“Đối với tôi, sách là một người bạn, một nơi ẩn náu, một nguồn cảm hứng, và một cuộc trao đổi với những ai sẵn lòng khám phá những câu trả lời tuyệt vời hơn cho những điều chúng ta đã biết.”
Franz Kafka đã viết cho người bạn thân nhất của mình, “Sách chính là cái rìu cần thiết để mở ra biển băng sâu thẳm trong lòng con người.”
Những lời dí dỏm này của Franz Kafka đặc biệt đối với tuổi thơ của nhà văn tài năng Alexander Chee khi gia đình ông dời từ Guam đến Mỹ, từ bờ biển ấm áp ở Nam Thái Bình Dương đến xứ Maine lạnh giá. Sách đã mở ra một cánh cửa cho ông, dẫn ông đến những thế giới mà ông đã từng bỏ lỡ, những nơi sâu thẳm trong cõi vĩnh cửu mà ông mới chỉ bắt đầu khám phá.
Chee chia sẻ câu chuyện về tác động đặc biệt của sách trong quá trình sáng tạo của mình cho dự án A Velocity of Being: Letters to Young Reader (Tốc Độ Của Sự Tồn Tại: Những Thư Gửi Cho Độc Giả Trẻ) - một công việc mà ông đã dành tám năm để hoàn thiện, gồm 121 bức thư được minh họa cho trẻ em, giải thích về lý do chúng ta nên đọc sách và cách mà sách có thể thay đổi chúng ta từ những con người tầm thường thành những người truyền cảm hứng nhất trên thế giới: các nghệ sĩ, nhà văn, nhà khoa học, nhạc sĩ, doanh nhân và nhà triết học.
Chee viết:
Gửi đến những người đọc của hôm nay và của ngày mai, tràn đầy hứa hẹn,
Khi tôi cùng tuổi với bạn, tôi đã thỏa thuận với mẹ rằng mỗi khi bà đi mua sắm, tôi được phép đi đến hiệu sách hoặc thư viện. Dù có bất cứ nơi nào trên thế giới này, điều đó luôn mang lại hạnh phúc cho cả tôi và bà. Vì vậy, tôi chưa bao giờ phàn nàn khi bà lưu lại quá lâu ở các cửa hàng. Thậm chí khi mẹ đến đón tôi, mặc dù tôi rất nhớ bà, nhưng cũng làm tôi cảm thấy một chút hụt hẫng.
Khi tôi bằng tuổi bạn, họ gọi tôi là một con mọt sách. Tôi đã tự học cách đọc cùng lúc với việc tôi bắt đầu tập đi, vì vậy tôi đã có thể đọc nhiều hơn khi mang sách đến trường. Mẹ tôi luôn trêu chọc rằng mắt tôi sắp di cư lên giấy, nhưng thực sự, tôi là người duy nhất trong gia đình không cần đeo kính, có lẽ là vì tôi luôn chăm chỉ tập luyện cơ mắt của mình.
Thời kỳ đó, tôi đã bắt đầu đọc rất nhiều vì gia đình tôi vừa mới chuyển đến Maine, trong khi tôi lại muốn ở lại Guam. Maine có vẻ khắc nghiệt, lạnh lẽo và cô đơn so với hòn đảo xinh đẹp ở Nam Thái Bình Dương với những bãi biển ấm áp và những loài cá đầy màu sắc mà chúng tôi đã bỏ lại. Khi tôi không thể quay về được, từ những cuốn sách, tôi như tìm thấy một cánh cửa dẫn tôi đến một thế giới khác xung quanh và giữa những cuộc sống gần kề. Không lâu sau đó, tôi trốn học, vì mỗi cuốn sách mà tôi yêu thích đều như một món quà mà ai đó đã để lại cho tôi, người hiểu biết tất cả mọi suy nghĩ của tôi.
Từng bước, tôi đã học cách yêu Maine như tôi yêu Guam. Nhưng mỗi lý do để đọc sách bây giờ cũng giống như trước đây - để giảm bớt nỗi cô đơn. Thậm chí tôi còn đọc nhiều hơn, đọc sách dạy tôi giải quyết những vấn đề mà tôi chưa từng gặp, hoặc những vấn đề mà tôi thậm chí không thể diễn tả; và khi những rắc rối ngừng quấy rối xung quanh, tôi lại tập trung hơn để tìm ra giải pháp. Sách đối với tôi giống như một người bạn, một nơi trú ngụ, một lời khuyên, một cuộc tranh luận với những người sẵn lòng cùng tôi tìm kiếm câu trả lời tốt hơn cho những gì chúng ta đã biết. Sách không chỉ là cánh cửa dẫn đến một thế giới mới - mỗi cuốn sách còn là một phần của bức tranh dẫn đến một nơi hoàn hảo, và sau đó, nó ghi lại nhiều hơn những câu chuyện mà sách đã chia sẻ. Đó là lý do tại sao tôi không thể nghĩ đến bất cứ điều gì khác tôi muốn làm hơn là đọc sách.
Trân trọng,
Aleksandr Chee