Chúng ta thường dành sự quan tâm cho người khác mà thường bỏ qua nhu cầu của chính mình. Nhưng liệu chúng ta sẽ ra sao nếu chúng ta đặt mình lên hàng đầu?
Tôi, một người đồng tính nam 37 tuổi, không muốn kết hôn vì tôi thích sự độc lập. Tuy nhiên, tôi luôn sẵn lòng giúp đỡ bạn bè, ngay cả trong thời gian khó khăn như hiện nay. Nhưng gần đây, tôi cảm thấy bạn bè lại không đối xử tốt với tôi như tôi đã làm với họ. Không ai quan tâm đến tôi gần đây, thậm chí sau khi tôi chia sẻ với họ về tâm trạng buồn của mình.
Đôi khi, tôi chỉ cần một chút quan tâm, năng lượng, hoặc một cái ôm để tôi lấy lại tinh thần. Tôi không tự trách bản thân vì luôn giúp đỡ bạn bè, nhưng tôi tức giận vì mình lại không nhận được sự giúp đỡ khi mình cần.
Tôi tự hỏi làm thế nào để tôi cho bạn bè biết rằng, đôi khi tôi cũng cần sự giúp đỡ của họ?
Tôi nghĩ bạn đang quá tải về tinh thần. Lệnh phong tỏa khiến nhiều người cảm thấy mệt mỏi và họ có thể không đủ sức để chăm sóc tinh thần cho người khác. Vì vậy, có lẽ, bạn đang nhận ra rằng mặc dù mọi thứ vẫn như trước, nhưng bạn không còn kiên nhẫn như trước để chịu đựng những điều mà trước đây bạn đã làm được. Bạn nói bạn mới nhận thấy điều này gần đây, nhưng liệu đây có phải là điều mới với bạn bè của bạn, hay là bạn mới nhận ra từ cách họ đối xử? Bởi vì họ cũng có thể đang phải đối mặt với tình trạng tinh thần của họ đó.
Tôi đã chia sẻ câu chuyện này với nhà tâm lý Dwight Turner, ông nói: “Bạn dường như là người có lòng tốt, muốn mọi người xung quanh đều có cuộc sống tốt đẹp nhất. Nhưng trong đại dịch Covid này, nó mang lại những điều mà chúng ta có lẽ chưa bao giờ nghĩ đến, hoặc không muốn nghĩ đến. Bây giờ, khi có thêm thời gian và không gian cho bản thân, những vấn đề này khó lòng tránh khỏi.”
Ông Turner cũng tự hỏi bạn nhận được gì từ việc trở thành người tốt như vậy. Tất nhiên việc giúp đỡ bạn bè là tốt, nhưng cũng cần nhớ: “Thỉnh thoảng, khi chúng ta giúp đỡ người khác và đặt họ vào trung tâm của thế giới của mình, thực ra chúng ta đang cứu người khác để tự cứu mình”. Có nghĩa là, đôi khi, chúng ta cần sự giúp đỡ mà chính chúng ta cần nhất.
Việc giúp đỡ và luôn ở bên ai đó là rất đáng quý, nhưng điều đó trở thành vấn đề khi “sự tức giận và khó chịu trỗi dậy. Điều này chỉ ra rằng bạn đã đạt đến giới hạn và cần phải tự hỏi: Tôi cần chăm sóc bản thân như thế nào? Còn bản thân tôi thì sao?” – ông Turner nói.
Nếu không ai trong nhóm bạn luôn ở đó khi bạn cần, nếu không ai quan tâm đến bạn, có 2 điều bạn cần làm.
Đầu tiên, hãy nhìn vào chính mình. Một số người gặp nhầm lẫn giữa việc đổ lỗi và việc nhận trách nhiệm, điều này thực sự hiệu quả (nhớ rằng bạn là người duy nhất có thể thay đổi hành vi của mình). Bạn đã tạo ra ấn tượng cho người khác rằng bạn đang đối mặt với cuộc sống mà không có vấn đề gì? Bạn đã từ chối bất kỳ sự giúp đỡ nào chưa? Nếu không ai lắng nghe bạn hoặc không ở bên cạnh bạn, tại sao bạn muốn giúp họ? Bạn mong đợi sự thay đổi gì từ những hành động đó? Và sẽ thế nào nếu bạn không luôn sẵn lòng giúp đỡ bạn bè mà thường tôn trọng bản thân trước?
Theo ông Turner, đối với một số người, nếu không cẩn thận, “chúng ta có thể trở thành tấm gương phản chiếu cho họ, trong khi với họ, ta vẫn trở nên vô danh”. Có lẽ, việc che giấu cảm xúc tổn thương và thậm chí cả sự cô đơn, đã tạo ra một lớp vỏ bảo vệ hoàn hảo đến mức mọi người nghĩ rằng bạn vẫn ổn. Nhưng để thừa nhận rằng bạn dễ bị tổn thương cần sự dũng cảm. Ông Turner cũng muốn biết “Bạn đã học cách hành xử như vậy từ đâu? Điều gì đã khiến bạn luôn làm điều đó?”
Hãy mở lòng hơn với mọi người. Bắt đầu bằng việc thực hiện điều này với người bạn tin tưởng nhất. Bạn có thể hỏi họ nghĩ gì về bạn hoặc tại sao họ không hỏi bạn? Nghe câu trả lời của họ sẽ thú vị đấy. Bạn có dám trực tiếp yêu cầu sự giúp đỡ không? Con người không phải là máy đọc suy nghĩ, mặc dù bạn có hy vọng họ sẽ nhạy cảm như bạn nhưng không phải ai cũng vậy.
Tôi mong bạn của bạn sẽ phản ứng tích cực. Nhưng nếu bạn đã thử mọi cách mà họ không phản ứng như bạn mong muốn, hãy nghĩ về giá trị của mối quan hệ này. Sợ hãi cô đơn có thể dẫn bạn đến những người không phù hợp, nhưng đó ít cô đơn hơn là ở cùng ai đó mà họ không thực sự hiểu bạn.
Tác giả: Annalisa Barbieri