“Không - Thêm - Một - Chút - Nào - Thôi” - Đây là câu thoại mở đầu trong series Girls của Lena Dunham khi bố mẹ Hannah tuyên bố sẽ không còn hỗ trợ tài chính và ngừng trợ cấp cô gái trẻ. Phân đoạn này cơ bản đã đồng ý những gì diễn ra trong những năm tháng tuổi 20 của chúng ta. Ngừng trợ cấp. Bối rối. Và chỉ còn một mình.
Tuổi đôi mươi là giai đoạn đầy khủng hoảng và ít ai có thể phủ nhận điều đó. Ý tôi là, hãy suy nghĩ xem. Đây là lần đầu tiên trong cuộc đời bạn hoàn toàn độc lập. Gần đây (hoặc cũng đã lâu rồi), gia đình không còn hỗ trợ tài chính hoặc tự bạn muốn kiếm ra chính những đồng tiền ấy nên đã từ chối nhận chúng. Và từ đó, lúc nào cũng bận bù đầu để cân nhắc các khoản chi tiêu, sửng sốt khi nhận ra chỉ tồn tại thôi cũng tốn kém nhiều tiền như thế.
Có lẽ bạn vừa chuyển đến một nơi mới, không một bóng người thân quen, hoặc vẫn là nơi mình đã sống suốt những năm trời nhưng lần này lại là một khởi đầu mới. Và đối với những ai đang sống cùng bố mẹ, chuyện này cũng không dễ dàng hơn là bao. “Luật chơi” đã thay đổi, mối quan hệ giữa bạn và bố mẹ cũng thay đổi. Một mặt bạn cố gắng đứng trên đôi chân của chính mình, một mặt lại không thể độc lập hoàn toàn.
Dù hoàn cảnh sống của bạn như thế nào, mọi thứ đều thật rắc rối, cứ loạn hết lên. Và bởi vì không có cuốn sổ nào hướng dẫn cách vượt qua giai đoạn này, rất nhiều người trong chúng ta cứ giả vờ rằng mọi chuyện vẫn ổn cho tới khi nó thực sự ổn.
Có lẽ bạn cũng đã từng bắt đầu với vài công việc của người trưởng thành khi còn hai mươi, trải qua quá trình cố gắng trở thành một thanh niên chuyên nghiệp với một bộ ngoại hình chuyên nghiệp (một mái tóc, bộ móng và quần áo chuyên nghiệp) đúng nghĩa. Bạn thức dậy sớm, làm tóc, đánh răng và rồi nhận ra rằng chiếc áo bạn mặc tối qua bỗng dưng bị nhăn nhúm một cách kỳ quặc. Hoặc khi nhìn thấy bản thân trong gương với bộ đồ hoàn hảo thì lại phát hiện ra dây áo lót của mình bị lộ ra ngoài. Vì vậy, nhanh chóng thay một bộ mới và kết quả là chúng không hợp với nhau, trông thật ngớ ngẩn và thậm chí còn trẻ con hơn.
Sức ép ngày càng gia tăng khi nhận ra bên trong chứa đựng nhiều cảm xúc rối ren về công việc này. Nó tiêu tốn năng lượng và xóa sạch sự trong sáng của bạn. Dù bạn theo đuổi chuyên ngành đã học hay không (một tình huống đầy thách thức thường xuyên đối diện), bạn dần hiểu ra điều gì đang xảy ra và luôn tự hỏi liệu mình làm đúng hay không. Cảm giác này không chỉ tồn tại khi bạn còn trẻ tuổi mà còn khi bạn gần đến tuổi trưởng thành. Cuộc sống tràn ngập như một cơn bão tuyết vùi dập bạn. Và bạn đột ngột nhận ra công việc này không phải là của mình. Thậm chí cả ngành này cũng không thuộc về bạn. Và từ đó, bạn đối mặt với một vấn đề mới: thất vọng về công việc và như mọi người thường nói, “mắt chữ A mồm chữ O”, không biết nói gì nữa.
Nếu công việc bạn luôn tin tưởng, lĩnh vực bạn mong ước không thuộc về bạn. Vậy.... cuối cùng, bạn thuộc về đâu? Có điều gì đang chờ đợi bạn không? Bạn có nên dừng lại hay tiếp tục theo đuổi?
Tình hình trở nên tồi tệ hơn khi bạn đối diện với hàng loạt cảnh trong xã hội tuổi 20. Sự phân vân giữa việc ra ngoài với bạn bè hay ở nhà, thưởng thức truyền hình, thưởng thức kem socola và ly moscato. Nếu quyết định ở nhà và chọn “Đó là tôi” - lựa chọn thường hấp dẫn vào tối thứ Sáu - bạn sẽ gặp bạn bè như thế nào bây giờ? Làm thế nào để kết bạn? Tìm kiếm mối quan hệ như thế nào?
Điều này dẫn tới một cuộc chiến khác ở tuổi 20. Đó là cuộc chiến 'thế giới tươi đẹp của hẹn hò hiện đại'. Thế giới của những mối quan hệ, những cuộc hẹn, những lần chia tay không từ biệt, của những rối ren, hẹn hò rồi kết hôn, và tệ hơn là những lần buông tay. Khi bắt đầu với một người, trong đầu bạn luôn có những câu hỏi: “Anh ấy chỉ muốn hẹn hò hay đã sẵn sàng cho tương lai?”, “Liệu anh ấy có như vậy với người khác không?”, “Anh ấy có đang hẹn hò với ai khác không?”, “Đây là một mối quan hệ nghiêm túc hay chỉ là chơi vơi?” Mọi thứ càng phức tạp khi bạn bắt đầu hẹn hò, và bạn bè cũng đang bước vào mối quan hệ. Còn những người đã có gia đình. Họ xây dựng cuộc sống riêng trong khi bạn vẫn lo lắng về trang phục. Bài học từ câu chuyện này là hãy cẩn thận. Bên ngoài có một thế giới hẹn hò đầy nguy hiểm và kích thích con quỷ lo lắng.
Và cuối cùng, một sự thật đắng lòng là: Bạn sẽ cảm thấy cô đơn ở tuổi 20 của mình.
Nhưng đừng lo lắng, điều này hoàn toàn bình thường. Có thể bạn sẽ không ở bên những người bạn cũ nữa. Có thể không cùng sống với ba mẹ nữa, không được về nhà để ăn cùng gia đình. Không cần phải về nhà để được hỏi “Ngày hôm nay thế nào?” Bạn tự nhận ra mình như thế nào. Bạn sẽ không cần hỏi ai khi đưa ra quyết định. Hãy để sự trải nghiệm và sự hiểu biết của bạn dẫn dắt bạn đến những quyết định đúng đắn (hy vọng như vậy). Tuổi 20 là lúc bạn rời bỏ tổ ấm, với đôi cánh và tâm hồn non trẻ.
Dường như ở một số khoảnh khắc, bạn đã trải qua “khủng hoảng một phần tư cuộc sống”. Và nếu đây là một lời an ủi, thì không chỉ riêng bạn. Bạn không phải một mình. Đó là một sự thật. Bởi vì những gì bạn thấy chỉ là những bức ảnh, những khoảnh khắc đã qua chỉnh sửa trên mạng xã hội - nơi mọi thứ đều hoàn hảo và trong tầm tay. Người ta có thể không ăn bánh cupcake sang trọng mỗi ngày. Cơ thể 6 múi của bạn trai có thể không luôn hoàn hảo như bạn nghĩ (ít nhất là không phải 24/7). Những bức ảnh tuyệt vời ở New York có thể chỉ là phút giây hạnh phúc, nhưng ngày hôm sau, họ vẫn phải đối mặt với công việc với một trí óc đầy mệt mỏi. Nhìn thấy không, sự thật là không ai có mọi thứ trong những năm hai mươi. Điều đó hoàn toàn không thể.
Tuổi 20s đầy những thách thức. Nhưng đôi khi chúng ta quên điều đó. Chúng ta quên rằng sự bất ổn cũng là bình thường. Chúng ta không nhận ra rằng cảm giác mơ hồ cũng là điều tất yếu, rằng việc lạc lối là một phần không thể thiếu đặc biệt khi có rất nhiều điều mới mẻ đang chờ đợi phía trước
Tuổi này là cơ hội để lớn lên lần thứ hai. Chúng ta thay đổi từng phút, từng giây trong ngày. Đây là lần thứ hai của sự tỉnh táo, nhưng đó là sự tỉnh táo của người trưởng thành. Bạn đã có áo lót và bút bi, những thứ bạn cần bây giờ là tiền bạc và công việc.
Một lời khuyên nhỏ cho bạn: Đừng cố gắng lên kế hoạch cho cả cuộc đời trong tuổi 20. Tất cả chúng ta sẽ trải qua những năm hai mươi. Nhưng điều đó không có nghĩa là phải lập kế hoạch cho phần còn lại của cuộc đời, chia thành từng năm, từng tháng và mục tiêu. Đôi khi, hãy nghe theo trái tim, theo linh cảm, theo đuổi hạnh phúc. Như Marie Kondo đã dạy: “Loại bỏ những thứ không mang lại niềm vui”.
Tuổi hai mươi thật khó khăn và chúng ta chỉ làm cho nó khó khăn hơn khi làm cho mọi thứ phức tạp hóa. Một sự thật là chúng ta không phải lúc nào cũng thấy hài lòng với mọi thứ chúng ta làm. Và chúng ta cũng không thể thành công trong mọi lĩnh vực mà chúng ta hoạt động. Đôi khi, chúng ta không thể yêu bản thân mình mỗi ngày, không hài lòng với những quyết định của mình. Nhưng hãy chấp nhận nó. Hãy sống cùng với nó. Bởi vì bạn sẽ học được rằng: mọi thứ sẽ ổn thôi. Bạn sẽ vượt qua được.