“Bước Vào Phủ Chúa Trịnh” Được Trích từ “Thương Kinh Kí Sự” của Tác Giả Lê Hữu Trác. Qua Bút Pháp Tinh Tế và Sắc Sảo, Tác Giả Đã Vẽ Lên Một Bức Tranh Sống Động về Cuộc Sống Trong Phủ Chúa. Điều Này Làm Nổi Bật Giá Trị Hiện Thực và Phê Phán Sâu Sắc của Tác Phẩm.
Đoạn Trích Bắt Đầu với Một Sự Kiện Cụ Thể, Chân Thực. Phong Cách Kể Chân Thực của Lê Hữu Trác Được Thể Hiện Rõ ở Cách Ghi Chi Tiết Sự Kiện và Thời Gian. Nhà Văn Kết Hợp Biện Pháp Kể Khách Quan với Nghệ Thuật Gợi Không Khí Nhằm Tạo Ra Hình Ảnh Động Đậy, Thú Vị của Nhân Vật và Môi Trường Cụ Thể.
Theo Dõi Câu Chuyện, Người Đọc Cảm Thấy Hồi Hộp và Lo Lắng, Rồi Bất Ngờ Nhận Ra Một Con Người Gần Gũi và Quen Thuộc. Cảm Nhận Của Nhân Vật “Tôi” Trong Tác Phẩm Này Làm Ta Cảm Thấy Như Mình Cũng Đang Trải Qua Sự Kiện Ấy. Nhịp Kể Đột Ngột Chậm Lại Để Ghi Nhận Người và Sự Kiện Rõ Ràng Hơn, Đầy Đủ Hơn. Hai Chữ “Thì Ra” Vừa Tạo Ra Ấn Tượng về Sự Khám Phá, Vừa Kéo Gọi Ra Được Người và Sự Kiện Thật.
Người Trong Truyện “Tôi” Không Được Mô Tả Cụ Thể Về Hình Dạng. Thay Vào Đó, Anh Ta Xuất Hiện Qua Giọng Nói, Cảm Nhận Âm Thanh, và Hành Động. Nhân Vật “Tôi” Tham Gia Trực Tiếp vào Sự Việc Được Truyền Đạt. Từ Đó, Độc Giả Có Cảm Giác Rằng Đây Không Phải Là Một Câu Chuyện Tưởng Tượng Mà Là Một Bức Tranh Sống Động về Cuộc Sống Hiện Thực.
Trong Việc Miêu Tả, Lê Hữu Trác Không Sử Dụng Những Mẫu Mực Sẵn Có, Mà Tập Trung vào Cuộc Sống Hằng Ngày, Cuộc Sống Tư Bản. Ví Dụ, Lời Nói Của Nhân Vật “Người Đầy Tớ” Được Trình Bày Một Cách Tự Nhiên, Phản Ánh Đúng Vị Thế và Chức Vụ Của Họ.
Lê Hữu Trác Chú Trọng vào Cách Kể Chuyện Có Mạch Lạc. Nhà Văn Sắp Xếp Sự Kiện Một Cách Chặt Chẽ, Kết Hợp Hành Động và Cảm Nhận của Mình. Mỗi Hành Động Của Nhân Vật Đều Liên Kết Mạch Lạc với Sự Kiện Tiếp Theo, Tạo Ra Một Mạch Văn Sôi Động. Ban Đầu, Người Đọc Có Cảm Giác Nhân Vật “Tôi” Chủ Động, Nhưng Dần Dần Nhận Ra Rằng Anh Ta Bị Cuốn Theo Sự Kiện Một Cách Không Mong Muốn.
Mở Đầu Trích Đoạn Bắt Đầu Bằng Câu Văn Ngắn Gọn. Mỗi Câu Văn Đều Phản Ánh Một Tâm Tình, Một Sự Kiện, Một Hành Động. Độc Giả Đồng Cảm với Sự Khó Khăn và Hành Động Không Thể Tránh Khỏi của Nhân Vật “Tôi” và Đồng Thời Đồng Tình với Thái Độ Mỉa Mai và Châm Biếm của Lê Hữu Trác đối với Sự Xa Xỉ và Kiêu Ngạo của Chúa Trịnh Trong Quá Khứ.
Bức Tranh về Cung Đình và Cuộc Sống Trong Phủ Chúa Được Miêu Tả Rất Tỉ Mỉ, Thông Qua Con Mắt Quan Sát của Một Thầy Thuốc Lần Đầu Tiên Bước Chân vào Thế Giới Mới. Không Chỉ Rộng Lớn về Diện Tích, Mà Còn Sâu Rộng, Với Sức Gợi Mạnh Mẽ.
Theo Nhân Vật “Tôi”, Phủ Chúa Trịnh Là Một Nơi Cực Kỳ Xa Hoa và Tráng Lệ, Không Ai Có Thể So Sánh: Khi Bước Vào Phủ, Người Ta Phải Đi Qua Nhiều Lớp Cửa và Những Hành Lang Quanh Co, Mỗi Cửa Đều Có Vệ Sĩ Canh Giữ. Khuôn Viên Của Phủ Chúa Rất Rộng, Có Cảnh Thiên Nhiên Kỳ Lạ. Trong Vườn, Có Tiếng Chim Hót, Cây Hoa Nở Thắm, và Mùi Hương Lan Tỏa Khắp Nơi. Bên Trong, Có Những Đại Đường, Gác Tía với Đồ Đạc Son Son Thiếp Vàng, và Đồ Dùng Ăn Uống Đều Là Vàng và Bạc. Khi Đi Vào Phòng của Thế Tử, Người Ta Phải Đi Qua 6 Lớp Trướng Gấm. Phòng Của Thế Tử Rất Sang Trọng, Có Đồ Đạc Son Son Thiếp Vàng, và Ghế Rồng Bày Nệm Ấm.
Lê Hữu Trác Tài Tình Kết Hợp Tả Tập Trung với Điểm Xuyết, Chọn Lọc Chi Tiết Đắt Giá, Nói Lên Sự Quyền Lực Tối Thượng và Cuộc Sống Hưởng Thụ Xa Xỉ Của Gia Đình Chúa Trịnh. Giọng Kể Khách Quan và Trang Nghiêm Đan Xen với Thái Độ Ngạc Nhiên và Hàm Ý Phê Phán Kín Đáo Chúa Trịnh. Nhà Văn Kết Hợp Giữa Văn Xuôi và Thơ Ca, Tạo Ra Bức Tranh Sắc Nét với Lời Thơ Hóm Hỉnh và Ẩn Chứa Một Nụ Cười Châm Biếm.
Trong Văn Phẩm, Lời Nhận Xét Của Lê Hữu Trác Đa Dạng: Từ Đánh Giá Về Vẻ Đẹp Đến Cảnh Giàu Sang và Cách Bày Trí Kiểu Cách. Nhà Văn Dừng Lại để Bình Giá Tỉ Mỉ, Sắc Sảo Các Đồ Dùng Xa Hoa từ Đại Đường đến Gác Tía. Mỗi Lời Nhận Xét của Lê Hữu Trác Đều Đích Đáng, Tinh Tế và Có Chừng Mực, Tạo Nên Một Tác Phẩm Giàu Chất Trữ Tình.
Tác Giả Quan Sát Các Công Trình Kiến Trúc và Cảnh Trí Thiên Nhiên, Tả Khuôn Viên Chủ Yếu Qua Ấn Tượng về Hương Thơm và Âm Thanh. Lê Hữu Trác Đặc Biệt Ưa Tả Đường Đi và Lối Vào Phủ Chúa, Tạo Ra Một Cảm Giác Như Đằng Sau Mỗi Cánh Cửa Là Một Bức Tranh. Đoạn Trích Gồm Nhiều Bức Tranh với Mảnh Màu Tối Sáng, Nổi Bật, và Nối Liền Nhau.
Sau Mấy Lần Bước Qua Cửa Đầu Tiên, Trước Mắt Tác Giả Là Một Khung Cảnh Tiên Huyền Ảo, với Cây Cối Um Tùm và Hương Hoa Thơ Mộng. Khi Tiến Sâu Hơn, Cảnh Sắc Giàu Sang của Phủ Chúa Được Trình Bày Đầy Đủ Hơn. Lê Hữu Trác Càng Đi Sâu Vào, Càng Có Cơ Hội Quan Sát Không Gian Nội Thất và Cao Rộng của Lầu Gác với Đồ Đạc Son Son Thiếp Vàng, Tạo Nên Một Khung Cảnh Đầy Phong Cách và Sự Lấp Lánh.
“Vào Phủ Chúa Trịnh” Không Chỉ Là Một Quá Trình Thăm Bệnh và Chữa Bệnh Cho Thế Tử Trịnh Cán, Mà Còn Là Cách Tiếp Cận Sự Thật về Cuộc Sống Xa Hoa và Quyền Quý Của Gia Đình Chúa Trịnh. Thăm Bệnh, Chữa Bệnh Cho Thế Tử Trịnh Cán Có Vẻ Như Là Một Cái Cớ, Một Dịp Tốt để Tác Giả Hoàn Thiện Bức Tranh về Cuộc Sống Thâm Nghiệm và Đầy Uy Quyền.
Lê Hữu Trác Sử Dụng Điểm Nhìn Trần Thuật Một Cách Linh Hoạt Trong “Vào Phủ Chúa Trịnh”. Tác Giả Cho Phép Người Đọc Thấy Cuộc Sống Trong Phủ Chúa Không Chỉ Qua Con Mắt Của Mình Mà Còn Qua Con Mắt Của Các Nhân Vật Khác. Những Đoạn Nhân Vật Tôi Độc Thoại Cho Thấy Sự Sắc Sảo và Tinh Tế Trong Cảm Nhận và Quan Sát Của Họ. Lê Hữu Trác Tạo Ra Một Khung Cảnh Rộng Lớn và Sâu Sắc về Cuộc Sống Trong Phủ Chúa Trịnh.
Trong Đoạn Trích Này, Tác Giả Đặt Sự Tập Trung Lên Cái “Tôi” Của Mình. “Vào Phủ Chúa Trịnh” Thể Hiện Rõ Bản Chất Cá Nhân Của Người Viết. Ta Thấy Rằng Lê Hữu Trác Không Chỉ Là Một Thầy Thuốc Giàu Kinh Nghiệm Mà Còn Là Một Người Có Tâm Hồn và Đạo Đức. Ông Luôn Coi Trọng Nghề Nghiệp và Yêu Thích Tự Do, Nếp Sống Thanh Đạm. Qua Cách Sống và Quan Niệm, Lê Hữu Trác Tạo Ra Một Hình Ảnh Sâu Sắc và Đầy Ý Nghĩa.