blogradio.vn - Tôi cảm thấy lo sợ rằng họ sẽ phát hiện những tiếng vỡ vụn, phát hiện ra rằng mẹ tôi có thể chia sẻ câu chuyện gia đình này với bất kỳ ai, kể cả một người bán hàng rong. Điều đó làm cho tôi không chấp nhận được, tôi không muốn mọi người nhìn thấy tôi với sự đồng cảm, tôi không cần sự đồng cảm từ bất kỳ ai.
Có lúc bạn có cảm giác không muốn sống nhưng lại không có lí do hay dũng cảm để chấp nhận cái chết. Cảm giác có thể hạnh phúc tột cùng, lạc quan tột cùng nhưng lại trống rỗng. Nếu có một tai nạn xảy ra, có lẽ tôi sẽ không mệt mỏi như vậy.
Tôi luôn có cảm giác như vậy, có lẽ chỉ có tuổi thơ của tôi là thời kỳ tươi đẹp nhất. Và khoảng thời gian đó cũng không kéo dài lâu, từ những năm tháng ở cấp 2, tôi đã suy nghĩ: “Nếu có kiếp sau, tôi muốn làm một con mèo, con chó nhưng lại sợ bị giết thịt, vì vậy tôi chuyển sang muốn trở thành những vật không cảm xúc như một cây, một dòng sông, một bông hoa và thậm chí là một tảng đá”. Nhưng dần dần, tôi nâng cấp lại suy nghĩ, tại sao tôi phải tiếp tục sống? Tôi sống để làm gì? Chỉ cuộc sống hiện tại này, tôi đã không muốn tiếp tục. Nó quá mệt mỏi!!!
Có lẽ triệu chứng này của tôi là do rối loạn lưỡng cực – một dạng bệnh trầm cảm. Nếu nói tôi chịu quá nhiều áp lực hoặc vấn đề trong gia đình, thì cũng không hoàn toàn đúng. Trước đây, tình trạng nhà tôi thường xuyên xảy ra xung đột, hay tranh cãi, và đôi khi cả bạo lực. Điều này gây cho tôi một ám ảnh, là sợ nghe tiếng ồn ào, tiếng cãi vã. Biểu hiện không quá rõ ràng, chỉ là tôi sẽ rất căng thẳng, tim đập nhanh, và không ai nhận ra tôi có vấn đề - vì chính bản thân tôi lúc đó cũng không coi đó là vấn đề lớn. Đôi khi, tôi còn mong muốn bố mẹ mình ly hôn hoặc chuyển nhà đi đâu đó, để tôi không còn phải nghe thấy mẹ tôi phàn nàn về bà nội hay các cô em gái chồng quá nhiều. Hay phải ngồi nghe những lời xấu xa phía nhà nội nói về mẹ, trong khi tôi chỉ có thể giả vờ không nghe, giả như mình vẫn còn bé và không hiểu chuyện. Nhưng có lẽ không ai quan tâm đến cảm xúc của một đứa trẻ, khi một người chịu quá nhiều nỗi đau, họ sẽ không thể quan tâm được đến cảm xúc của ai khác, và những đứa con trong gia đình đó chính là “ai khác”. Bố mẹ tôi sẽ không biết được rằng những đứa con của họ đã trưởng thành trong một môi trường như thế này sẽ có cảm xúc như nào.
Nhưng kể cả khi không khí gia đình tôi rất u ám, tôi vẫn không cảm thấy cuộc sống nhàm chán như vậy. Tại sao nhỉ? Tại sao vậy nhỉ? Tôi không biết, đây là câu hỏi mà bây giờ tôi vẫn không có câu trả lời. Những ngày tháng tuổi thơ ở với ông bà khi bố mẹ đi làm xa đã nuôi tôi rất vui vẻ và cho tôi niềm tin vào một gia đình hạnh phúc. Ký ức về những ngày tháng tuổi thơ luôn được bao bọc bởi ánh nắng, mùi lúa chín, mùi của rơm phơi, mùi của hạnh phúc, mùi của tuổi thơ.
Mẹ Thường Hỏi: “Tại Sao Lạnh Lùng Với Gia Đình Như Thế?”, “Sao Không Quan Tâm Bố Mẹ?”, “Tại Sao Không Diễn Đạt Tình Cảm Với Bố Mẹ Như Người Khác?” Có Thể Là Vì Bố Mẹ Không Ở Bên Tôi Trong Những Năm Tháng Tuổi Thơ, Có Thể Là Khi Bố Mẹ Về Thì Tâm Trạng Của Tôi Cũng Nhạy Cảm Hơn, Có Thể Là Do Bố Mẹ Về Làm Tan Mơ Hồ Các Ảo Tưởng Về Gia Đình Hòa Thuận Mà Tôi Luôn Ấp ủ. Tôi Không Trách Bà Tại Sao Lại Phũ Phàng Với Mẹ Như Vậy, Cũng Không Trách Bố Vì Sao Không Giải Quyết Mối Quan Hệ Giữa Bà Và Mẹ, Càng Không Thể An Ủi Mẹ Bằng Những Lời Mùi Mẫn. Tôi Lúc Nào Cũng Cách Bố Mẹ Một Khoảng Cách, Không Thể Bộc Lộ Được Cảm Xúc Chân Thật. Tôi Cũng Muốn Diễn Đạt Tình Cảm, Nhưng Như Có Một Bức Tường Trước Mặt Tôi, Tôi Không Thể Vượt Qua.
Gia Đình Tôi Từng Là Gia Đình Cổ Hủ, Bố Mẹ Tôi Thường Xuyên Cãi Nhau, Thậm Chí Là Đánh Nhau, Khi Đó Tôi Với Thân Hình Còi Xương Luôn Cố Gắng Ngăn Bố Nhưng Không Thể. Tôi Muốn Gào Lên Rằng: “Đừng Cãi Nhau Nữa!”, “Mẹ Đừng Nói Nữa”, Hay Là “Bố Đừng Đánh Mẹ”. Lời Nói Của Tôi Không Gì So Với Cơn Giận Của Bố - Nhưng Bố Lại Trút Nó Lên Mẹ. Nó Cũng Chẳng Là Gì So Với Những Gì Mà Mẹ Tôi Nhẫn Nhịn. Tôi Chẳng Thể Mời Bạn Đến Nhà Chơi, Không Dám Gọi Video Trước Mặt Người Khác. Tôi Sợ Họ Sẽ Phát Hiện Ra Những Âm Thanh Đổ Vỡ, Phát Hiện Mẹ Tôi Có Thể Kể Câu Chuyện Gia Đình Này Cho Bất Kỳ Ai. Điều Đó Làm Tôi Không Chấp Nhận Được.
Hiện Tại Gia Đình Đã Không Còn Cãi Nhau Như Trước, Bố Tôi Cũng Không Còn Sử Dụng Bạo Lực. Trước Đây Tôi Muốn Học Đại Học Phần Lớn Là Vì Tôi Muốn Tiếp Tục Học Tập, Phần Còn Lại Là Muốn Chạy Trốn. Nhưng Đến Hiện Tại Tôi Không Biết Bản Thân Muốn Gì? Phấn Đấu Vì Điều Gì? Tôi Có Thể Cười Rất Sảng Khoái Nhưng Bên Trong Lại Trống Rỗng. Tôi Không Có Mục Tiêu Sống, Cũng Chẳng Có Điều Gì Khiến Tôi Yêu Thích Không Buông Được.