Thực tế, tôi không ngờ mình sẽ quay lại đây. Nơi này, những cảm xúc này. Bế tắc. Trái tim tôi lại nặng trĩu. Như vượt qua một đống bùn đất: mệt mỏi và lưng chừng như không bao giờ kết thúc.
Lên 9 tuổi, tôi được chẩn đoán mắc chứng trầm cảm mãn tính - một cái tôi lờ đi. Tôi không hiểu nó là gì. Tôi chưa từng cảm thấy xấu hổ về tình trạng tâm thần của mình, nó không phản ánh bản chất con người tôi. Nhưng tôi bỏ qua 'mãn tính' vì không muốn trải qua cảm giác đó một lần nào nữa. Tôi lựa chọn ánh sáng mặt trời rực rỡ. Tôi không muốn bị chìm vào âm thanh của đêm tối lạnh lẽo. Tôi quên rằng nó như một ngọn núi lửa: có thể im lặng trong nhiều tháng, thậm chí nhiều năm, nhưng luôn tiềm ẩn nguy cơ phun trào. Như con rồng tỉnh dậy trong tôi, tôi thậm chí không nhận ra điều đó.
Tôi ở trên giường lâu hơn mỗi buổi sáng, tránh các lớp học và yoga. Tôi không thay đồ ngay và cũng không chăm sóc da ngay. Tôi phải thuyết phục bản thân làm việc, dành hàng giờ để làm những gì tôi từng thích. Tôi ngừng đọc và say sưa xem phim dưới chăn.
Ban đầu, tôi tức giận với bản thân mình. Không hiểu sao mình không thể tự làm thậm chí những việc đơn giản nhất. Cảm xúc trống rỗng và chán chường. Nhưng tin tôi, tức giận với bản thân chỉ làm mọi thứ tồi tệ hơn.
Hãy lắng nghe. Viết về nó, đó là cách tôi tìm kiếm sự an ủi. Thực sự, tôi không ở đây để tự an ủi. Tôi có thể làm điều đó qua các buổi trị liệu. Tôi ở đây để an ủi bạn.
Bạn. Dù bạn là ai đi nữa: trẻ hay già, nam hay nữ, phi giới tính hay không. Trầm cảm không phân biệt đối xử như xã hội. Nó tồn tại trong tâm trí bạn, biến những lo âu thành cơn ác mộng khổng lồ. Nó sẽ kéo dài cho đến khi bạn tự căm ghét bản thân đến tận cùng. Đừng làm thế. Bạn là người tuyệt vời vì bạn là chính bạn. Điều đó có ý nghĩa gì khi mắc bệnh trầm cảm? Đương nhiên nó có. Và nó đã thay đổi nhiều thứ. Và nó đã thực sự làm điều đó.
Bạn không cần phải lắng nghe. Hãy nhẹ nhàng với bản thân. Rome không được xây dựng trong một ngày và trái tim bạn cũng không được giải phóng chỉ trong một lần thử. Điều này mất thời gian. Bạn sẽ vấp ngã, nhưng đó không phải là thất bại. Bạn chỉ thất bại khi bạn từ bỏ cuộc sống. Và bạn không từ bỏ.
Bạn chưa thất bại. Bạn vẫn còn hơi thở? Vậy thì vẫn còn cơ hội. Bạn không phải ở trong cái hố này mãi, bạn có thể ôm mình và tin rằng mọi thứ sẽ ổn. Bạn quyết định liệu trầm cảm có chiếm lấn hay không. Sau đó, mọi thứ sẽ dễ dàng hơn. Phần khó nhất là tự thể hiện điều đó cho bản thân. Từ lúc đó, hãy nhờ sự giúp đỡ của người khác: bạn bè, gia đình, hoặc nhà tâm lý học. Đi dạo nếu bạn không muốn chạy. Tập yoga hoặc đạp xe. Chăm sóc da hoặc nấu ăn. Đọc sách mà bạn thích.
Hãy nhớ rằng sau cơn mưa sẽ tới bầu trời sáng. Bạn phải đuổi theo cầu vồng đó. Hãy nhẹ nhàng, kiên nhẫn và tử tế với bản thân. Cơn trầm cảm sẽ qua đi, dù sau một thời gian dài. Điều quan trọng là kiên nhẫn.
Điều này là quan trọng nhất. Chúng ta phải kiểm soát. Đó là điều mà tôi luôn hy vọng. Dù khó khăn, nhưng chúng ta có thể làm được. Bạn là một trong những người mạnh mẽ nhất.
Và tôi tin vào bạn. Hãy tin vào chính mình.
Tác giả: Dakota Geduld
Dịch giả: Thành Đạt
Biên tập: Thanh Hà
Nguồn ảnh: unsplash.com
Liên kết gốc: Một lá thư tình dành cho những người đấu tranh với trầm cảm mãn tính