Dù chưa từng hạ gục danh tướng nào, nhưng trong lòng người dân, Triệu Vân vẫn là võ tướng hoàn hảo nhất, thậm chí xếp thứ hai về võ công trong thời Tam Quốc.
Trong thời kỳ lịch sử đầy biến động như Tam Quốc, có vô số anh hùng được người sau kính trọng và khâm phục. Trong đó, không thể không nhắc đến Triệu Vân, một danh tướng cuối thời Đông Hán và Tam Quốc, là một trong những hổ tướng của nhà Thục Hán.
Triệu Vân (?-229), tự Tử Long, là một trong những công thần của nhà Thục Hán. Với hình dáng hùng dũng và sức mạnh võ công xuất sắc, ông được tôn vinh là một tướng quân mưu trí, dũng mãnh, và trung thành với quốc gia.
Triệu Vân là một trong những vị tướng hiếm hoi sở hữu tinh thần trí dũng và lòng nghĩa cao cả. Anh được đánh giá cao về tài năng và trung nghĩa bởi người đời sau.

Trong tâm trí dân gian vẫn truyền miệng câu ngạn ngữ: 'Nhất Lã nhì Triệu tam Điển Vi, tứ Quan ngũ Mã lục Trương Phi'. Đây là cách tỏ ý ca ngợi khả năng võ công của các danh tướng hàng đầu trong thời Tam Quốc.
Từ nhận định này, có thể thấy rằng, nhiều người trong tương lai coi Lã Bố là võ tướng vượt trội nhất trong Tam Quốc. Sau Lã Bố, Triệu Vân được xếp thứ hai, Điển Vi thứ ba, Quan Vũ thứ tư, Mã Siêu thứ năm và Trương Phi thứ sáu.
Triệu Vân được đánh giá cao về tài năng và phẩm chất đạo đức bởi hậu thế. Nhưng so với các võ tướng khác, thành tích của Triệu Vân có phần thấp hơn.
Về võ công, ông xếp thứ hai trong Tam Quốc, chỉ sau 'chiến thần' Lã Bố. Thậm chí, ông còn vượt qua cả 4 người (Quan Vũ, Trương Phi, Mã Siêu, Hoàng Trung) trong 'Ngũ hổ tướng'.
Triệu Vân là một anh hùng, một nhân tài quý hiếm trong thời Tam Quốc. Ông theo đuổi Lưu Bị nhiều năm, nhưng hiếm khi được giao nhiệm vụ quản lý một vùng. Chiến công lớn nhất của Triệu Vân là hai lần cứu hậu thân Lưu Thiện, con trai của Lưu Bị, trong những trận đánh gay go.
Có nhiều ý kiến cho rằng Triệu Vân cả đời không giết được các danh tướng hàng đầu, vậy tại sao lại có vị trí cao trong Tam Quốc?
Tuy nhiên, sau khi xem xét kỹ lưỡng cuộc đời của Triệu Vân, ta thấy có ba nguyên nhân làm cho ông trở thành danh tướng hàng hai trong Tam Quốc là hoàn toàn xứng đáng.
Tại sao Triệu Vân xếp sau Lã Bố?
Đầu tiên, về khả năng chiến đấu, năm 201, tại trận Nhữ Nam, Triệu Vân đơn thương độc Mã bị 3 mãnh tướng của Tào Ngụy là Vu Cấm, Hứa Chử và Lý Điển bao vây. Thế nhưng, đứng trước tình thế nguy cấp này, Triệu Vân lại không nao núng.
Kết quả, Triệu Vân không những có thể đột phá vòng vây của 3 mãnh tướng mà còn kịp thời cứu Lưu Bị đang lúc nguy cấp. Chỉ trong chưa đầy 3 hiệp, Triệu Vân đã một thương giết chết Cao Lãm, một tướng dưới trướng của Viên Thiệu, đánh bại Trương Cáp sau 30 hiệp, để cứu Lưu Bị.

Trận chiến này cho thấy bản lĩnh cùng sức chiến đấu phi thường của Triệu Vân. Đơn thương độc mã đột phá vòng vây của 3 mãnh tướng, đồng thời kịp thời bảo vệ an toàn cho Lưu Bị, rõ ràng đây là khả năng mà ngay cả Quan Vũ, Trương Phi, Mã Siêu và Hoàng Trung cũng khó có thể làm được.
Thứ hai, Triệu Vân chưa từng gặp chấn thương. Trong cuộc đời lẫy lừng, Triệu Vân tham chiến rất nhiều trận chiến, nhưng ông lại chưa từng gặp phải chấn thương. Điều này thật sự hiếm thấy ở thời Tam Quốc. Bởi ngay cả một người dũng mãnh, can trường như Quan Vũ cũng từng gặp phải chấn thương.
Trong khi đó, dù năm lần bảy lượt đối mặt với tình thế ngàn cân treo sợi tóc, thậm chí đơn thương độc mã bị đại quân Tào bao vây, Triệu Vân vẫn có thể đột phá vòng vây của quân địch, thành công giải cứu ấu chúa Lưu Thiện và trở về bình an vô sự.
Thứ ba, Triệu Vân chưa từng biết đến thất bại. Theo Lưu Bị suốt nhiều năm, tham gia vào nhiều trận chiến lớn giữa ba phe Ngụy - Thục - Ngô, nhưng Triệu Vân luôn giữ vững sự thăng trầm. Ông đã nhiều lần đánh bại các đối thủ, phá vỡ vòng vây, hoàn thành nhiệm vụ một cách xuất sắc trong các trận đánh, đặc biệt là bảo vệ sự an toàn cho Lưu Bị và gia đình của ông ta.
Suốt cả cuộc đời, Triệu Vân hết lòng phụng sự Lưu Bị và nhà Thục Hán, ghi nhận được nhiều thành tựu vĩ đại, và vì điều đó ông được biết đến với danh hiệu 'Thường thắng tướng quân'.
Với ba lý do trên, khi xem xét về võ nghệ, việc xếp hạng Triệu Vân là danh tướng thứ hai trong Tam Quốc (sau Lã Bố) là hoàn toàn xứng đáng và hợp lý.
Bài viết tham khảo nguồn từ: Sohu, Baidu