'Hiện nay có quá nhiều phương tiện để giao tiếp từ xa, nỗi lo sợ khi nhận và thực hiện cuộc gọi điện thoại lại trở nên phổ biến', trích từ sách 'Từ điển các loại nỗi sợ và rối loạn'
Các chuyên gia tại một bệnh viện ở Paris lần đầu tiên chẩn đoán chứng 'sợ nghe điện thoại' vào năm 1913. Bệnh nhân của họ, 'Bà X', chịu đựng một cảm giác sợ hãi kinh khủng khiếp khi nghe thấy chuông điện thoại vang lên và mỗi khi nhấc máy bà trở nên hoảng sợ và hầu như không thể nói chuyện được gì.
Một tờ báo tại xứ Wales đã thể hiện sự đồng cảm với tình hình đáng thương của bà. 'Nếu suy nghĩ về vấn đề này, thì thực tế là mọi người dùng điện thoại đều mắc chứng bệnh đó', tờ Merthyr Express nhận xét. ''Nỗi sợ nghe điện thoại' này là một căn bệnh phổ biến đáng sợ'.
Trong thời kỳ ban đầu của việc sử dụng điện thoại, một số người lo lắng rằng thiết bị này sẽ gây ra nguy hiểm điện, như Robert Graves đã từng phải đối mặt khi tham gia Thế chiến I.
Một nhà thơ đang nhận một cuộc gọi từ một đồng nghiệp thì đường dây bị sét đánh, khiến ông bị giật mạnh đến mức quay tròn. Hơn mười năm sau đó, ông nói rằng anh cảm thấy hoảng sợ và đổ mồ hôi nếu phải sử dụng điện thoại.
Trang Bìa của Sách 'Từ điển các loại nỗi sợ và rối loạn' (Ảnh: Omega Plus).
Nữ hoàng Mary, vợ của George V (sinh năm 1867), vẫn cảm thấy sợ khi phải nhấc máy điện thoại cho đến khi bà qua đời vào năm 1953. Trước khi mất, con trai lớn của bà, Công tước xứ Windsor, tiết lộ rằng bà chưa từng chấp nhận một cuộc gọi nào.
Chiếc điện thoại có thể được coi như một vật thể ác quỷ, gây phiền toái. Nó 'phát ra âm thanh từ không gian sâu trong căn nhà, lan tỏa mùi của sự giả dối', nhà phê bình văn học David Trotter đã nhận xét, 'vạch trần bí mật'.
Âm thanh chuông của nó là một cuộc tấn công vào quyền riêng tư, không báo trước và không chấm dứt. Tại Praha vào những năm 1910, Franz Kafka đã phát triển sự sợ hãi với điện thoại, một thứ gần như siêu nhiên đối với ông khi có khả năng tách biệt giọng nói khỏi cơ thể.
Trong câu chuyện ngắn của mình, My Neighbour (Hàng xóm của tôi, 1917), Kafka mô tả một doanh nhân trẻ tuổi tưởng tượng rằng đối thủ có thể nghe được cuộc gọi của mình qua bức tường, như thể điện thoại đã hoàn toàn phá vỡ các rào cản vật lý.
Hiện nay, có quá nhiều cách để liên lạc từ xa, nỗi sợ gọi và nhận cuộc gọi điện thoại đã trở lại.
Trong một khảo sát năm 2013 với hơn 2.500 nhân viên văn phòng từ 18 đến 24 tuổi, 94% trong số họ thích gửi email hơn là gọi điện thoại, 40% cảm thấy lo lắng khi gọi điện thoại và 5% 'thấy kinh hãi' với ý nghĩ về việc đó.
Cho đến năm 2019, tình trạng trở nên nghiêm trọng hơn: trong một cuộc khảo sát với 500 nhân viên văn phòng ở Anh từ mọi lứa tuổi, 62% lo lắng về việc nhận cuộc gọi điện thoại.
Một số người sợ rằng, khi không chuẩn bị trước, họ sẽ nói những điều ngu ngốc hoặc kỳ lạ; một số khác lo rằng họ sẽ không hiểu được người gọi; một số khác lại lo sợ việc bị nghe trộm - trong một văn phòng không có vách ngăn, không chỉ người ở đầu dây bên kia có thể nghe được mà cả đồng nghiệp cũng có thể.
Nhóm sợ điện thoại nhất trong khảo sát là nhóm trẻ nhất: 76% thế hệ millennial (sinh ra trong thập kỷ 1980 và 1990) nói rằng họ cảm thấy lo lắng khi điện thoại reo chuông.
Trong một bài báo trên tờ Guardian năm 2016, Daisy Buchanan giải thích rằng cô và bạn bè không chỉ ít quen với cuộc gọi hơn người lớn mà còn nhạy cảm hơn với tác động của chúng đến người khác.
'Thái độ của thế hệ millennial đối với cuộc gọi điện thoại thực ra là về thái độ', cô viết. 'Chúng tôi lớn lên trong một môi trường đa dạng phương tiện liên lạc, và chúng tôi ưa chuộng những phương tiện ít gây phiền toái nhất vì chúng tôi biết cảm giác của việc bị quấy rầy bởi các công nghệ số trên nhiều kênh khác nhau'.
Một cuộc gọi điện không trước đã hẹn có thể tạo ra cảm giác căng thẳng và áp đặt như thời kỳ trước đây: một loại trò truyện cứng nhắc không thể chấp nhận được.