Nhớ lại thời thơ ấu đầy sợ hãi.
Anh ta thích được gọi là T, nếu ai gọi khác đi anh ta sẽ lập tức nổi giận. Dù vậy, gia đình tôi lúc đó vẫn rất quý mến anh.
T thích nghe nhạc Grunge thập niên 90, ăn uống thả ga vào mỗi đêm thứ Sáu và nói chuyện không ngừng với những người bạn không phải lúc nào cũng chú ý. Bạn bè gọi anh là “Chú mèo lạnh lùng” và thích tiệc tùng với anh. Một số người thường phớt lờ T và khiến anh thất vọng, nhưng anh vẫn quý mến họ.
Bạn cùng phòng với kẻ sát nhân hàng loạt
T là một trong nhiều bạn cùng phòng tôi có trong những năm tháng tuổi teen buồn thảm. Gia đình tôi luôn có những vị khách thú vị như vậy, họ đến và đi tùy theo mùa hay thời gian trong năm.
Dễ hiểu khi nghĩ rằng bố mẹ tôi cho những người lạ ở vì tiền, nhưng tôi không nghĩ vậy. Sau vài năm làm trong ngành tài chính, tôi đã tính toán và thấy rằng những người thuê trọ này thường tiêu tốn tiền của bố mẹ tôi hơn là giúp đỡ về tài chính. Vậy tại sao gia đình tôi lại cho họ ở? Và thậm chí, vào những năm lẻ, cho phép những người lạ khác bước vào ngôi nhà thiêng liêng, ấm cúng của chúng tôi?
Một phần trong tôi cảm thấy rùng mình và nghĩ đó là vì tình yêu - một kiểu tình yêu mà chị em tôi không thể hiện cho bố mẹ mình. Nhưng tôi biết không phải vậy, tôi nghi ngờ đó là một loại tình yêu khác.
Không, không phải thứ tình yêu ba người ghê tởm (threesome-love) - thứ sẽ phá hỏng giấc mơ của tôi cả đời. Mà là tình họ hàng, đồng nghiệp, tình bạn - đó, là thứ tình yêu này. Dù bố mẹ tôi có yêu quý và nịnh bợ họ như thế nào, tôi biết rằng họ cũng rất yêu chị em tôi. Và tất nhiên chúng tôi cũng yêu bố mẹ.
Nghiện công việc
Bố mẹ tôi làm việc rất vất vả mà không có thời gian dành cho nhau. Lịch làm việc của họ không giống nhau: người thì làm đêm, người thì quản lý một văn phòng luôn làm thêm giờ.
Nhưng những người cùng phòng tôi có vẻ như thất nghiệp, họ luôn ở nhà và chào đón bố mẹ tôi bằng một nụ cười dù là ngày hay đêm.
Nhưng không ai quý mến bố mẹ tôi như T. T lúc nào cũng ồn ào, thẳng thắn và khá phiền phức. Nếu bạn chuẩn bị dọn bàn ăn, dù là ngày hay đêm, chắc chắn 'kẻ ăn mày' ấy sẽ xuất hiện.
T có ngoại hình rất cuốn hút. Thân hình cao lớn, cơ bắp và hơi nhiều lông. Cơ thể đầy đặn đang dần già nua của tôi vẫn luôn ghen tị với cơ thể đó đến nay. Anh ta luôn đói bụng nhưng chẳng bao giờ béo lên. Dù vậy, chúng tôi vẫn yêu quý T.
Thế nhưng, vài năm sau, tôi phát hiện ra lý do kinh hoàng vì sao anh ta có được cơ thể đẹp như vậy.
Khi nhà không có ai, đó là lúc T ra ngoài săn mồi.
Những dấu hiệu đáng ngờ
Nhớ lại tôi mới nhận ra mình đáng lẽ nên phát hiện ra những dấu hiệu đáng ngờ sớm hơn. Có lần (tôi đã quên từ lâu), tôi nhớ đã thấy bố mẹ tôi sốc thế nào khi lần đầu tiên T không vội đến ăn tối với gia đình.
Bố mẹ tôi cứ gọi mà anh ta chẳng thèm trả lời.
Việc này dần tái diễn hàng tháng rồi mới chấm dứt. Mùa đông đã đến, cũng là lúc sự thèm ăn trong T trỗi dậy. Và chắc chắn rồi, thu đến kéo theo cơn đói cồn cào ở anh ta. Khoảng thời gian đó, tôi lúc nào cũng sợ hãi. Đã từng mất một người bạn cùng phòng trước đó, tôi biết rằng nỗi đau ấy sẽ gây tổn thương tâm lý non nớt của mình.
Năm này qua năm khác.
Bố mẹ tôi không biết tại sao, và T rõ ràng không thể và sẽ không giải thích với chúng tôi. Tôi còn nhớ vào mùa đông năm nào đó, việc này đã xảy ra, tôi liền đọc cuốn sách tâm lý đầu tiên trong đời. Một chương trong cuốn sách đã 'đập thẳng' vào tâm trí non nớt của tôi. Nó có tên là S.A.D (Seasonal Affective Disorder) - Chứng rối loạn cảm xúc theo mùa. Một thảm hoạ phổ biến ở Canada vì nơi đây khí hậu lạnh giá, mây mù và đêm đông tối tăm. Thiếu ánh nắng mặt trời tức là thiếu hormone melatonin - một chất vô cùng quan trọng để điều hòa giấc ngủ và tâm trạng.
Thế nhưng, T có những biểu hiện hoàn toàn trái ngược với S.A.D.
Mùa đông ảm đạm nhưng anh ta lại vui vẻ và chỉ có biểu hiện của S.A.D vào những ngày hè tươi sáng. Thật khó hiểu, đến giáo viên của tôi cũng không thể lý giải nổi.
T thật khó hiểu.
Dẫu vậy, tôi vẫn yêu quý anh ta.
Sự thật dần được hé lộ
Và rồi ngày đó cũng đến, sự thật đã được phơi bày. Vào một mùa hè nào đó, khi tôi đang dạo chơi quanh khu phố, tôi nhìn thấy một vệt máu dài.
Theo bản năng tò mò của một người không phải ma cà rồng, tôi lần theo vết máu đó, dẫn đến gara bên cạnh nhà chúng tôi.
Có gì đó không đúng ở đây.
Vào một mùa hè khác, tôi nhìn thấy những chùm lông trắng nhuốm máu quanh vườn nhà. Lúc đó, hàng xóm cạnh nhà tôi là một người kỳ dị, luôn bày trò quái đản. Hiển nhiên, ông ấy đổ lỗi cho tôi là người gây ra mấy đống lông dị hợm kia.
Vậy nhưng, T mới là thủ phạm thật sự.
Những dấu hiệu đáng ngờ liên tục xuất hiện trong nhiều năm. Một người hàng xóm của tôi đã mất tích bí ẩn và không bao giờ được tìm thấy. Có lẽ với những con đường gồ ghề của San Francisco, việc này không có gì kỳ lạ, nhưng ở thị trấn nhỏ Canada, khi sự việc xảy ra, mọi người đều xôn xao bàn tán.
Lần này cũng không ngoại lệ, chúng tôi phát hiện ra T là thủ phạm.
Không lâu sau đó, một ngày mà tôi không bao giờ quên, T hành xử vô cùng bất thường. Anh ta mang một con thú hoang vào nhà. Khi tôi còn đang thắc mắc, anh ta đã lên gác, vào phòng bố mẹ tôi, để con thú ở đó rồi chạy một mạch ra khỏi nhà mà không lời xin lỗi.
Nhưng anh ta không hề hay biết mẹ tôi đang ngủ trong phòng. Tiếng thét xé lòng của mẹ khi bà ném con sóc chuột ra khỏi mặt sẽ mãi ám ảnh tâm hồn tôi.
Theo thời gian, chúng tôi nhận thấy ngày càng nhiều con vật mất tích. Một số còn bị giết và có bằng chứng cho thấy cơ thể chúng bị ăn mất một nửa. Tuy nhiên, đó là bí mật của cả gia đình tôi vì chúng tôi coi T như người thân.
Trong một mùa thu đầy nắng, khi người hàng xóm mất hết con thỏ này đến con thỏ khác, chúng tôi chỉ có thể chia buồn với anh ấy, dù trong lòng biết rõ kẻ thủ phạm.
Đây là bí mật đen tối của gia đình tôi.
Vô số sóc, sóc chuột, thỏ, và chim đã bị T giết. Chúng tôi không rõ liệu con người có bị ảnh hưởng hay không, nhưng sau khi gia đình họp bàn, chúng tôi vẫn quyết định bảo vệ T.
Chúng tôi chọn yêu T vì con người thật của anh ấy, chứ không phải vì những gì xã hội mong muốn anh ấy trở thành.
Đúng vậy, chúng tôi đã che giấu một kẻ giết người hàng loạt hơn một thập kỷ và tôi thực sự vô cùng xấu hổ về điều đó.
T là biệt danh của Tigger - chú mèo trong nhà tôi và cũng là một tên sát nhân hàng loạt.
Dù biết điều đó, chúng tôi vẫn yêu thương Tigger rất nhiều.
Tác giả: J.J. Pryor