
Bạn nghe thấy tiếng thở của bạn đời và bạn ngay lập tức cảm thấy khó chịu. Đứa con 6 tuổi ngáp và đó có thể kích thích phản ứng chiến - hay - chạy trong bạn. Bạn tránh đến nhà hàng vì không thể chịu nổi tiếng mọi người nhai đồ ăn. Những âm thanh của người khác dù có vẻ không mấy phiền phức, cũng có thể khiến bạn muốn đâm đầu vào tường. Vậy hẳn bạn đang mắc phải Misophonia - Hội chứng sợ âm thanh
Misophonia Là Gì?
Những người mắc misophonia bị ảnh hưởng cảm xúc bởi những âm thanh thông thường - thường là những âm thanh do người khác tạo ra và những âm thanh mà người khác không mấy chú ý đến. Ví dụ: thở, ngáp hoặc nhai, tạo phản ứng chiến - hay - chạy. Điều này khiến người mắc tức giận và có cảm giác muốn trốn thoát. Misophonia ít được nghiên cứu và chúng tôi không biết nó phổ biến ra sao.
Hội chứng này ảnh hưởng lên một số người nặng hơn những người khác và có thể khiến họ bị cô lập, vì họ cố tránh các âm thanh kích động này. Người mắc misophonia thường cảm thấy xấu hổ và không đề cập đến vấn đề này với các trung tâm chăm sóc sức khỏe - và các trung tâm cũng chưa từng nghe nói đến hội chứng này. Tuy nhiên, misophonia thực sự là một rối loạn và ảnh hưởng nghiêm trọng đến hoạt động chức năng, giao tiếp xã hội và cuối cùng là sức khỏe tâm thần của con người. Misophonia thường xuất hiện ở độ tuổi 12 và có thể ảnh hưởng nhiều người hơn chúng ta nhận thấy.

Cái gì gây ra misophonia?
Một nghiên cứu mới đã bắt đầu để tìm hiểu nguyên nhân gây ra misophonia. Một nhóm nghiên cứu đến từ Anh đã thực hiện nghiên cứu trên 20 người trưởng thành mắc chứng này và 22 người không mắc. Cả hai nhóm đánh giá mức độ khó chịu khi nghe âm thanh khác nhau, bao gồm âm thanh phổ biến như tiếng ăn và thở, âm thanh gây khó chịu chung như tiếng trẻ con khóc và người la hét, cũng như âm thanh trung tính như tiếng mưa. Những người mắc misophonia cho rằng âm thanh ăn và thở là cực kỳ khó chịu, trong khi nhóm không mắc thì không nhận thấy như vậy. Cả hai nhóm đánh giá tương tự về tiếng trẻ con khóc và người la hét, cũng như tiếng mưa. Điều này cho thấy rằng người mắc misophonia bị ảnh hưởng nhiều hơn bởi âm thanh kích động nhất định, nhưng lại không khác biệt nhiều so với những người khác.
Các nhà nghiên cứu cũng chú ý rằng những người mắc misophonia thể hiện các dấu hiệu căng thẳng sinh lý như tăng tiết mồ hôi và nhịp tim khi tiếp xúc với âm thanh kích động như tiếng nhai và thở, hơn so với những người không mắc. Tuy nhiên, không có sự khác biệt đáng kể nào được tìm thấy giữa hai nhóm về âm thanh trung tính hay tiếng trẻ con khóc và người la hét.

Khoa học não bộ về misophonia
Phát hiện quan trọng của nhóm nghiên cứu nằm ở một phần của não bộ đóng vai trò quan trọng trong cơ chế tức giận và tích hợp các sự kiện bên ngoài như âm thanh với các cảm nhận từ các cơ quan như tim và phổi: vỏ não trước. Sử dụng phương pháp fMRI (chụp cộng hưởng từ chức năng) để đo hoạt động não bộ, các nhà nghiên cứu phát hiện rằng vỏ não trước của những người mắc misophonia có hoạt động cao hơn so với nhóm đối chứng khi nghe âm thanh kích động. Cụ thể, các khu vực não liên quan đến ký ức dài hạn, nỗi sợ hãi và các cảm xúc khác đã được kích hoạt. Điều này giải thích tại sao những người mắc misophonia phản ứng mạnh mẽ với những âm thanh thông thường; hơn nữa, nó cũng chỉ ra rằng những khu vực này là trung tâm của trải nghiệm về chứng sợ hãi âm thanh.
Các nhà nghiên cứu cũng thực hiện chụp MRI toàn não để lập bản đồ não của những người tham gia và phát hiện rằng những người mắc misophonia có nồng độ myelin cao hơn. Myelin là một chất béo bao quanh các tế bào thần kinh não, cung cấp chức năng dẫn điện, tương tự như lớp cách điện trên dây. Tuy nhiên, họ chưa chắc chắn liệu sự tăng nồng độ myelin có phải là nguyên nhân hay kết quả của misophonia và hoạt động não ở các vùng khác.
Thông Tin Mới Về Misophonia
Tác Giả: James Cartreine, Tiến Sĩ.