Một trong những nỗi sợ cơ bản luôn hiện diện sâu trong tâm hồn của chúng ta chính là nỗi sợ bị từ chối. Chúng ta luôn sợ hãi khi phải bày tỏ bản thân thực sự và những mong muốn, ước mơ của mình. Nguyên nhân của nỗi sợ này bắt nguồn từ việc bản thân bị từ chối hoặc không được thừa nhận sự tồn tại của chính mình. Chính từ sự tối tăm ẩn giấu đó, chúng ta tồn tại trong thế giới này như những con hàu ẩn mình che giấu viên ngọc quý giá của mình. Vì vậy, chúng ta ít khi tự mình khám phá bản thân, mà luôn kỳ vọng vào ai đó đến làm điều đó.
Chúng ta đang (hoặc đã trải qua cuộc khủng hoảng này) rơi vào trung tâm của dã tâm, của tham vọng được công nhận, được tiếp tục vinh dự, được hiện diện và được định rõ bản thân là ai. Đối với nhiều người trong số chúng ta, mọi thứ chỉ là vẻ ngoài của những động từ không cảm xúc, thậm chí không mang ý nghĩa gì. Trong thời đại cổ đại, con người ta thường tìm đến những nhà tiên tri Delphi Oracle để tìm lời giải đáp và lời khuyên cho những câu hỏi quan trọng trong cuộc sống.
Herodotus (một nhà sử học Hy Lạp) đã kể lại câu chuyện về một vị vua sắp ra trận. Trước khi chiến đấu, ông ta đến gặp Pythia, một nữ thầy tế của nhà tiên tri Apollo Oracle ở Delphi, để hỏi liệu có thể chiến thắng trong trận hay không. Pythia khuyên ông ta hãy dùng một sợi dây đo vùng đất trước. Nhưng như nhiều người khác, vị vua bỏ qua lời khuyên của nữ thầy, tự tin rằng mình sẽ chiến thắng. Kết quả, ông ta không chỉ thất bại mà còn mất tất cả binh lính của mình, và tương lai của một vị vua đầy hứa hẹn biến thành một kẻ nô lệ.
Giống như vị vua trong câu chuyện của Herodotus, chúng ta đã ít quan tâm tới thế giới nội tâm bên trong mỗi người, nơi chứa đựng bản thể cao quý của chính mình. Chúng ta không dành thời gian để lắng nghe thông điệp mà bản thể nội tâm muốn truyền đạt, tiếng nói thầm trong lòng về sự tồn tại của lẽ phải và bản ngã thực sự.
Hãy chấp nhận sự thật rằng chúng ta đang thay đổi nhân cách để thích ứng với hiện thực.
Chúng ta không ngừng che giấu bản thân dưới lớp mặt nạ này sang lớp mặt nạ khác, cho đến khi chúng ta mất đi bản thân. Trong cuộc chơi 'bịt mắt trốn tìm' với bản thân, chúng ta sẽ trải qua những đau đớn, nỗi sợ hãi và những tổn thương. Nhưng cuối cùng, chúng ta sẽ trở thành phiên bản quan trọng nhất của bản thân, là chính mình.
Có một sự nghịch lý khi chúng ta luôn phủ nhận tồn tại của bản thân, con người và bản chất thật của mình. Bản thân trần trụi đó, sự chân thực đó, đều trở thành nhân vật chính trong câu chuyện của chúng ta. Hãy chấp nhận và đánh thức nó. Hãy tách riêng bản thân nội tâm. Hãy đưa nó ra ánh sáng và tôn vinh nó.
Hãy suy nghĩ về điều này: Chúng ta chịu đựng nhiều tổn thương từ việc không được biết đến và không được công nhận. Thực tế là không ai khác có thể định rõ bản thân ta ngoài chính ta. Vậy nên, chúng ta không nên mong chờ người khác công nhận ta, mà là phải tự tin đứng vững trên chính bản thân của mình.
Thực tế là chúng ta chính là người quyết định cuộc chơi. Tính cách mà chúng ta xây dựng để thích ứng với thế giới bên ngoài không nên trái ngược với bản thân. Nếu chúng ta đạt được cân bằng nội tâm, mọi căng thẳng sẽ tan biến và ta sẽ sống một cuộc sống bình yên hơn.
Chúng ta có thể hiểu rõ hơn về sự khác biệt và khoảng cách rộng lớn này.
Chúng ta có thể tự quan sát, suy ngẫm về nó, và trao đi mọi tình yêu thương và sự trân trọng. Hãy quyết định liệu bản thân thực sự muốn kết nối với nó và làm sạch nó hay không.
Chúng ta có thể tập trung mọi năng lượng vào những điều mà chúng ta mong muốn: Tiềm thức của chúng ta sẽ đưa ra nhiều thông điệp để ủng hộ chúng ta. Khi chúng ta khao khát, chúng ta có thể khám phá nhiều điều ẩn chứa bên trong bản thân. Điều này hoàn toàn phụ thuộc vào mức độ tin tưởng mà bản thân bạn đã đặt vào chúng.
Chúng ta có thể tìm kiếm ý kiến từ các huấn luyện viên hoặc chuyên gia. Họ có thể hướng dẫn chúng ta chú ý vào nhiều khía cạnh khác nhau, đặc biệt là cách tiếp cận tâm lý động lực.
Chúng ta có thể thực hành viết nhật ký hoặc ghi chép về những cảm xúc hàng ngày, từ niềm tự hào, nỗi buồn, sự tức giận, thậm chí là nỗi sợ hãi.
Chúng ta có thể tự nhìn nhận bản thân qua gương mỗi tối, khi đã gỡ bỏ lớp mặt nạ, và tự đặt câu hỏi về bản thân: “Bạn cảm thấy như thế nào?”, “Bạn mong muốn điều gì?”, “Bạn có đang mệt mỏi không?”, “Gì là động lực của bạn?”.
Chúng ta có thể chia sẻ với nội tâm về tình yêu thương, sự chăm sóc của bản thân. Hãy thể hiện quyết tâm, mong muốn thể hiện bản thân để khẳng định “tôi” của mình.
Chúng ta có thể tạo ra một thế giới nội tâm bình yên, cân bằng và dung hòa với mọi người. Hãy dũng cảm và sẵn lòng chịu trách nhiệm cho quyết định của mình.
Với dòng sáng này, ta không còn trách móc ai khác như một thói quen tự động nữa: 'Lỗi của tôi/Bạn đồng hành của tôi/Người khác không hiểu tôi tí nào. Tôi quá cô đơn, không ai chịu nhìn nhận thực chất của tôi'. 'Con người thực sự mới là công cụ giúp ta hoà nhập với xã hội một cách hài hòa nhất có thể'.