Tại sao chúng ta không thích khi người khác nói cho chúng ta biết phải làm gì
Hiểu cách não bộ của chúng ta phản ứng khi bị dạy bảo phải làm điều gì.
Hiểu về phản ứng của não bộ khi được chỉ bảo phải làm điều gì.
Hãy tưởng tượng bạn vừa bắt đầu một chế độ ăn kiêng mới và bạn yêu cầu đối tác hỗ trợ bằng cách nhắc nhở bạn nấu ăn lành mạnh ở nhà thay vì ăn ngoài và tập thể dục sau giờ làm thay vì xem Netflix. Một buổi tối khi bạn đang thảo luận về bữa tối, bạn đề xuất đặt đồ ăn ngoài. Đối tác của bạn trả lời: “Tớ nghĩ bạn đang ăn kiêng đấy. Không được đâu!”
Hãy tưởng tượng bạn vừa bắt đầu một chế độ ăn kiêng mới và bạn yêu cầu đối tác hỗ trợ bằng cách nhắc nhở bạn nấu ăn lành mạnh ở nhà thay vì ăn ngoài và tập thể dục sau giờ làm thay vì xem Netflix. Một buổi tối khi bạn đang thảo luận về bữa tối, bạn đề xuất đặt đồ ăn ngoài. Đối tác của bạn trả lời: “Tớ nghĩ bạn đang ăn kiêng đấy. Không được đâu!”
Thay vì biểu lộ lòng biết ơn với họ vì đã nhắc nhở bạn về mục tiêu, bạn cảm thấy nổi giận bùng phát trong lòng. Làm sao họ dám nói cho bạn biết bạn được phép và không được ăn gì!
Thay vì cảm ơn họ vì nhắc nhở bạn về mục tiêu, bạn cảm thấy tức giận trỗi dậy bên trong. Làm sao họ dám nói bạn được và không được ăn gì!
Ảnh do Connor Jalbert chụp trên Unsplash
Bạn không cô đơn. Trên thực tế, phản ứng tức giận này là một trong những lý do khiến những nỗ lực của chúng ta không thể đưa ta đến đích, thậm chí thất bại hoàn toàn. Khi con người cảm thấy họ bị hạn chế quyền tự do lựa chọn, hoặc cảm thấy bị người khác chỉ bảo, đôi khi họ phản kháng và làm ngược lại.
Bạn không phải là một mình. Trên thực tế, phản ứng tức giận này là một trong những lý do khiến những nỗ lực của chúng ta để đạt được mục tiêu có thể không thành công hoặc thậm chí phản tác dụng. Khi mọi người cảm thấy lựa chọn của họ bị hạn chế, hoặc bị người khác nói cho phải làm gì, họ đôi khi phản kháng và thực hiện điều ngược lại.
Các nhà khoa học gọi hiện tượng này là phản ứng ngược. Phản ứng ngược là cách não phản ứng với việc đe dọa tự do cá nhân. Sự đe dọa đến tự do cá nhân có thể đến từ lời đề nghị của ai đó hoặc việc ai đó ép bạn phải làm gì. Các chuyên gia truyền thông y tế lưu ý rằng phản ứng ngược đôi khi xảy ra khi các chiến dịch y tế kêu gọi mọi người bỏ hút thuốc. Thay vì giảm hành vi hút thuốc, quảng cáo này đôi khi làm cho mọi người muốn hút thuốc nhiều hơn!
Các nhà khoa học có một thuật ngữ cho hiện tượng này: phản ứng tâm lý. Phản ứng tâm lý là cách não của chúng ta đáp ứng trước mối đe dọa đến tự do. Mối đe dọa đến tự do bao gồm mọi khi có ai đó đề xuất hoặc bắt bạn phải làm gì đó. Các chuyên gia truyền thông y tế lưu ý rằng phản ứng đôi khi xảy ra khi các chiến dịch y tế kêu gọi mọi người bỏ hút thuốc. Thay vì giảm hành vi hút thuốc, những quảng cáo này đôi khi khiến người ta muốn hút thuốc nhiều hơn!
Ảnh do Julien L chụp trên Unsplash
Phản ứng mạnh mẽ trước mối đe dọa tự do này bao gồm hai phần: cảm xúc và suy nghĩ. Khi phản ứng xảy ra trong tâm trí và cơ thể của chúng ta, chúng ta có suy nghĩ tiêu cực và thường cảm thấy tức giận, thù địch và hung hăng.
Phản ứng mạnh mẽ trước mối đe dọa tự do này có hai phần: cảm xúc và suy nghĩ. Khi phản ứng xảy ra trong tâm trí và cơ thể của chúng ta, chúng ta có những suy nghĩ tiêu cực và thường cảm thấy tức giận, thù địch và hung hăng.
Những người có phản ứng mạnh mẽ trước những mối đe dọa đến tự do cá nhân thường cảm thấy thúc đẩy phải làm gì đó. Điều đó có thể là khôi phục lại tự do của bản thân bằng cách phản kháng lại hành động được khuyến nghị hoặc quy định. Nếu bị yêu cầu thắt dây an toàn, bạn có thể cố ý không thắt dây an toàn. Loại phản ứng này được gọi là “phục hồi trực tiếp”. Bạn có thể cân nhắc các lựa chọn khác bao gồm quyết định thích hành động được quy định; nói cách khác, thay đổi suy nghĩ hoặc cảm nhận của bản thân đối với việc thắt dây an toàn, 'Dù sao thì tôi cũng muốn bắt đầu thắt dây an toàn!' Hoặc ta cũng có thể, phủ nhận rằng sự đe dọa đến tự do cá nhân vốn chưa từng tồn tại ngay từ đầu.
Những người có phản ứng mạnh mẽ trước mối đe dọa đến tự do thường cảm thấy thúc đẩy phải làm điều gì đó. Điều đó có thể là khôi phục lại tự do của bản thân bằng cách phản kháng lại hành động được khuyến nghị hoặc quy định. Nếu bắt buộc phải đeo dây an toàn, bạn có thể cố ý không đeo. Loại phản ứng này được gọi là 'khôi phục trực tiếp'. Các lựa chọn khác bao gồm quyết định thích hành động được quy định; nói cách khác, thay đổi suy nghĩ về việc đeo dây an toàn, 'Tôi muốn bắt đầu đeo dây an toàn mà!' Hoặc cuối cùng, phủ nhận rằng mối đe dọa đến tự do cá nhân từng tồn tại từ đầu.
Khi tôi tìm hiểu vấn đề này, tôi nhận ra sự phản ứng tâm lý của bản thân. Não của tôi phản ứng với những mối đe dọa nhỏ nhất. Ví dụ, khi chồng tôi hỏi: “Hôm nay có kế hoạch gì không?”, tôi cảm thấy lo lắng, như thể câu hỏi đó đang bắt buộc tôi phải làm điều gì đó mà tôi không muốn.
Trong quá trình nghiên cứu, tôi nhận ra sự phản ứng tâm lý của bản thân. Não của tôi phản ứng với những mối đe dọa nhỏ nhất. Ví dụ, khi chồng tôi hỏi: “Hôm nay có kế hoạch gì không?”, tôi cảm thấy lo lắng, như thể câu hỏi đó đang bắt buộc tôi phải làm điều gì đó mà tôi không muốn.
Hình ảnh từ Mario Heller trên Unsplash
Sự tức giận và suy nghĩ tiêu cực cần được chú ý. Bạn cần nhận biết khi nào não bạn phản ứng và cố gắng thay đổi tình huống để không cảm thấy bị giới hạn. Nếu tôi có thể suy nghĩ khác về câu hỏi từ chồng khi hỏi “kế hoạch là gì”, tôi có thể tránh được những suy nghĩ tiêu cực đó.
Việc nhận biết phản ứng tâm lý và thay đổi trải nghiệm là quan trọng để không cảm thấy bị hạn chế. Khi chồng hỏi tôi “kế hoạch là gì”, nếu tôi có thể suy nghĩ khác, tôi có thể tránh được những suy nghĩ tiêu cực.
Thay đổi trải nghiệm cá nhân là cách để tránh phản ứng tâm lý. Khi ai đó đề xuất hoặc yêu cầu điều gì, không nhất thiết là họ muốn kiểm soát bạn. Có những cách khác nhau để giảm phản ứng tâm lý. Có nghiên cứu chỉ ra rằng cho người tham gia quyền tự quyết có thể giảm phản ứng tiêu cực.
Thay đổi cách trải nghiệm để không cảm thấy bị hạn chế là một cách để tránh phản ứng tâm lý. Chúng ta có thể nhớ rằng chỉ vì ai đó gợi ý hoặc yêu cầu điều gì đó, không có nghĩa họ đang cố gắng kiểm soát chúng ta. Có các cách khác nhau để giảm phản ứng tâm lý. Một nghiên cứu đã chỉ ra rằng nói với người tham gia rằng “họ được tự do quyết định điều gì là tốt cho họ” sau khi được yêu cầu thực hiện một hành vi sức khỏe cụ thể, như đánh răng hoặc đeo kem chống nắng, đã làm giảm phản ứng (Bessarabova, Fink, & Turner, 2013; Miller và cộng sự, 2007). Các nghiên cứu khác đã phát hiện ra rằng việc tạo ra sự đồng cảm hoặc yêu cầu người bị đe dọa nhìn nhận quan điểm của người bảo họ phải làm gì có thể giúp giảm phản ứng.
Bạn sẽ làm gì khi cảm thấy muốn phản đối hoặc tức giận khi người khác nói bạn phải làm gì?
Bạn sẽ làm gì khi bạn cảm thấy muốn nổi loạn hoặc tức giận khi người khác bảo bạn phải làm gì?