Bạn có bao giờ tự hỏi tại sao hầu hết các bài viết nổi bật trên Spiderum luôn mang lại sự động viên không ngừng? Từ những câu chuyện thành công, tinh thần vượt khó, đến tình yêu 'thông minh', hoặc những kiến thức, tri thức tinh tế mà ai cũng muốn sở hữu để có một tương lai tươi sáng hơn...
Khi chúng ta hạnh phúc, khi chúng ta đầy năng lượng, chúng ta không suy nghĩ quá nhiều đâu!
Niềm vui dễ chia sẻ, dễ để lại ấn tượng, nhưng nỗi buồn lại là một cảm xúc rất riêng tư và sâu thẳm, thậm chí là chứa đựng những nỗi đau khó nói; vì thế, viết về nỗi buồn mà không thực sự chân thành, không tiết lộ sự yếu đuối của con người, thì thật khó để thu hút sự chú ý, chưa kể việc tìm được sự đồng cảm.
Do đó, mình nghĩ, nỗi buồn đôi khi còn là một người bạn tốt hơn cả sự thật của cuộc sống...
Trong thực tế cuộc sống (mà chỉ tồn tại theo góc nhìn riêng của mỗi người), có thể đánh lừa chúng ta bằng những lời giải thích thông minh, những động lực tạo ảo tưởng, hoặc bằng sự giải trí, thoả mãn tạm thời. Khi mọi thứ đều suôn sẻ, liệu có vấn đề gì xảy ra đâu?
Nhưng nỗi buồn, nó mới thật sự không thể lừa dối ta; nó là tín hiệu từ cơ thể và tâm trí, cho ta biết rằng có điều gì đó không đúng, thiếu sót trong cuộc sống của chúng ta.
Và vì nỗi buồn không thể lừa dối ta, nên việc hiểu biết nó là điều vô cùng cần thiết, không phải là gán nhãn, ghét bỏ nó là điều xấu, tiêu cực, là kẻ thù, rồi cố gắng loại bỏ nó, khiến ta mãi sống trong nỗi sợ hãi, tránh xa nó.
Để hiểu được, chúng ta phải thật sự kiên nhẫn.