Nhận nhiệm vụ với lòng tự tin và kiên định, tôi biết mình đang làm điều đúng đắn. Mặc dù lo sợ về nguy cơ nhiễm Covid-19, nhưng tôi quyết tâm hỗ trợ mà không gánh thêm gánh nặng cho xã hội.
Buổi sáng đầu tiên, nỗi lo về việc nhiễm Covid khiến tôi lúng túng. Tôi không dám tháo khẩu trang để uống nước, cũng không biết cách ăn cơm khi đói. Nhưng sự giúp đỡ từ một em trai dân quân tự vệ đã giúp tôi nhẹ nhõm hơn.
Một em trai dân quân tự vệ đã mang đến cho tôi phần cơm. Dù đã trưa và xe vẫn phải xếp hàng, nhưng tôi cảm thấy an tâm khi biết rằng các lái xe khác cũng đều phải ăn uống. Việc mở hộp cơm và thưởng thức không gianhững phút giây ngon lành trong thời điểm khó khăn ấy.
Về việc hoả táng người mất vì Covid, tôi nhận ra ngay vấn đề về công suất lò thiêu thấp so với số lượng người mất cao. Những người làm công việc này, dù không được biết đến nhiều, nhưng họ chịu đựng sự vất vả và nguy hiểm. Họ luôn đảm bảo sự tôn trọng và sự dọn dẹp sạch sẽ trong quá trình làm việc.
Công việc lái xe chở người mất vì Covid kéo dài từ 8-12 tiếng mỗi ca. Tôi cảm thấy vất vả nhưng cũng tự hào vì có thể hỗ trợ và giúp đỡ trong mùa dịch này. Dù không có nhiều tài sản, nhưng tôi có sức khỏe và ý chí để hỗ trợ cộng đồng.
Trong thời gian cao điểm đó, mỗi ngày tôi đều nhận thấy thời gian trôi qua quá chậm chạp. Công việc lặp đi lặp lại hàng ngày khiến tôi cảm thấy như thời gian kéo dài hơn, đặc biệt khi mong đợi đến ngày nghỉ.
Chuyển sang vận chuyển tro cốt người mất vì Covid, tôi bắt đầu cảm nhận sự buồn khi hàng ngày vẫn thấy số lượng người mất không giảm đi. Thậm chí, có những trường hợp đặc biệt khiến tâm trạng của tôi trở nên mệt mỏi hơn.
Ngoài việc vận chuyển tro cốt hàng ngày, tôi còn tham gia trao tro cốt cho người thân ở các tỉnh khác. Đôi khi, việc vận chuyển này gặp phải nhiều khó khăn về giao thông và thủ tục, nhưng tôi vẫn cảm thấy hạnh phúc khi có cơ hội hỗ trợ cộng đồng trong thời điểm khó khăn này.
Trong một buổi chiều về Long An, tôi đã được thưởng thức tô phở đứng, cùng với lạp xưởng tươi được gia đình người mất tặng. Không chỉ là một buổi trao trả tro cốt, mà còn là cơ hội để tôi cảm thấy hạnh phúc khi có thể đoàn tụ gia đình trong một tình huống khó khăn.
Ngày qua ngày, tôi nhận thấy số lượng chuyến xe chở tro cốt giảm đi đáng kể. Điều này khiến tôi cảm thấy phấn chấn trở lại và tin rằng cuộc sống sắp trở lại với quỹ đạo bình thường. Việc được nghe tin kho lạnh ngừng hoạt động càng làm tôi hân hoan hơn.
Hôm nay, trong ngày tưởng nhớ hơn 23.000 người mất vì Covid-19, tôi muốn chia sẻ câu chuyện của mình và lòng góp sức nhỏ bé. Dù không mong muốn phải làm tình nguyện viên, nhưng tôi sẽ luôn sẵn lòng khi cần đến.