Trong câu chuyện vĩ đại của loài người, Lửa có vai trò đặc biệt: không chỉ phá hủy mọi thứ, mà còn mở ra con đường cho sự tái sinh; đặt con người lên đỉnh cao mới, khác biệt hoàn toàn so với bất kỳ loài nào khác, và cho phép con người tàn phá lẫn nhau một cách độc ác mà không loài sinh vật nào có thể sánh kịp.
Nhân loại vừa ghét vừa sợ hậu quả tàn phá của Lửa, nhưng cũng biết ơn vì những điều mà chỉ Lửa mới mang lại: ấm áp giữa lạnh rét, ánh sáng giữa bóng tối, thức ăn ngon vào miệng, và những công cụ mới để khám phá thế giới.
Trong số những yếu tố được xem là tạo ra thế giới này, từ triết lý Hy Lạp về bốn nguyên tố Lửa, Không khí, Nước và Đất cho đến tư duy Trung Quốc về Kim, Mộc, Thủy, Hỏa, Thổ, không có gì khiến con người đối mặt với cảm giác đối lập, vừa yêu vừa hận như Lửa.
Ở một khía cạnh nào đó, chủ nghĩa dân tộc, một trong những tư tưởng cao quý, ưu tiên, bảo vệ một nhóm người cụ thể, cũng khiến nhiều người có cảm giác phức tạp như vậy.
Trong bài viết của mình, tác giả Andreas Wimmer giải thích vì sao con người có những thái độ đó, và vì sao, giống như Lửa, chỉ cần biết cách kiểm soát, biết cách sử dụng đúng lúc đúng chỗ, chủ nghĩa dân tộc vẫn là một trong những tư duy cần thiết và hữu ích nhất với con người.