1. Mẫu số 1
2. Mẫu số 2
3. Mẫu số 3
Bài viết: Tại sao cảnh cho chữ trong tác phẩm Chữ người tử tù được mô tả là một cảnh độc đáo, chưa từng xuất hiện trong lịch sử
3 văn bản mẫu giải thích tại sao cảnh cho chữ trong tác phẩm Chữ người tử tù độc đáo và mới mẻ
Bài mẫu số 1: Lý do tại sao cảnh cho chữ trong tác phẩm Chữ người tử tù đặc sắc và chưa từng xuất hiện
Nguyễn Tuân, trước Cách mạng tháng Tám, được biết đến là một nhà văn tinh tế. Ông tôn vinh cái đẹp và sáng tạo nên những nhân vật hiện thân của cái đẹp trong tác phẩm Chữ người tử tù. Truyện là một hình ảnh chân thực, kỹ thuật nghệ thuật và ý thức tinh tế. Cảnh cho chữ là điểm nhấn nổi bật thể hiện sự độc đáo và mới lạ trong tác phẩm.
Ông Huấn Cao trong truyện Chữ người tử tù được sáng tạo dựa trên nguyên mẫu nhà nho giáo Cao Bá Quát. Nhân vật Huấn Cao không chỉ là nho sĩ tài hoa mà còn thể hiện tinh thần nổi loạn đối với xã hội thời đó. Nguyễn Tuân đã kết hợp hai tính cách của Cao Bá Quát để xây dựng một nhân vật phong cách, độc đáo.
Trong truyện, có hai nhân vật chính: ông Huấn Cao, người có tài viết chữ đẹp, và viên quản ngục mê mẩn chữ đẹp của ông, quyết tâm lấy chữ treo trong nhà. Lão coi chữ của Huấn Cao như kho báu quý giá.
Họ gặp nhau trong tình trạng khó khăn tại nhà tù. Người biết viết chữ đẹp lại là lãnh đạo cuộc khởi nghĩa nông dân (triều đình gọi là nổi loạn, giặc) đang bị giam giữ chờ đợi hình phạt. Ngược lại, người mê mẩn chữ đẹp của Huấn Cao lại là một quản ngục đại diện cho trật tự xã hội. Câu chuyện có bản chất kịch tính, từ đó phản ánh tính cách và tư tưởng chủ đề của truyện một cách sâu sắc.
Bài văn Phân tích cảnh cho chữ trong truyện ngắn Chữ người tử tù đầy đủ và chi tiết nhất
Huấn Cao nói: Ta không bao giờ viết câu đối vì vàng ngọc hay quyền lực. Ông coi thường tiền bạc và quyền lực, nhưng lại trân trọng chữ của viên quản ngục. Ông biểu hiện sự kính trọng đối với người sống trong môi trường khắc nghiệt và biết đánh giá cái đẹp của chữ nghĩa. Mối quan hệ giữa họ được thể hiện qua những tình huống thú vị và đầy ý nghĩa trong truyện.
Huấn Cao coi thường quyền lực và tiền bạc, chỉ trân trọng tấm lòng đẹp và tài năng, sở thích cao quý. Ông khuyên viên quản ngục bỏ nghề bẩn và giữ lương thiện trong xã hội khắc nghiệt.
Huấn Cao duy trì vẻ đẹp của mình bằng tư thế kiêu hãnh, khí phách của anh hùng Cao Bà Quát, ngay trước ngày tử hình. Trong buồng tù u ám, môi trường bẩn thỉu, ông vẫn giữ được phẩm chất cao quý, tạo ra sự tương phản đặc biệt.
Vẻ đẹp rực rỡ của Huấn Cao xuất hiện trong đêm viết chữ cho viên quản ngục. Mặc cho hoàn cảnh khó khăn, tình yêu thơ và đẹp nghệ thuật làm tôn lên hình ảnh của người tử tù, khiến cho viên quản ngục trở nên nhỏ bé và kính phục.
Nguyễn Tuân cho rằng đây là một cảnh tượng xưa nay chưa từng có vì sự kết hợp độc đáo giữa vẻ đẹp nghệ thuật, tinh thần cao quý của Huấn Cao và bối cảnh u ám, bẩn thỉu của nhà tù, tạo nên một hình ảnh đặc biệt chưa xuất hiện trong lịch sử.
Cảnh này thực sự kỳ quặc, chưa từng xuất hiện khi trò chơi chữ nghệ thuật diễn ra trong không gian tối tăm, bẩn thỉu của nhà tù.
Cảnh hiện tượng lạ là hình ảnh tên tử tù trang trí chữ nổi bật lộng lẫy, trong khi viên quản ngục và thơ lại, biểu tượng của xã hội, lại tăm tối và sợ hãi.
Điều này cho thấy trong bức tranh tối tăm của nhà tù, không phải cái xấu ác đang thống trị, mà chính cái đẹp, cái dũng, cái thiện đang nắm giữ quyền lực. Với cảnh này, ngôi nhà tù u ám đã sụp đổ, vì không còn tội phạm tử tù, chỉ còn người nghệ sĩ tài năng đang sáng tạo cái đẹp trước sự kính trọng của mọi người, tất cả ngập tràn ánh sáng thuần khiết của cái đẹp, cái đẹp của thiên lương và khí phách. Người tử tù, mặc dù mai sau sẽ chịu tử hình, nhưng những nét chữ vẫn tồn tại, là biểu tượng cho giấc mơ cuộc đời của ông trên giấy trắng bạch. Lời khuyên của ông đối với viên quản ngục cũng như một bài học đạo đức trong thời đại hỗn loạn.
Bên cạnh hình ảnh hùng vĩ của Huấn Cao, ta cũng bắt gặp một trái tim trong xã hội. Trong đêm viết chữ, viên quản ngục gây ấn tượng mạnh. Âm thanh trong trẻo xen vào bản đàn hỗn loạn, nhưng cử chỉ và giọng điệu của viên quản ngục là biểu hiện chân thành, khiến ta cảm thông với con người đáng thương này.
Trong trích truyện của ông Huấn Cao, chữ viết được coi là tuyệt vời nhất trong tác phẩm ngắn Chữ người tử tù. Bút pháp tinh tế, sắc sảo khi diễn đạt về con người và cảnh đẹp, mọi chi tiết đều tạo nên ấn tượng sâu sắc. Ngôn ngữ của Nguyễn Tuân biến hóa, sáng tạo, tràn đầy hồn và nhịp điệu phong phú. Bức tranh cổ kính, trang nghiêm, và xúc động được vẽ lên trong đoạn văn.
Chữ người tử tù không chỉ là chữ nữa, nó không chỉ đẹp mắt mà còn chứa đựng những biến cố đầy sóng gió của cuộc đời. Đây là sự thắng lợi của ánh sáng trước bóng tối. Nó là chiến thắng của cái đẹp, của sự cao quý, chống lại sự phè phỡn và bẩn thỉu. Sự hòa hợp giữa vẻ đẹp và lòng dũng cảm, hiện diện trong hình ảnh của Huấn Cao, là đỉnh cao nhân cách theo triết lý thẩm mĩ của Nguyễn Tuân, theo triết lý duy mĩ của Nguyễn Tuân.
""""-- Kết thúc phần 1 """"---
Ngoài việc nghiên cứu đoạn mẫu để hiểu tại sao cảnh tượng cho chữ trong Chữ người tử tù được coi là một tác phẩm có cảnh tượng chưa từng có, các bạn cũng cần khám phá thêm nhiều nội dung khác như Phân tích nhân vật người quản ngục trong truyện ngắn Chữ người tử tù của Nguyễn Tuân hay Cảm nhận về tác phẩm ngắn Chữ người tử tù để củng cố kiến thức.
Mẫu số 2: Lý do cảnh cho chữ trong Chữ người tử tù được coi là một cảnh tượng chưa từng thấy
Trong sáng tạo của Nguyễn Tuân, nhân vật thường được hình dung như nghệ sĩ. 'Chữ người tử tù' không nằm ngoại lệ, được xây dựng với góc nhìn nghệ thuật. Tác phẩm đặc biệt với tình huống truyện độc đáo - cảnh cho chữ trong nhà tù, được mô tả như 'một cảnh tượng xưa nay chưa từng có'.
Đoạn chữ nằm ở cuối tác phẩm, nơi tình huống truyện đạt đến đỉnh điểm khi viên quản ngục nhận công văn về xử tử những phản loạn, trong đó có Huấn Cao. Cảnh cho chữ có ý nghĩa giải tỏa, làm dịu bớt băn khoăn và sự đợi chờ của độc giả, từ đó tôn lên giá trị của tác phẩm.
Sau khi nhận công văn, viên quản ngục tâm sự với thầy thơ. Nghe xong, thầy thơ chạy xuống buồng giam Huấn Cao để chia sẻ tâm trạng của viên quản ngục. Đêm hôm đó, trong bóng tối chật hẹp với ánh đỏ rực của đuốc, 'một cảnh tượng xưa nay chưa từng có' diễn ra. Thường thì nghệ sĩ tìm đến không gian đẹp, thoáng đãng, yên tĩnh để sáng tạo. Nhưng nơi chứa đầy bóng tối và bẩn thỉu như ngục tù, nghệ sĩ vẫn có thể sáng tạo. Thời gian ở đây làm nổi bật tình cảnh của người tử tù, có lẽ là đêm cuối cùng của họ. 'Người tù cổ đeo gông, chân vướng xiềng' vẫn tinh tế 'dậm tô nét chữ trên tấm lụa trăng tinh'. Trong khi đó, viên quản ngục và thầy thơ khúm lúm, thể hiện sự đảo lộn trong trật tự xã hội.
Cảnh cho chữ trong Chữ người tử tù là cảnh tượng chưa từng thấy trong lịch sử
Đây là cuộc gặp gỡ độc đáo giữa Huấn Cao - người tài năng với bút chữ, và viên quản ngục cùng thầy thơ lại, những người đam mê nghệ thuật từ ngữ. Dù ở hai bên đối lập trên thước đồ xã hội, nhưng trên thước nghệ thuật, họ lại là âm dương hòa hợp. Lần gặp nhau đặc biệt này không chỉ là lần đầu tiên mà cũng là lần cuối cùng, khi mỗi con người thể hiện bản chất đích thực của mình. Đoạn văn sử dụng sự tương phản giữa ánh sáng và bóng tối, thể hiện sự đối lập giữa chốn giam cầm và nền lụa trắng tinh khôi cùng những nét chữ đẹp đẽ. Nguyễn Tuân tôn vinh vẻ đẹp, sức sống trước sự xấu xa, giữa thiện và ác. Một câu chuyện nổi bật về chiến thắng của cái đẹp và cái thiện trước mọi khó khăn.
Sau khi viết chữ xong, Huấn Cao khuyên quản ngục rời khỏi chốn ngục nhơ bẩn, đề xuất 'đổi chỗ ở' để tiếp tục ý nguyện cao quý. Ông nhấn mạnh rằng, để sáng tạo nghệ thuật, thiên lương phải được giữ gìn. Trong môi trường đen tối, cái đẹp có thể nảy mầm, nhưng không thể tồn tại lâu dài bên cạnh cái ác. Nguyễn Tuân nhắc nhở rằng, chơi chữ là nghệ thuật đòi hỏi sự cảm nhận từ cả thị giác và tâm hồn. Việc thưởng thức chữ không chỉ là về thị giác, mà còn về mùi thơm của mực. Hãy tìm hương vị thiên lương trong chữ. Nền tảng của chữ là cái thiện, và chơi chữ chính là cách thể hiện cuộc sống văn minh.
Trước lời khuyên của người tử tù, viên quản ngục không kìm được xúc động, 'vái người tù một vái, chắp tay nói một câu mà dòng nước mắt rỉ vào kẽ miệng nghẹn ngào: kẻ mê muội này xin bái lĩnh'. Với sức mạnh của nhân cách cao quý và tài năng xuất chúng, người tử tù đã dẫn đưa quản ngục đến một cuộc sống đẹp hơn. Trong bức tranh tối tăm của nhà giam, hình tượng Huấn Cao trở nên vĩ đại và thường thức, vượt lên trên những định kiến xã hội. Những gì Huấn Cao làm đã gieo mầm cuộc sống cho những người bị lạc lõng. Trong bóng tối của ngục tù, hình ảnh Huấn Cao trở nên cao quý và ấn tượng, chứng minh niềm tin vững chắc của con người: dù trong hoàn cảnh nào, con người vẫn hướng về thiện, đẹp, và cao quý.
Có quan điểm cho rằng: Nguyễn Tuân không chỉ là nhà văn duy mĩ, tập trung vào cái đẹp và nghệ thuật. Qua truyện ngắn 'Chữ người tử tù', đặc biệt là cảnh cho chữ, nhận thấy nhận định trước đó là nông cạn và không chính xác. Trong tác phẩm này, Nguyễn Tuân không chỉ khen ngợi vẻ đẹp mà còn liên kết với cái thiện, tôn vinh đạo đức con người. Quan điểm này làm chấm dứt định kiến về nghệ thuật trước cách mạng, chứng minh Nguyễn Tuân là một nhà văn với tư tưởng nghệ thuật có giá trị vượt ra ngoài nghệ thuật vị nghệ thuật. Tác phẩm cũng tôn vinh viên quản ngục và thầy thơ, những người sống trong môi trường độc ác nhưng vẫn giữ được 'âm thanh trong trẻo', đặt ra cái thiện. Đồng thời, thể hiện lòng yêu nước, khinh bỉ đối với thống trị và tôn trọng những người có 'thiên lương' dựa trên đạo lý truyền thống.
'Chữ người tử tù' là một bài ca hùng tráng, vĩnh cửu về cái thiện, tài năng và nhân cách cao quý của con người. Hành động viết chữ của Huấn Cao, những đường nét chữ cuối cùng của cuộc đời, mang ý nghĩa truyền đạt tài năng sáng tạo cho những người tôn trọng đạo đức hôm nay và mai sau. Nếu không có sự truyền đạt này, vẻ đẹp sẽ chìm vào lãng quên. Đó là lòng muốn bảo tồn cái đẹp cho đời.
Với nhịp điệu chậm rãi, câu văn tươi sáng với hình ảnh sống động, Nguyễn Tuân tạo ra một đoạn trích như cảnh trong một bức tranh chậm. Mỗi hình ảnh, mỗi động tác hiện ra dưới bút điện ảnh của ông: buồng tối chật hẹp... hình ảnh 'ba cái đầu chăm chú trên tấm lụa trắng' và hình ảnh người tù cổ đeo gông, chân vướng xiềng khi viết chữ. Trình tự miêu tả thể hiện tư duy rõ ràng: từ bóng tối đến ánh sáng, từ đen tối bẩn thỉu đến cái đẹp. Ngôn ngữ cổ kính, sử dụng từ hán việt để mô tả thú chơi chữ, tạo không khí cho tác phẩm. Ngôn ngữ này nhấn mạnh kĩ thuật hiện đại, như bút pháp tả thực, phân tích tâm lý nhân vật (điều mà văn học cổ thường không làm).
Cảnh cho chữ trong 'Chữ người tử tù' đã đặt nền móng cho tài năng, sáng tạo và tư duy độc đáo của Nguyễn Tuân. Tác phẩm nói lên lòng ngưỡng mộ và nuối tiếc đối với những con người tài năng, nhân cách cao quý. Xen kẽ đó, tác giả cũng giãi bày sự đau xót chung về cái đẹp chân chính, đích thực đang bị hủy hoại. Tác phẩm đóng góp một giọng nói đầy nhân văn: dù cuộc sống có tối tăm, vẫn tồn tại những tâm hồn chiếu sáng.
Bài mẫu số 3: Cảnh Chữ người tử tù - Sự Kỳ Diệu Chưa Từng Xuất Hiện
Cảnh cho chữ được mô tả như ''một kỳ diệu chưa từng xuất hiện''. Thật sự, đó là một sự xuất hiện độc đáo. Cho chữ, thường xuất hiện trong không gian lịch sự, nhưng ở đây, nó lại diễn ra trong ngục tối, nơi đầy hắc ám và hương tanh của tự do bị hụt. Người viết lại là tù nhân đeo còng, chân mang xiềng. Bằng nét vẽ tương phản, Nghệ sĩ Thiền đã làm nổi bật sự trái ngược đa chiều. Trong tù, nơi hẹp hòi, ánh sáng từ đuốc đỏ rực tỏ ra cao quý, thể hiện lòng cao thượng của con người. Nơi không khí hôi thối, mực chữ lại mang hương thơm, đặc biệt là sâu sắc trong tâm hồn kẻ tưởng chừng như tàn nhẫn, lại chính là ''một tấm lòng thuần khiết''.
Vẻ đẹp rực rỡ của Huấn Cao tỏa sáng trong bức tranh viết chữ dưới bàn tay của tù nhân. Tình tiết này là nơi sự quyến rũ và gan dạ hòa quyện. Dưới ánh đuốc đỏ rực từ bó đuốc tẩm dầu, ''một người tù đeo còng, chân xiềng, dập nét chữ trên tấm lụa trắng căng trên mảnh ván. Người tù viết xong một chữ, viên quản ngục vội vàng đánh dấu ô chữ bằng đồng tiền kẽm trên tờ lụa óng''. Hình ảnh tù nhân trở nên trang trí, uy nghi. Viên quản ngục và thầy thư, đại diện cho xã hội, bất ngờ trở nên ti tiện, nhỏ bé trước tù nhân. Điều này chứng minh rằng: trong ngục tối không phải cái xấu, cái tàn bạo đang thống trị, mà chính là cái Đẹp, cái Dũng, cái Thiện, cái cao quý đang làm chủ. Với cảnh cho chữ này, ngục tối đã sụp đổ, vì không còn tên tội phạm, chỉ còn nghệ sĩ tài năng đang tạo ra cái đẹp trước ánh nhìn kính trọng của những người ngưỡng mộ, tất cả đều tràn đầy ánh sáng thuần khiết của vẻ đẹp, cái đẹp của tâm hồn và phẩm chất.
Hướng Dẫn Viết Bài Cảm Nhận về Cảnh Cho Chữ trong Truyện Chữ Người Tử Tù
Cùng với cảnh này, người tử tù bước vào thế giới vĩnh cửu. Ngày mai Huấn Cao sẽ đối diện với tử hình, nhưng những nét chữ đẹp đẽ hiện hữu trên tấm lụa bạch sẽ mãi trường tồn. Đặc biệt, lời khuyên của ông đối với viên quản ngục trở thành bài học về đạo lý sống trong thời đại rối ren. Quan điểm của Nguyễn Tuân liên kết cái Đẹp với cái Thiện. Người yêu mến cái đẹp phải có tâm hồn lương thiện. Đẹp theo quan điểm của Nguyễn Tuân còn gắn liền với Dũng. Hình tượng Huấn Cao với vẻ uy nghiêm đã sáng bừng trong đêm tối của nhà tù.
Ngoài hình tượng Huấn Cao kiêu sa, chúng ta còn chứng kiến một trái tim trong sáng. Trong buổi đêm viết chữ, viên quản ngục cũng làm xúc động. ''Âm thanh trong trẻo như nốt nhạc điệu đồ mà những nút chuột nhấn đều sắp xếp theo một cách hỗn loạn''. Tư thế nhỏ gọn, giọng điệu rụt rè, sự cúi đầu khiêm tốn và cử chỉ run rẩy mang theo chiếc chậu mực không phải là sự yếu đuối mà là sự chân thành tạo ra sự đồng cảm với con người đáng thương.
'Chữ người tử tù' không chỉ là 'chữ' nữa, không chỉ thuộc về Huấn Cao mà đã trở thành 'những nét chữ tươi tắn thể hiện những ước mơ phồn thịnh của một đời người'. Đây là chiến thắng của ánh sáng trước bóng tối. Đó là chiến thắng của cái đẹp, của tinh thần cao quý, trước sự phù phiếm và bẩn thỉ, cũng như chiến thắng của tinh thần mạnh mẽ trước thái độ nô lệ. Sự kết hợp giữa Mỹ và Dũng trong hình ảnh Huấn Cao là đỉnh cao của phẩm chất theo triết lí 'duy mĩ' của Nguyễn Tuân.
Đoạn truyện về việc Huấn Cao viết chữ là đỉnh cao trong 'Chữ người tử tù'. Bút pháp tinh tế, mỗi chi tiết về nhân vật đều truyền cảm, tạo ra ấn tượng sâu sắc. Ngôn ngữ của Nguyễn Tuân độc đáo, sáng tạo và giàu cảm xúc, đưa người đọc trở về với không khí cổ kính, trang nghiêm và đầy xúc động, như một khung cảnh huyền bí của thời đại cũ.