Muốn cuộc sống thú vị hơn, nhiều người trong chúng ta đều mong muốn điều đó. Câu hỏi ở đây là làm thế nào để thực hiện điều đó?
Thường người ta nghĩ rằng sự thú vị của một người đi đôi với sự khác biệt mà họ tỏ ra: Họ có thể kể những câu chuyện thú vị hoặc đưa ra những ý tưởng mới lạ và cuốn hút. Nhưng làm thế nào để đạt được điều này tốt nhất?
Ernest Hemingway - một người chắc chắn rất 'thú vị' - cùng gia đình và bốn con cá Marlin trên bờ biển Bimini, năm 1935.
Một luận án uy tín gợi ý rằng chúng ta nên cố gắng tìm những cuốn sách hoặc bài báo mới và chất lượng, thăm những nơi xa xôi và kết bạn với những người nổi tiếng trong lĩnh vực nghệ thuật và kinh doanh.
Lời khuyên này chính xác nhắm vào một điều gì đó - rằng chúng ta nên hướng đến sự khác biệt - nhưng nó hoàn toàn bỏ qua một sự thật rằng, trước khi chúng ta đọc một cuốn sách hay đi đến bất kỳ quốc gia nước ngoài nào, hoặc gặp bất kỳ người đoạt giải Nobel nào, chúng ta cũng đã hoàn toàn khác biệt sẵn rồi. Vấn đề là ta không cho phép mình suy nghĩ như vậy.
Để nhận biết mức độ độc đáo đã có từ trước đó của mỗi người, hãy tưởng tượng nếu chúng ta đặt một chiếc micrô vào tâm trí của bất kỳ ai rồi lắng nghe kỹ những lời độc thoại nội tâm trong đó.
Chúng ta sẽ nhanh chóng phát hiện ra những thông tin gây bất ngờ nhất: Ta nhận ra rằng mình đã bị thu hút bởi một số người không thể tin nổi, thường chỉ là kiểu người bản thân ta cho rằng sẽ không thể thích được. Ta nhận ra rằng mình đã có một số quan điểm cá nhân hài hước (và gây sốc) về chính trị và xã hội - và ta cũng không đồng ý với hầu hết các tiêu chuẩn mà phương tiện truyền thông đặt ra cho mình. Những lo lắng, sợ hãi, hy vọng và phấn khích của chúng ta sẽ thể hiện bằng một cách đặc biệt và quyến rũ.
Chúng ta - dù cố gắng đến mấy cũng không bao giờ thừa nhận điều này với bản thân chứ đừng nói đến ai khác - đã là một bản thể cá nhân thực sự.
Chúng tôi nhận thấy điểm này ở trẻ em. Mọi đứa trẻ dưới bảy tuổi đều rất thú vị. Chúng hầu như không bao giờ làm bất cứ điều gì hay ho ở thế giới bên ngoài, nhưng đó lại chính là cách trung thực và tự do để chúng nói về thế giới bên trong của mình, về những điều chúng cảm thấy hứng thú. Khi nghe bọn trẻ trò chuyện rôm rả về bà nội hoặc giáo viên của chúng, hoặc nói ra suy nghĩ về bố mình, chúng tôi đều phải há hốc mồm vì kinh ngạc.
Chúng ta cũng đã từng rất thú vị, trước khi lo lắng quá mức về việc bản thân có trở nên bình thường trong mắt mọi người hay không.
Tất nhiên, có một số điều mà khi lớn lên, chúng ta nên cẩn thận, không nên đề cập đến để tránh tổn thương cho người khác. Nhưng thật ra cũng không nhiều lắm. Khi nỗi sợ hãi tiếp theo của bạn trở nên tăm tối, bạn chỉ cần chú ý kỹ hơn vào những điều từ sâu thẳm bản thân mình: Ta nên tạo một thói quen kết nối với những gì chúng ta thực sự tin tưởng. Những quan điểm nghe có vẻ kỳ quặc, nhưng cũng cực kỳ quyến rũ, ấm áp và dễ chịu - và gần gũi với mọi người hơn rất nhiều so với những thứ được in trên báo ngày nay.
Mọi người đều thú vị. Nhưng những người được gọi là thú vị chỉ đơn giản là cho phép bản thân lắng nghe và chia sẻ với những người khác về những gì thực sự đang diễn ra trong tâm trí họ.
Họ đã không để cho lòng căm ghét và sự nghi ngờ bản thân ngăn cản họ tiết lộ phiên bản chân thật nhất của mình. Họ đã đủ tự tin rằng sự thật về bản thân họ có thể khiến người khác thích thú lắng nghe - và, rõ ràng, đó gần như là một điều chắc chắn.