lớn, được làm bằng bê tông. Ngôi trường đã tồn tại hai mươi năm, chào đón chúng tôi với tình cảm. Sau khi đỗ xe, mẹ đưa tôi đến lớp học số 20. Cô giáo đã đứng chờ trước cửa. Tôi nhút nhát đứng sau lưng mẹ không dám bước vào. Mẹ đã động viên tôi một cách ân cần. Lời nói nhẹ nhàng, ánh mắt trìu mến của mẹ đã truyền động lực lớn cho tôi. Tôi nghe mẹ và bước vào lớp học cùng cô giáo. Buổi học đầu tiên rất vui vẻ và thú vị. Tôi đã kết bạn với nhiều bạn mới. Buổi tối, tôi đã chia sẻ với mẹ về buổi học. Tôi cảm thấy hạnh phúc khi có mẹ ở bên trong ngày quan trọng này.
Đoạn văn mẫu 2
Bà ngoại là người mà tôi yêu mến nhất. Cùng với bà, tôi có rất nhiều kỷ niệm đáng nhớ. Mỗi khi hè về, tôi thường về quê thăm bà và ở lại khoảng một tháng. Một trong những kỷ niệm tôi mãi không quên là kỳ nghỉ hè khi lên lớp một. Sáng một ngày chủ nhật, tôi và mẹ ra bến xe. Xe khởi hành vào khoảng sáu giờ ba mươi phút. Gần trưa, chúng tôi đến nơi. Khi xuống xe, chúng tôi đi bộ theo con đường làng về nhà bà. Hai hàng cây bên lề đường lung linh trong gió, như đang chào đón tôi. Từ xa, tôi đã thấy bà đứng đợi ở cổng. Tôi vội vã chạy đến ôm bà. Bà hỏi về việc học, bài vở của tôi. Mẹ ở lại một hôm rồi phải trở về thành phố làm việc. Trong những ngày tiếp theo, tôi có nhiều trải nghiệm thú vị. Buổi sáng sớm, tôi đi với bà ra đồng. Buổi trưa, tôi thưởng thức những món ngon bà nấu. Tối hôm đó, chúng tôi ra sân hóng mát và nghe bà kể chuyện cổ tích. Bà kể những câu chuyện thú vị từ sách tôi đã đọc. Khi nghe bà kể, tôi cảm thấy thật vui và hạnh phúc. Bà giống như những bà tiên trong truyện cổ tích. Tôi luôn yêu mến và kính trọng bà.
Đoạn văn mẫu 3
Tôi vẫn nhớ mãi về một chuyến đi cùng bố mẹ khi tôi còn năm tuổi. Bố mẹ đưa tôi đến thăm thủ đô Hà Nội. Sau khoảng hai tiếng, chúng tôi đến thành phố. Đầu tiên, chúng tôi đến viếng lăng Bác. Tôi và bố mẹ xếp hàng để vào trong lăng. Trong lăng, có rất đông người. Bên trong lăng, khá là lạnh. Các bộ đội mặc đồ quân phục màu trắng đứng gác nghiêm trang. Tôi đã thấy Bác Hồ với khuôn mặt hiền từ, mái tóc bạc phơ và vầng trán rộng. Lúc ấy, tôi cảm thấy rất xúc động và tự hào. Sau đó, bố mẹ đưa tôi đi thăm hồ Gươm, nằm ở quận Hoàn Kiếm, gần trung tâm thành phố. Hồ nước trong lành và phẳng lặng. Xung quanh hồ, những hàng cây cổ thụ đứng cao và im lìm. Giữa hồ là tháp Rùa cổ kính. Chúng tôi còn thưởng thức nhiều món đặc sản của Hà Nội. Cả gia đình tôi đã có những kỷ niệm đẹp khi cùng nhau thăm quan.
Đoạn văn mẫu 4
Mỗi người đều có những kỷ niệm đặc biệt từ thời thơ ấu. Tôi cũng có một kỷ niệm đó. Khi còn nhỏ, tôi thích chơi và ít khi học. Câu chuyện xảy ra khi tôi học lớp năm. Một ngày, sau giờ học, nhóm bạn rủ tôi đi chơi game. Tôi không suy nghĩ mà đồng ý ngay. Chúng tôi chơi đến tận chín giờ tối. Khi chủ quán nhắc nhở, tôi mới nhận ra đã muộn. Tôi cảm thấy sợ hãi và nhanh chóng đạp xe về nhà. Trên đoạn đường vắng, tôi không để ý nên đã va chạm với một chiếc xe máy từ trong ngõ đi ra. Tôi té ngã và cảm thấy rất đau. Khi tỉnh dậy, tôi đã ở trong bệnh viện và nhìn thấy mẹ ngồi bên. Tôi muốn xin lỗi mẹ nhưng không dám. Tôi nhìn thấy sự lo lắng trong đôi mắt của mẹ. Từ đó, tôi biết mẹ đã rất lo lắng cho tôi. Sau khi ra viện, tôi quyết tâm phải ngoan ngoãn và chăm chỉ hơn. Tôi hứa sẽ làm cho mẹ tự hào về mình.
Kể lại một kỷ niệm từ thời thơ ấu khiến tôi khắc sâu trong lòng.
Đoạn văn mẫu số 1
Trường Tiểu học là nơi mà tôi tích tụ được rất nhiều kỷ niệm bên thầy cô và bạn bè. Tất cả đã trở thành những kho báu vô giá trong cuộc đời tôi. Và kỷ niệm đáng nhớ nhất đối với tôi là buổi học đầu tiên dưới mái trường Tiểu học.
Buổi sáng đó, tôi thức dậy sớm và chuẩn bị nhanh chóng. Mẹ đưa tôi đến trường và trên đường đi, tôi cảm thấy hồi hộp và phấn khích. Không lâu sau đó, tôi đã đặt chân đến trường. Trước mắt là ngôi trường Tiểu học yêu quý của tôi.
Ngôi trường đã tồn tại từ lâu nhưng vẫn giữ được vẻ đẹp trang trọng. Cổng trường được sơn màu đỏ rực rỡ với tấm biển ghi: “Trường Tiểu học Bình Minh”. Các tòa nhà được sơn màu vàng, cảnh quan bày bố trí hợp lý. Trong các lớp học, có đầy đủ bàn ghế, quạt trần và bảng đen. Mỗi lớp có cửa ra vào và hai cửa sổ. Phía sau trường là sân bóng và nhà thể dục. Tôi cảm thấy tự hào với ngôi trường của mình.
Mẹ dắt xe máy vào nhà xe, rồi dắt em vào trường. Trên sân có đông học sinh và phụ huynh. Em cảm thấy hồi hộp hơn. Nhưng mẹ đã động viên, giúp em tự tin hơn. Mẹ đưa em đến lớp 10. Cô giáo đón em với nụ cười dịu dàng. Em nép sau lưng mẹ. Nhưng mẹ đã động viên em. Em bước vào lớp cùng cô giáo. Khá nhiều bạn học sinh đã đến. Cô giáo đưa em ngồi bên bạn nữ xinh xắn.
Tiết học đầu tiên, chúng em làm quen với cô giáo. Cô tên là Minh Thùy. Cô rất xinh đẹp và dịu dàng. Giọng nói của cô ấm áp. Nhưng em ấn tượng nhất là ánh mắt của cô. Cô luôn nhìn chúng em đầy yêu thương, trìu mến. Tiếp đến, cô yêu cầu từng bạn giới thiệu về bản thân. Tuy còn bỡ ngỡ, nhưng tất cả đã hoàn thành phần giới thiệu của mình. Em ấn tượng nhất với bạn gái bên cạnh. Bạn tên là Nguyễn Anh Thư. Bạn có giọng nói đặc biệt và tự tin. Buổi học tiếp theo, chúng em học về bảng chữ cái. Buổi học sôi nổi, thú vị. Em học được nhiều kiến thức bổ ích. Trưa, mẹ đón em về nhà. Em kể cho mẹ nghe về buổi học đầu tiên.
Kỷ niệm về ngày đầu tiên đi học rất đẹp. Em coi đây là hành trang quý giá của mình, giúp em tự tin bước đi phía trước.
Bài văn mẫu số 2
Thời thơ ấu, mỗi người đều có những kỷ niệm đẹp. Đó là hành trang quý giá của chúng ta. Và em cũng có những kỷ niệm thời thơ ấu như vậy, nhưng ấn tượng nhất chính là kỷ niệm về ngày khai trường đầu tiên.
Quãng thời gian học sinh của mỗi người đều trải qua nhiều buổi lễ khai trường. Nhưng đối với em, ngày khai trường đầu tiên lại để lại những ấn tượng tốt đẹp. Buổi sáng đó, em thức dậy từ sớm. Sau khi chuẩn bị xong, mẹ đưa em đến trường. Con đường quen thuộc nhưng hôm nay lại khác lạ.
Khi đến trường, em thấy nơi đây đẹp hơn bình thường. Sân trường sạch sẽ. Những hàng ghế sắp xếp gọn gàng. Trên sân khấu treo băng rôn màu xanh với dòng chữ trắng: “LỄ KHAI GIẢNG”. Dưới đó là tên trường “Tiểu học Ban Mai”. Hai bên treo lá cờ đỏ thắm. Chiếc trống cũng được trang trí bằng một chiếc nơ đỏ.
Các thầy cô và học sinh đều vui vẻ, rạng rỡ. Lễ khai giảng trang trọng. Nhưng kỷ niệm em ấn tượng nhất là buổi diễu hành của học sinh lớp một. Trong bộ đồng phục mới, chúng em tiến vào sân khấu. Tiếng trống và tiếng bước chân rộn ràng. Học sinh lớp một được chào đón trong tràng pháo tay của thầy cô và các bạn lớp trên.
Lúc đó, em thấy mình chính thức là học sinh lớp một. Sau diễu hành, thầy hiệu trưởng đọc diễn văn chào mừng năm học mới. Em nhớ lời thầy căn dặn chúng em phải chăm chỉ học tập. Buổi lễ kết thúc với tiếng trống vang dài.
Buổi lễ khai trường đầu tiên để lại nhiều ấn tượng trong em. Dù đã trải qua nhiều lần khai trường, nhưng kỷ niệm về buổi lễ đầu tiên vẫn sâu đậm trong em.
Bài mẫu số 3
Với học sinh, những kỉ niệm về thầy cô và bạn bè luôn đáng nhớ và quý giá. Em vẫn nhớ mãi kỉ niệm về ngày đầu tiên đi học - một kỷ niệm thời thơ ấu tuyệt vời.
Tối hôm trước, mẹ đã giúp em chuẩn bị kỹ lưỡng. Em chỉ cần đi ngủ sớm để sáng mai thức dậy đúng giờ. Sáng sớm, em thức dậy từ lúc sáu giờ. Em đánh răng, ăn sáng và mặc bộ đồng phục mới. Đúng bảy giờ, mẹ đưa em đến trường bằng xe máy. Trên đường đi, em cảm nhận sự hân hoan và lo lắng.
Chỉ mất khoảng mười lăm phút là đến trường. Ngôi trường Tiểu học hiện ra trước mắt em rộng lớn và trang trọng. Sau khi gửi xe, mẹ dắt em vào trường. Trong sân, có rất nhiều bạn học sinh, thầy cô và phụ huynh. Sau khi kiểm tra danh sách trên bảng thông tin, mẹ đã đưa em lên lớp. Lớp học của em ở tầng một, phòng số 2. Em nhớ cô giáo duyên dáng trong bộ áo dài. Khuôn mặt hiền hòa, nụ cười ấm áp và giọng nói nhẹ nhàng của cô.
Trong lớp, có nhiều bạn học sinh, mỗi người có một cảm xúc khác nhau. Nhưng tất cả đều háo hức và hồi hộp. Khoảng mười lăm phút sau, tiếng trống vang lên. Tiết học đầu tiên bắt đầu với phần giới thiệu của cô giáo. Sau đó, chúng em tự giới thiệu và làm quen với nhau. Dù còn rụt rè, nhưng nhờ sự nhiệt tình của cô giáo, chúng em trở nên cởi mở hơn. Sau tiết học làm quen, cô giáo bắt đầu dạy bài. Bài đầu tiên là bài tập đánh vần chữ cái. Không khí trong lớp trở nên sôi động hơn.
Kỷ niệm về buổi học đầu tiên đã trở thành một phần quý giá trong hành trang của tôi. Tôi sẽ luôn ghi nhớ và trân trọng kỷ niệm này, nhắc nhở bản thân phấn đấu hơn trong học tập và rèn luyện để trở thành một người có ích trong tương lai.
Bài mẫu số 4
Kỷ niệm luôn mang đến cho chúng ta những cảm xúc đẹp đẽ. Đặc biệt là những kỷ niệm thời thơ ấu, đã trở thành một phần quý giá trong cuộc sống của tôi cho đến bây giờ.
Trong gia đình, người tôi gắn bó nhất chính là ông nội. Năm nay, ông đã ngoài bảy mươi tuổi. Trước khi nghỉ hưu, ông là một cán bộ nhà nước. Ông rất yêu thương con cháu. Nhưng ông cũng rất nghiêm khắc khi chúng tôi mắc lỗi. Mặc dù tuổi đã cao nhưng ông vẫn còn khỏe mạnh. Ông đã dạy chúng tôi rất nhiều bài học bổ ích. Và tôi cũng có rất nhiều kỷ niệm đẹp về ông.
Trong kí ức của tôi, ông nội là một người yêu thích công việc trồng cây nên khu vườn trong nhà luôn xanh tốt quanh năm. Những cây ăn quả đã cho trái ngọt không biết bao nhiêu mùa. Mỗi buổi chiều, ông thường ra vườn để chăm sóc cây cối. Tôi thường chạy theo ông, đòi được giúp tưới tắm cho cây cối trong vườn. Ông đã dạy tôi phải chăm sóc chúng một cách cẩn thận và nâng niu. Ông thường nói: “Cây cối cũng giống như con người, cần được chăm sóc”. Nhờ ông mà mỗi loài cây trong vườn đã trở thành người bạn của tôi. Cây ổi cho tôi leo trèo cùng bạn bè. Cây cam cho trái thơm ngọt. Những khóm hoa như đồng tiền, cẩm tú cầu, mười giờ... giúp tôi cảm thấy thư giãn sau mỗi ngày học tập mệt mỏi. Có thể nói, nhờ có ông mà tôi đã trở thành “người làm vườn tài ba”.
Không chỉ là chăm sóc cây trong vườn, tôi còn được nghe ông kể nhiều câu chuyện hay về cuộc sống. Những câu chuyện về cuộc sống xưa. Một thời đã qua với những câu chuyện thú vị. Bây giờ, những kỷ niệm về ông chỉ còn trong kí ức. Nhưng tình cảm với ông vẫn luôn mãi trong lòng.
Kỷ niệm thời thơ ấu bên ông nội thật đẹp. Tôi hứa với bản thân phải cố gắng học tập để làm ông tự hào. Tôi yêu ông nội của mình.
Bài mẫu số 5
Trong mỗi cuộc đời, có biết bao kỷ niệm đẹp về tình cảm gia đình và tình bạn, những kỷ niệm ấy thật thiêng liêng và đẹp đẽ. Nhưng ấn tượng sâu sắc nhất với tôi là những kỷ niệm hồi học ở trường tiểu học.
Ngôi trường của tôi ở nông thôn không có gì đặc biệt. Nhưng nó để lại trong tôi những kỷ niệm ngọt ngào: cô giáo nắn nót từng chữ, nắm chặt tay tôi để rèn chữ, bàn tay ấm áp của cô, giọng cô trong trẻo. Thời gian trôi qua, những kỷ niệm với mái trường này càng nhiều... Nhớ mãi những kỷ niệm đẹp khi ra chơi, chơi đuổi bắt, nhảy dây, chơi cầu, nhưng ấn tượng nhất là trò chơi bịt mắt bắt dê. Hồi đó, tiếng trống tùng tùng báo hiệu giờ vào học, giờ ra chơi kết thúc, cả lớp đều dùng tập, sách để quạt cho mát. Đó là kỷ niệm sâu sắc nhất dưới mái trường này.
Dù đã lên cấp II, những kỷ niệm trong sáng ấy vẫn hiện hữu trong tâm trí tôi. Nhớ mãi về thời thơ ấu đẹp đẽ như thế sẽ đi theo tôi suốt những năm tháng ngồi trên ghế nhà trường.
Bài mẫu số 6
Trong cuộc đời mỗi người, không ai quên được những kỷ niệm học trò, đặc biệt là ngày đầu tiên đi học. Mỗi khi thu về, tôi lại ùa về những kỷ niệm ấy.
Sáng hôm đó, tôi thức dậy sớm, chuẩn bị sách vở kỹ càng. Ông nội chở tôi đến trường trên chiếc xe đạp quen thuộc. Bầu trời xanh ngắt, lòng bồi hồi. Đường phố tấp nập với các bạn học sinh mới đi học.
Dù đã quen với trường, thầy cô và bạn bè, tôi vẫn háo hức. Mặc đồng phục mới, đi dép mới, tôi và ông nội bước vào trường. Buổi lễ khai giảng diễn ra trang trọng. Khi nghe tiếng trống khai trường, tôi xúc động.
Sau buổi lễ khai giảng, tôi cùng bạn bè nhập học. Buổi học đầu tiên là bài đọc. Chúng tôi chăm chú nghe cô giáo giảng. Cả lớp đọc đồng thanh, giọng to và rõ ràng. Các tiết học sau cũng vui vẻ và thú vị. Tôi tham gia tích cực và được khen. Chiều về, tôi vui mừng kể chuyện cho ông nghe. Ông khen và thưởng que kem lớn.
Buổi học đầu tiên luôn ghi lại dấu ấn đặc biệt. Đến giờ, đó vẫn là kỷ niệm đẹp trong thời thơ ấu mà tôi mãi nhớ.
Bài văn mẫu số 7
Thời thơ ấu của tôi là những kỷ niệm hạnh phúc bên ông bà ngoại trong những kỳ nghỉ hè.
Mỗi kỳ nghỉ hè, tôi mong được về quê thăm ông bà. Ở đó, tôi trải qua những khoảnh khắc đẹp đẽ như đi dạo trên cánh đồng lúa, ăn bữa cơm ngon của bà, và chơi với bạn bè. Những kỷ niệm ấy mãi vẹn nguyên trong tâm trí tôi.
Kỷ niệm từ lúc tôi mười tuổi. Cùng bạn đi câu cá bên con sông gần làng. Tôi câu cá, mấy bạn khác bơi lội. Cuộc đấu giữa Lâm và Hoàng rất căng thẳng. Lâm bị chuột rút, Hoàng dũng cảm cứu Lâm.
Cuộc thi kết thúc bằng màn cứu người của Hoàng. Mọi người đều ngưỡng mộ. Hoàng có thể trở thành vận động viên bơi lội xuất sắc nếu cậu ấy muốn. Hoàng và Lâm trở nên thân thiết hơn.
Kỷ niệm đặc biệt về tình bạn. Tôi sẽ nhớ mãi.
Một kỷ niệm đáng nhớ về tình bạn. Tôi sẽ nhớ mãi.
Kể về một kỷ niệm tuổi thơ đáng nhớ
Bài văn mẫu số 1
Tuổi thơ là thời kỳ đẹp nhất trong cuộc đời mỗi người. Kỷ niệm về quê của tôi đem lại ấn tượng sâu sắc và không bao giờ phai nhạt.
Sau một năm học, tôi trở về quê thăm ông bà. Ban đầu tôi cảm thấy buồn chán, nhưng cuối cùng lại trở nên vui vẻ khi được đón nhận bởi gia đình và bạn bè.
Bên nhà em Hòa, chúng tôi tự làm diều và thả nó trên triền đê. Đó là lần đầu tiên tôi thấy kỳ nghỉ hè ở quê trở nên thú vị và ý nghĩa.
Chơi với Hòa và làm diều là trải nghiệm đáng nhớ. Tôi cảm thấy thay đổi suy nghĩ về quê hương và kỳ nghỉ hè.
Những ngày sau đó, Hòa dẫn tôi khám phá nhiều điều thú vị khác nhau như chăn trâu, bắt cá, và bơi sông. Những niềm vui này khiến cho kỳ nghỉ hè trở nên đáng nhớ và ý nghĩa.
Sau kỳ nghỉ hè, tôi rất lưu luyến không muốn rời xa quê hương, ông bà, và em Hòa. Kỳ nghỉ này đã làm tăng thêm tình yêu của tôi đối với quê hương và khích lệ tôi phấn đấu học tập để làm giàu và làm đẹp quê nhà.
Bài văn mẫu số 2
Tuổi thơ là thời gian đầy kỉ niệm đáng nhớ, và mỗi kỉ niệm đều giúp em trưởng thành hơn. Một trong những kỷ niệm không thể nào quên đó là khi bố mẹ em đi công tác.
Dù được bố mẹ luôn quan tâm, lo lắng, nhưng có lẽ lần đó là lần đầu tiên em phải tự chăm sóc cho mình và em gái. Đó là một thử thách lớn nhưng cũng là bài học quý giá về trưởng thành.
Sau khi sắp xếp hành lý xong, bố mẹ kêu gọi hai anh em xuống bếp để dặn dò. Em hỏi: 'Tại sao không dặn luôn ở đây mà lại phải xuống dưới bếp nhỉ?'. Khi chúng tôi vào, mẹ nói:
- Do bố mẹ gấp nên sáng mai ông bà mới đi từ quê lên đây, có thể đến trưa mai mới đến. Vì vậy, sáng mai hai con phải tự chăm sóc nhau, tự nấu ăn cho đến khi ông bà đến. Hai con đã nhớ chưa?
Sau khi nói xong, mẹ dẫn em đến gần tủ lạnh để chỉ cho em vị trí từng loại đồ ăn đã nấu sẵn. Mẹ còn hướng dẫn em cách bật, tắt bếp và hâm nóng đồ ăn trong tủ. Em lo lắng vì chưa từng tự nấu cơm và cũng chưa từng ở nhà một mình, đặc biệt là phải trông em gái nữa.
Sáng hôm sau, bố mẹ em ra sân bay sớm. Chắc mẹ không an tâm nên lại dặn hai anh em cẩn thận. Chúng tôi phải tự ăn sáng, dọn bàn, và rửa bát. Gần trưa, ông bà lại gọi điện báo rằng họ sẽ đến trễ hơn dự kiến. Hai anh em phải tự vào bếp nấu ăn. Nhưng lúc bật bếp, em thấy không có hiện tượng gì. Em lo lắng:
- Bếp có vấn đề rồi, liệu có nguy cơ cháy nổ không nhỉ?
Em út bất ngờ khóc to, cứ lặp đi lặp lại:
- Anh ơi, em sợ lắm, em rất sợ! Sắp cháy rồi!
Nghe vậy, em càng hoảng sợ hơn, chỉ biết nắm lấy tay anh rồi cùng nhau chạy xuống phòng bảo vệ tòa chung cư để kêu cứu. Bác bảo vệ cũng nhanh chóng đến kiểm tra tình hình. Sau một lúc, bác nói:
- Không sao đâu em, chỉ là hết gas thôi, cả hai cứ yên tâm!
Lúc đó, em mới thở phào nhẹ nhõm. Nhưng đến trưa, cả hai đứa đều đói meo, không biết phải làm sao để hâm nóng thức ăn. Em quyết định nhấn chuông nhà hàng xóm và nhờ cô hàng xóm nấu giúp. Hai đứa cũng được mời ăn cơm với gia đình cô hàng xóm. Chiều hôm đó, ông bà mới đến, em kể hết chuyện cho ông bà nghe. Ông bà khen em ngoan, thông minh khi biết nhờ đến sự giúp đỡ của người khác, không chỉ tự lo cho bản thân mà còn lo cho em gái nữa.
Kể từ sau sự việc đó, em đã nỗ lực tự học, tự làm những công việc nhỏ trong nhà để giảm bớt gánh nặng cho bố mẹ mỗi khi họ đi vắng. Kỉ niệm đó đã trở thành một trải nghiệm quý báu đối với em, giúp em trưởng thành hơn.
Bài văn mẫu số 3
Thời thơ ấu, em đã có nhiều kỉ niệm đẹp. Nhưng kỉ niệm đặc biệt trong em là lần đầu tiên được đến trường. Kỉ niệm ấy đã trở thành một phần quan trọng trong những năm tháng học trò của em.
Tối hôm trước, mẹ đã giúp em chuẩn bị kỹ lưỡng. Em chỉ cần đi ngủ sớm để sáng hôm sau tỉnh táo. Sáng sớm, em dậy từ sáu giờ, chuẩn bị sẵn sàng. Em đánh răng, rửa mặt, ăn sáng, và mặc bộ đồng phục mới. Đúng bảy giờ, ông nội đã đưa em đến trường bằng chiếc xe đạp quen thuộc. Trên đường, em vừa phấn khích vừa lo lắng.
Trường Tiểu học ngày hôm nay thật là đẹp. Bên ngoài, chiếc cổng to lớn, bảng tên trường được treo phía trên cao. Trong sân, không gian rộng lớn, sân bằng bê tông mịn. Các bồn hoa sắp xếp gọn gàng. Cây xà cừ, cây bàng, cây hoa phượng to lớn tạo bóng mát. Trường có ba dãy nhà hình chữ U, mỗi dãy ba tầng. Các nhà sơn màu vàng, mái tôn đỏ.
Em được ông nội dắt tay vào lớp. Theo ông, em cảm thấy háo hức lại lo lắng. Lớp của em ở tầng một, gần cầu thang. Cô giáo chủ nhiệm đứng ở cửa lớp để đón chúng em. Em nép sau lưng ông mà không dám bước vào. Cô giáo động viên rồi dẫn em vào lớp. Buổi học đầu tiên rất vui vẻ, thú vị. Em quen được rất nhiều bạn mới. Buổi chiều, ông đến đón em về. Em háo hức kể cho ông nghe về ngày đầu đi học.
Kỉ niệm về ngày đầu tiên đi học đã trở thành một kí ức đẹp đẽ đối với em. Em cảm thấy rất hạnh phúc, vui vẻ khi nhớ về kỉ niệm này.
Bài văn mẫu số 4
Thời thơ ấu, mỗi người đều có những kỉ niệm đáng nhớ. Bản thân tôi cũng vậy, đặc biệt khi kỉ niệm ấy trở thành một phần quan trọng trong cuộc sống.
Kỉ niệm thơ ấu mà tôi luôn nhớ đó là những chuyến về quê thăm ông bà vào mỗi dịp hè. Một tháng ở quê, tôi đã có nhiều kỷ niệm thú vị. Quê hương của tôi là một mảnh đất trù phú, yên bình. Dòng sông nhỏ chảy qua làng. Con đường làng rợp bóng tre xanh. Cây đa cổ thụ đầu làng. Mái đình cổ kính dưới bóng đa. Cánh cò trắng bay trên bầu trời chiều xuống. Tất cả đều thật đẹp biết bao.
Tôi về quê không chỉ được ông bà ngoại chào đón mà còn có sự ân cần của hàng xóm xung quanh. Con người ở quê tôi giản dị, hiền lành và gần gũi. Buổi sáng đầu tiên, tôi đi cùng ông ra vườn. Khu vườn rộng lớn với nhiều loại cây trái. Rau xanh mướt và trái cây như táo, xoài, cam… Bầy chim hót lanh lảnh trên cây cao. Ngồi trong vườn, tôi nghe những âm thanh quen thuộc của làng quê. Sau đó, hai ông cháu còn tưới tắm cho cây cối. Buổi trưa, tôi được thưởng thức một bữa ăn no nê, toàn món ăn thôn quê nhưng rất ngon.
Buổi chiều, tôi cùng lũ trẻ trong xóm ra đồng chơi. Chúng tôi chơi trò đuổi bắt, nhảy dây, ô ăn quan… thật vui vẻ. Sau đó, tôi còn đi bắt ốc, công việc thú vị nhất. Quanh những bờ mương, ruộng lúa, chúng tôi bắt những chú ốc ngủ quên mang về. Lũ trẻ chúng tôi thích thú trước nồi ốc thơm phức, vừa ăn vừa chia sẻ những câu chuyện thú vị. Buổi tối, tôi mang ghế ra hè ngắm bầu trời đầy sao. Ở thôn quê, ánh đèn ít nên có thể nhìn rõ hàng ngàn ngôi sao. Tôi nghe bà kể về sự tích các chòm sao mà trầm trồ. Một ngày ở quê trôi qua thật nhanh nhưng cũng thật thú vị.
Cuộc sống ngày càng hiện đại, quê hương tôi cũng phát triển hơn. Những tòa nhà cao tầng mọc lên, đường phố sáng ánh đèn. Cánh đồng quê dần ít đi. Chỉ có tình người thôn quê là vẫn còn đó.
Những kỷ niệm thơ ấu khiến tôi yêu quê hương hơn. Tôi sẽ cố gắng học tốt để góp phần xây dựng quê hương đẹp hơn nữa.
Bài văn mẫu số 5
Kỉ niệm thời thơ ấu luôn đọng lại trong lòng em, đặc biệt là ngày khai trường đầu tiên.
Sáng hôm đó, em dậy sớm và được mẹ đưa đến trường. Trên đường, em cảm thấy vừa hồi hộp vừa háo hức. Sân trường được dọn dẹp gọn gàng, các ghế được sắp xếp ngay ngắn. Em đến lớp 1A, cô giáo chủ nhiệm đã đứng đón chào chúng em.
Sau đó là buổi diễu hành, lớp em được vinh dự làm đầu. Tiếng trống kèm theo nhịp bước chân làm trái tim em đập rộn ràng. Sau đó, buổi lễ chào cờ diễn ra trang nghiêm. Em hát quốc ca với lòng tự hào. Buổi lễ kết thúc trong niềm vui của thầy trò. Từ hôm đó, chúng em trở thành học sinh lớp một, và dưới mái trường tiểu học thân yêu sẽ còn nhiều kỉ niệm đẹp hơn nữa.
Kỉ niệm này vô cùng quan trọng với em. Dù đã trải qua nhiều ngày khai giảng nhưng em vẫn nhớ rõ về ngày hôm đó với tình cảm trân trọng nhất.
Bài văn mẫu số 5
Bài văn mẫu số 6
Kỉ niệm từ thời thơ ấu luôn đem lại cho con người nhiều cảm xúc, giúp ta trân trọng cuộc sống hơn.
Trong những kỉ niệm đó, kỳ nghỉ hè ở cùng ông bà ngoại trong lớp một là điều em nhớ mãi. Buổi sáng, sau khi ăn sáng, bố đưa em và mẹ ra bến xe để về quê. Mẹ chỉ ở lại một hôm rồi lại phải trở về thành phố để đi làm.
Những ngày ở quê thật tuyệt vời. Mỗi buổi sáng, em thức dậy sớm đi tập thể dục cùng ông ngoại. Không khí trong lành, sạch sẽ, khác biệt so với thành phố. Sau đó, em cùng bạn bè ra cánh đồng chơi các trò dân gian như ô ăn quan, cướp cờ, thả diều...
Buổi chiều, khi nắng đã nhường chỗ cho cơn gió mát, em và ông ngoại ra vườn. Trong vườn rộng lớn, em giúp ông tưới nước cho cây cối và được thưởng thức quả ngọt. Buổi tối, em cùng bà ngồi ngoài sân ngắm hoa quả, nghe bà kể chuyện. Sự yên bình của làng quê khiến em thấy hạnh phúc.
Hôm sau, em được đi ra đồng thu hoạch lúa cùng bác Năm và chị Thương. Bác Năm là anh trai của mẹ em, nhà bác nằm gần nhà ông bà ngoại. Chị Thương, con gái út của bác, đang học lớp 10. Những khi không phải đi học, chị thường ra đồng giúp bố mẹ. Công việc thu hoạch lúa có vẻ đơn giản nhưng thực sự rất vất vả và mệt nhọc. Nhờ điều này, em hiểu được nỗi lao động của bà con nông dân.
Ba tháng hè đã trôi qua nhanh chóng. Em đã có nhiều kỉ niệm đẹp và làm quen với nhiều bạn mới. Thời gian ở với ông bà ngoại thật vui vẻ. Khi trở lại thành phố, em đã chia sẻ những trải nghiệm đó với bạn bè trong lớp.
Những kỷ niệm từ thời thơ ấu đã trở thành một phần quý giá trong cuộc sống. Lớn lên, em nhận ra tầm quan trọng của quê hương. Vì thế, em sẽ cố gắng học hành để trong tương lai đóng góp vào sự phát triển của quê nhà.
Bài văn mẫu số 7
Thời thơ ấu là thời kỳ đầy những kỷ niệm đáng nhớ. Những kỉ niệm đó sẽ là hành trang để chúng ta bước vào cuộc sống sau này. Cũng như mọi người khác, tôi cũng có những kỉ niệm đáng quý như vậy.
Tôi được sinh ra trong một gia đình hạnh phúc. Tình thương yêu của mọi người trong gia đình luôn tràn đầy, nhưng anh trai mới là người gắn bó nhất với tôi. Anh đã hai mươi tuổi năm nay và là sinh viên đại học. Thỉnh thoảng vào cuối tuần, anh mới có dịp về nhà thăm.
Anh là tấm gương học lực sáng giá, là người mà lũ trẻ em hàng xóm nhìn ngưỡng mộ. Khi còn nhỏ, tôi thường đi chơi cùng anh. Tuổi thơ của tôi vui vẻ hơn khi có anh bên cạnh. Một kỷ niệm đáng nhớ là khi tôi lên năm. Trên đường về nhà từ trường, tôi bị một nhóm trẻ con trong xóm trêu chọc. Lúc đó, tôi chạy về nhà và khóc. Anh đã đến và hỏi xem tôi sao. Khi biết chuyện, anh hứa sẽ giúp tôi “trả thù”. Không biết anh đã nói gì, nhưng nhóm trẻ con đã đến xin lỗi và không dám bắt nạt tôi nữa. Tôi luôn ngưỡng mộ anh.
Khi rảnh rỗi không phải đi học, anh thường dẫn tôi ra ngoại thả diều, câu cá, học bơi… Anh còn dạy tôi võ. Anh nói rằng con gái cũng cần biết tự bảo vệ bản thân. Đó là những kỷ niệm đẹp đẽ chỉ mới xảy ra. Khi anh phải đi học xa nhà, tôi luôn nhớ anh. Nhớ những lúc anh nấu cơm cho tôi khi tôi ốm, những lần anh dạy tôi học bài…
Những kỷ niệm từ thời thơ ấu là những điều tôi mãi nhớ. Đối với tôi, anh trai là người rất quan trọng. Tôi mong rằng tình thương giữa hai chúng ta sẽ luôn mãi.
.........Vui lòng xem chi tiết trong tập tin được đính kèm dưới đây.........