Tôi gặp Lana vào một buổi chiều mưa phùn, khi tôi đợi ở bến xe buýt trong mùa thu. Tôi nhìn vết bùn khô trên giày và suy tư. Lana thích ăn món có màu xanh lá, và điều đó khiến tôi cảm thấy cuộc sống đơn giản hơn. Chúng tôi kết bạn khi cô nhìn thấy cuốn sách Rừng Na uy của tôi ở trạm xe buýt. Lana có một nụ cười kỳ lạ và đôi mắt sâu thẳm.
Chúng tôi trải qua mùa thu và cả mùa đông, dành thời gian thăm các thư viện và xem phim. Lana giới thiệu tôi với một quán ăn Nhật Bản và chúng tôi thưởng thức cơm trà xanh ngon. Mỗi khi gặp Lana, tôi cảm thấy hạnh phúc.
Chúng tôi thường đến quán cafe với nhạc của Lana Del Rey vào mỗi tối thứ Bảy. Tôi không dùng bookmark khi đọc sách nhưng Lana lại gấp trang sách cẩn thận. Lana thường nấu ăn cho tôi và chúng tôi cùng chia sẻ niềm vui và nỗi buồn. Khi tìm thấy người hiểu mình, tôi cảm thấy hạnh phúc.
Một tối thứ Bảy, tôi ghé vào quán cafe, gọi một cốc rượu đào và đợi Lana. Bàn đối diện có một cặp đang cãi nhau, nhưng cô gái vẫn vuốt ve chú chó con một cách dịu dàng. Trời mưa nhẹ. Tôi chọn bàn gần cửa sổ, chờ đợi. Nhưng Lana không đến. Ngày hôm sau, tôi cố gắng liên lạc nhưng không được. Tôi đến nhà cô nhưng không có ai. Tháng ngày trôi qua, tôi vẫn duy trì thói quen cũ, nhưng Lana không trở lại. Tôi nhận ra cô đơn có thể đem lại niềm đau nhưng cũng làm ta trưởng thành. Một chiều hè, tôi gặp một người giống Lana, nhưng tôi không đuổi theo. Cuối cùng, tôi thấy cô bé khóc dưới mái hiên trạm xe buýt, một mình!