Khó có thể tưởng tượng được trong 60 năm tới, chúng ta có thể đạt được tất cả mọi thành công và sự ổn định mà không trải qua giai đoạn u buồn hoặc lúng túng trong suy nghĩ.
Nỗi buồn và sự tức giận trong tuổi thanh thiếu niên thường xuất phát từ nhận thức rằng cuộc sống luôn khó khăn và không như chúng ta tưởng. Đôi khi chúng ta nhận ra sự phức tạp của thế giới người lớn khi che chở và tình yêu dành cho chúng ta từ nhỏ bắt đầu phai nhạt, để lại một thế giới đầy thù địch nhưng lại quan trọng không kém, mở ra trước mắt. Và khi đó, chúng ta thường rơi vào giai đoạn u buồn của tuổi teen, cảm thấy mình bị lạc trong một thế giới không ai hiểu mình.
Điều đó không phải lúc nào cũng đúng. Nhưng dĩ nhiên, người có tính cách phức tạp hoặc đang phức tạp hóa càng khó hiểu hơn. Và vì vậy, khi trẻ con dần trưởng thành, cơ hội để họ được hiểu biết, hay thấu hiểu những mâu thuẫn bên trong, sẽ giảm đi đáng kể. Tuy nhiên, điều này lại thực sự cần thiết trong quá trình lớn lên.
Phản ứng đầu tiên của tuổi teen thường là tự hận bản thân, cảm thấy chán ghét. Dần dần, chúng ta sẽ nhận ra, việc xây dựng mối quan hệ chặt chẽ với người khác có thể xảy ra nhưng lại rất hiếm. Điều này dẫn đến những bước quan trọng. Thứ nhất, chúng ta sẽ trân trọng và biết ơn những người thực sự hiểu mình. Thứ hai, chúng ta sẽ cố gắng để bản thân được lắng nghe. Cảm xúc buồn bên trong tuổi teen thường là nguồn cảm hứng sáng tạo cho cá nhân sau này, để họ có thể viết những bài thơ, ghi chép vào nhật ký hoặc tạo ra âm nhạc ý nghĩa. Những tác phẩm vĩ đại, chứa đựng sự suy tư sâu sắc về nhân văn phần lớn đến từ những người trải qua cô đơn ở tuổi teen - thời kỳ khi họ gần như mất kết nối với mọi người.
Cuối cùng, cảm giác khác biệt với đám đông, mặc dù có thể làm ta cảm thấy lạc lõng, nhưng lại là một giai đoạn không thể thiếu để thế hệ mới bắt đầu suy nghĩ và lựa chọn, cũng như tiếp nhận những ảnh hưởng từ những thế hệ trước. Nếu một người đến tuổi 16 mà vẫn nghĩ mọi thứ đều êm đềm, đó thực sự là một kết luận thiếu kinh nghiệm và nhạt nhẽo. Từ chối thực tế về sự phức tạp, sai lầm và xấu xa trong thế giới của chúng ta là một bước ngoặt quan trọng ảnh hưởng đến sự thành công trong tương lai. Dường như, để trở thành một người trưởng thành thực sự, chúng ta không có lựa chọn nào khác ngoài việc đối diện với sự khó khăn và cố gắng vượt qua trong thời kỳ teen. Đó là một phần cần thiết trong hành trình tiến lên phía trước.
Một nhận thức quan trọng khác ở độ tuổi teen là khi chúng ta bắt đầu cảm thấy căm ghét cha mẹ của mình.
Khi con cái bộc lộ cảm xúc, bất ngờ tỏ ra tức giận và nói rằng họ ghét cha mẹ, điều đó thực sự là một cách để bày tỏ lòng biết ơn đối với tình yêu thương và quan tâm của phụ huynh. Điều này không phải là điều lạ lẫm, mà thậm chí còn là cách để con biết rằng họ được yêu quý. Những đứa trẻ đặc biệt không phải là những thanh thiếu niên nổi loạn, thường xuyên đổ lỗi cho bố mẹ của họ, mà là những đứa không ngừng lo lắng về việc họ không được yêu thương, và không dám thử để họ mắc sai lầm.
Tất nhiên, đôi khi cha mẹ của chúng ta có thể làm chúng ta phiền lòng. Và nhận ra điều đó cũng quan trọng không kém. Chúng ta không thể trưởng thành và trở thành những bậc cha mẹ tuyệt vời nếu chúng ta không bao giờ phải đối mặt với những rắc rối, lỗi lầm và khuyết điểm của cha mẹ.
Một nguồn gốc khác của “nỗi buồn thiếu niên” là những câu hỏi lớn đột ngột xuất hiện trong tâm trí, bao gồm cả câu hỏi:“Tại sao tôi phải nghĩ về những điều này nhỉ?”, điều này cũng rất quan trọng và đáng chú ý. Những câu hỏi mà các thanh thiếu niên đặt ra thường bị coi là xấu hoặc nhạy cảm, nhưng vấn đề không phải là liệu họ có được người khác giải đáp hay không, mà là họ sẽ tự trả lời như thế nào.Cuộc sống này có ý nghĩa gì? Tại sao chúng ta phải chịu đựng đau khổ đến vậy? Tại sao chế độ tư bản không công bằng trong xã hội?Các thanh thiếu niên thực sự là những triết gia tự nhiên và lỗi lạc nhất. Mục tiêu cuối cùng của tuổi teen không phải là ngừng đặt ra những câu hỏi kỳ lạ như thế, mà là tiếp tục mang kiến thức và sự thông minh đó vào cuộc sống, xoay quanh những câu hỏi mà họ lần đầu tiên bắt đầu lo lắng khi 17 tuổi.
Cuối cùng, và cũng đáng buồn nhất, đó là ở độ tuổi này, chúng ta thường tự ghét bản thân. Chúng ta ghét ngoại hình, cách người khác nhìn nhận chúng ta và cách chúng ta nói chuyện. Cảm giác như mọi thứ hoàn toàn đi ngược lại với sự yêu thương, nhưng thực ra, cảm giác cô đơn, hoặc khoảnh khắc “tự kỷ” này lại là điểm khởi đầu của tình yêu. Đến một ngày nào đó, những cảm giác này sẽ khiến chúng ta hạnh phúc khi nhận ra có người thực sự yêu thương chúng ta mặc cho những khuyết điểm, thậm chí khiến chúng ta tự ti. Sự dịu dàng, yêu thương sẽ không có ý nghĩa nếu không có những khoảnh khắc yếu đuối khiến chúng ta, mỗi đêm, tự khóc đến khi gối ướt.
Điền Nguyên | Theo theschooloflife.com
Nguồn ảnh:
Ảnh 1: 'Cô Gái Trẻ Mặc Áo Sơ Mi Muslin Trắng' của John Singer Sargent
Ảnh 2: 'Cô Beatrice Townsend, 1882' của John Singer Sargent