Maya vừa nhận một công việc mới. Dù không phải lĩnh vực cô thực sự đam mê, nhưng đây là một vị trí tốt với nhiều ưu điểm. Quản lý mới của cô cũng rất linh động và tử tế khi cho cô lùi ngày bắt đầu một tuần để sắp xếp việc chăm sóc con cái.
Anh ấy trông nhẹ nhõm và phấn khởi khi có cô gia nhập. Nhược điểm duy nhất là vị trí này sẽ thay đổi hướng sự nghiệp và chuyên môn của cô theo một hướng cô không muốn duy trì lâu dài. Nhưng cô cần việc làm nên quyết định thử sức và thầm cảm ơn vì có việc.
Ba ngày trước khi bắt đầu công việc, Maya nhận được một cơ hội thú vị và bất ngờ trong lĩnh vực cô đam mê nhất, với một tổ chức thông minh. Đó chính là công việc mơ ước của cô. Tuy nhiên, dù rất vui mừng, cô vẫn quyết định từ chối và tiếp tục với lời mời ban đầu, dù không thực sự muốn.
Khi tôi hỏi Maya tại sao cô chọn công việc không muốn thay vì công việc mơ ước, cô nói: “Tôi cảm thấy quá tội lỗi khi rời đi vào lúc này. Quản lý của tôi sẽ rất thất vọng.' Cô giải thích rằng anh ấy đã rất thông cảm với hoàn cảnh chăm con của cô và sẽ rất giận nếu cô từ chối. Nhận công việc mơ ước sẽ không công bằng với anh ấy vì anh đã ngừng tuyển dụng sau khi cô nhận việc.
Tôi đã làm việc với phụ nữ trong gần ba thập kỷ; tuy tôi rất buồn với quyết định của Maya, nhưng tôi không ngạc nhiên. Maya đã làm điều cô ấy cho là tốt nhất cho người quản lý của mình, dù đó không phải lựa chọn tốt nhất cho cô. Đó là những gì chúng ta, phụ nữ, thường làm - luôn quan tâm đến trải nghiệm của người khác. Mặc dù việc quan tâm đến người khác là tốt đẹp, vấn đề là chúng ta thường xuyên làm điều đó, đánh đổi mong muốn và nhu cầu của bản thân. Chúng ta làm vậy vì cảm thấy mình không có quyền lựa chọn khác.
Để tồn tại, động vật cần thuộc về một bầy đàn, không muốn bị bỏ lại và trở thành con mồi; con người cũng vậy, cần có nơi mình thuộc về để tồn tại về mặt cảm xúc. Chúng ta đảm bảo mình thuộc về khi được yêu thích và khi thành công trong việc làm hài lòng người khác. Chúng ta cảm thấy tội lỗi khi không đạt được mong muốn của người khác, rồi cố gắng chấp nhận bản thân khi người khác thất vọng về chúng ta. Việc quản lý trải nghiệm của người khác về chúng ta trở thành mối quan tâm hàng đầu, vì được yêu thích khiến chúng ta an toàn về cảm xúc.
Ngay từ khi còn trẻ, chúng ta đã bị xã hội, gia đình, truyền thông và các thể chế khác định hình để trở nên dịu dàng, dễ đáp ứng và vị tha. Là con gái, chúng ta được khen ngợi vì tặng anh trai chiếc bánh lớn hơn và giữ chiếc bánh vụn cho mình. Sự hào phóng là đặc điểm tuyệt vời và người hào phóng thường hạnh phúc hơn. Nhưng vấn đề là năng lượng của chúng ta đã cạn kiệt để làm hài lòng người khác và đảm bảo họ nhìn nhận chúng ta tích cực. Cuối cùng, chúng ta kiệt sức và mất đi sự sống động tự nhiên.
Vậy làm sao để chúng ta thoát khỏi niềm tin rằng phải chịu trách nhiệm cho trải nghiệm của người khác và giải phóng khỏi sự dạy dỗ rằng ta sẽ thất bại nếu để ai đó khó chịu hoặc thất vọng (trừ chính mình)? Và liệu làm người khác hạnh phúc có phải cách tốt nhất để chúng ta hạnh phúc?
Bước đầu tiên là nhận thức - nhận thức mang lại tự do.
Sau nhận thức là can đảm.
Chúng ta từ bỏ những thói quen và sự ép buộc để tìm kiếm sự hài lòng bằng cách chịu trách nhiệm cho trải nghiệm của chính mình, đồng thời không còn để tâm đến việc người khác nghĩ gì về mình. Để làm được điều này, chúng ta phải thực hành nói sự thật, chỉ đơn giản là nói những gì là thật đối với chúng ta mà không thêm thắt, xin lỗi hay “ướp mật” vào câu nói. Khi làm vậy, người khác sẽ chấp nhận điều đó. Chúng ta bắt đầu sống một cuộc sống chân thực và tràn đầy năng lượng hơn khi chúng ta bắt đầu thành thật (một cách rõ ràng) về những gì đúng với mình cũng như những gì chúng ta muốn và cần, để mặc cho mọi thứ diễn ra tự nhiên mà không kiểm soát kết quả.
[con chip: được sử dụng trong một vài trò bài bạc để đại diện cho tiền]
Nhận thức và nói sự thật không thể xảy ra ngay lập tức. Chúng ta bắt đầu từ những điều nhỏ nhặt, chú ý đến những chi tiết nhỏ nhất mà chúng ta điều chỉnh và thay đổi sự thật để làm hài lòng người khác, tự mình đạt được những điều mình muốn mà không ảnh hưởng đến mong muốn của bất kỳ ai khác. Chúng ta từng bước thực hành để đạt được những thành tựu to lớn hơn, từng chút một.
Thực tế là chúng ta có thể vừa nói sự thật vừa quan tâm đến trải nghiệm của người khác. Mặc dù chúng ta được dạy rằng chúng mâu thuẫn lẫn nhau: hoặc là quan tâm đến bản thân hoặc là quan tâm đến người khác; hoặc là trở thành người tốt bụng và chu đáo hoặc là trở thành người ích kỷ. Đây là những lựa chọn duy nhất của chúng ta với tư cách là phụ nữ. Nhưng tư tưởng này là sai và cả hệ thống [tư tưởng] khiến chúng ta tin rằng việc quan tâm đến nhu cầu của bản thân là sai lầm và ích kỷ. Chúng ta có thể nói sự thật của mình và cũng có thể quan tâm đến trải nghiệm của người khác; sự đồng cảm và trung thực thực sự tạo nên một sự kết hợp tuyệt vời.
Thực hành đặt bản thân vào danh sách những người quan trọng, những người có nhu cầu quan trọng; thực hành nói sự thật và không quản lý vi mô cách người khác trải nghiệm về mình.
Linh cảm của tôi là các mối quan hệ của bạn sẽ trở nên phát triển và sâu sắc hơn và bạn sẽ có nhiều năng lượng hơn để thực sự đồng cảm. Quan trọng nhất, với những mong muốn, nhu cầu của bạn, và những sự thật được coi là quan trọng (bởi bạn), bạn sẽ bắt đầu sống một cuộc sống thật hơn, trở thành một con người thật hơn và cảm thấy mình thực sự đang sống.