Tính năng vô hình
Không giống như máy bay tàng hình F-117, B-2 được thiết kế với các góc tròn, mượt mà và không có bất kỳ thành phần đứng nào, điều này giúp nó tránh được việc bị phát hiện dễ dàng. Với thân máy bay gần như nhẵn và lớp phủ hấp thụ sóng radar, B-2 có khả năng phát ra ít dấu hiệu hơn một con chim nhỏ. Điều này là cực kỳ quan trọng để tránh né các hệ thống phòng không của đối phương.
Các góc phản xạ sóng radar trên B-2.
Động cơ F118-GE-100 được giấu kín trong cánh máy bay, không chỉ giúp che giấu khí thải mà còn giảm thiểu dấu vết nhiệt và âm thanh. Nhờ điều này, B-2 có khả năng hoạt động một cách yên tĩnh và không bị phát hiện khi bay gần. Máy bay còn trang bị một loạt các hệ thống điều khiển tiên tiến và bảo mật cao, trong đó có Quy trình PEN, một chuỗi các nhiệm vụ không xác định mà máy bay phải hoàn thành trước khi xâm nhập vào không gian phòng thủ của đối thủ, bắt đầu ngay khi phi công nhấn nút 'PEN'.
Bên cạnh đó, máy bay cũng có chức năng cảnh báo phi công khi phát ra vệt khói dài phía sau. Khi nhận được cảnh báo này, phi công phải điều chỉnh độ cao để loại bỏ mọi dấu hiệu có thể làm B-2 bị phát hiện. Dù cùng có mục tiêu là xâm nhập vào không gian không phận của đối thủ, nhưng nếu U-2 tập trung vào độ cao và SR-71 tập trung vào tốc độ, thì B-2 tập trung vào khả năng vô hình của mình.
B-2 có thể trở nên khá khó nhìn thấy bằng mắt thường nhờ việc được sơn chống phản chiếu, với phần bụng màu xám đậm hòa hợp với bầu trời.
Khả năng tác chiến đáng nể
Ban đầu, B-2 Spirit được thiết kế để chở và thả bom hạt nhân vào thời kỳ cao điểm của Chiến tranh Lạnh. Tuy nhiên, do việc sản xuất kết thúc muộn, các kỹ sư đã sửa đổi B-2 để có khả năng mang tải trọng tác chiến nặng 20 tấn, vượt xa cả chiếc B-52.
Với việc tiếp dầu trên không, B-2 Spirit có thể bay đến phạm vi 11.000 km.
Ngoài ra, khi các máy bay ném bom khác phải hủy nhiệm vụ vì thời tiết xấu, B-2 Spirit vẫn hoạt động bình thường. Nó được thiết kế để bay cao hơn các loại oanh tạc cơ khác, cho phép nó vượt qua thời tiết khắc nghiệt và thả bom với độ chính xác cao. Ví dụ, trong cuộc chiến Kosovo, B-2 đã tiêu diệt 33% mục tiêu ở Serbia.
Các thông số kỹ thuật của B-2 Spirit.
Yêu cầu bảo dưỡng định kỳ
Thiết kế của B-2 xuất phát từ những năm 70 và thực hiện chuyến bay đầu tiên vào năm 1989. Công nghệ của thời kỳ đó không thể hiện đại như ngày nay, vì vậy đã có rất nhiều công việc cần thực hiện để nâng cấp B-2 trong nhiều năm sau. Do chi phí cao, chính phủ Mỹ đã giảm số lượng đặt hàng ban đầu từ 132 xuống còn 21 chiếc. Mặc dù chỉ có một số ít chiếc hoạt động, việc nâng cấp chúng cũng không hề rẻ.
B-2 được bảo dưỡng tại Căn cứ Whiteman.
Đối với so sánh, B-1 tốn khoảng 9 triệu USD, B-52 tốn khoảng 7 triệu USD để vận hành hàng năm, trong khi B-2 tốn hơn 30 triệu USD. Điều này bởi vì B-2 cần 119 giờ bảo dưỡng cho mỗi giờ bay, trong khi B-1 và B-52 chỉ cần lần lượt 60 và 53 giờ. Thậm chí, B-2 còn cần một kho lạnh chuyên dụng trị giá 5 triệu USD/kho để bảo vệ lớp phủ và phải đủ rộng để vừa với sải cánh 52 mét của nó.
Northrop Grumman đang thực hiện nâng cấp buồng lái của B-2, bằng cách thay mới hệ thống màn hình. Các nâng cấp này, kèm theo vật liệu hấp thụ sóng radar tiên tiến hơn, hệ thống và phần mềm kỹ thuật số mới cũng như hệ thống điện tử hàng không mới, tất cả có giá khoảng 1 tỷ USD. Vì vậy, hiện nay không có chiếc B-2 nào giống với phiên bản gốc của nó từ những năm 1980 nữa.
Bên trong buồng lái của B-2.
Những nâng cấp này là bắt buộc để B-2 tiếp tục hoạt động. Tuy nhiên, không thể nâng cấp B-2 mãi mãi, vì sẽ có Raider sẽ thay thế. Raider có chi phí sản xuất thấp hơn nhiều so với B-2, vì vậy Không quân Mỹ dự định mua 100 chiếc Raider. Raider nhỏ hơn, nhẹ hơn và có hệ thống dễ dàng nâng cấp hơn, điều này giúp giá thành của nó thấp hơn đáng kể so với B-2.