1. Mẫu bài văn số 1
2. Mẫu bài văn số 2
3. Mẫu bài văn số 3
Đề bài: Tận hưởng cảm nhận về nhân vật ông giáo trong truyện Lão Hạc
3 bài viết mẫu về Cảm nhận nhân vật ông giáo trong truyện Lão Hạc
Mẫu số 1: Cảm nhận về nhân vật ông giáo trong truyện Lão Hạc
Truyện ngắn 'Lão Hạc' của Nam Cao là một trong những thành công nổi bật, mô tả đầy cảm xúc về nhân vật ông giáo, người thầy tâm huyết đóng vai trò quan trọng trong cuộc sống của lão Hạc. Không chỉ là biểu tượng của sự hi sinh và tình thương, ông giáo còn là nguồn động viên lớn lao cho lão Hạc, tạo nên một hình tượng sâu sắc về lòng nhân ái trong xã hội khó khăn.
Nhìn nhận về nhân vật 'tôi', ta thấy sự hiểu biết và đồng cảm của ông giáo đối với khó khăn của lão Hạc. Cuộc sống khó khăn không chỉ là nỗi đau của lão Hạc mà còn là thách thức lớn đối với ông giáo. Bằng sự tận tâm và lòng nhân ái, ông giáo đã góp phần làm thay đổi cuộc sống của lão Hạc, để lại dấu ấn sâu sắc trong tâm hồn người đọc.
Từ trải nghiệm, từ những cảm xúc trong lòng ông giáo, sự đồng cảm với lão Hạc trở nên dễ dàng. Ông nhìn thấu bản chất cao quý của lão Hạc, trìu mến và tôn trọng không ngừng. Ông chia sẻ rằng nếu không thấu hiểu tâm hồn và phẩm chất của họ, ta chỉ thấy họ là người ngu dốt, gàn dở và xấu xa! Ngược lại, khi hiểu biết và yêu quý như ông giáo, lão Hạc trở thành điển hình cho lòng nhân ái và tinh thần cao quý trong xã hội khó khăn.
Dù xã hội đang đối mặt với cảnh chết đói, có những người giữ được phẩm đức và nhân cách, trong khi có người phải trộm cắp để sống. Khi lão Hạc xin chó Binh Tư, ông giáo nhầm tưởng rằng lão Hạc đã từ bỏ nhân cách vì nghèo đói. Tuy nhiên, ông giáo thể hiện lòng nhân ái khi nhận ra rằng lão Hạc, giống như Binh Tư, chỉ là cố gắng để sống qua ngày, và ông cảm thấy buồn trước sự suy thoái đạo đức trong xã hội.
Với lão Hạc, không có gì quý bằng lời hứa ông giáo trao: 'Lão Hạc ơi! Hãy yên tâm mà nhắm mắt! Đừng lo lắng về vườn của mình... vườn mà lão quyết không bán đi bất cứ mảnh đất nào'. Ông giáo như đang thề nguyện trước linh hồn của người đã khuất, tôn trọng và tin tưởng vào sự trung thành của lão Hạc.
Truyện ngắn 'Lão Hạc' mở ra cái nhìn về xã hội đầy những cảnh đau lòng, đẩy người tốt vào bước đường cùng, không giúp được nhau và đành tự kết thúc cuộc sống một cách bi thảm. Ý nghĩa cảnh báo của truyện rất sâu sắc!
Tóm gọn, ông giáo là người tri thức, bất hạnh trong xã hội hiện đại nhưng vẫn sở hữu tấm lòng nhân hậu cao quý, có cái nhìn sâu sắc để cảm thông, chia sẻ và trân trọng những giá trị chất phác, thật thà như lão Hạc. Câu chuyện giúp ta nhìn nhận về sự đồng cảm, lòng nhân ái giữa những con người ở mọi tầng lớp xã hội, từ tri thức đến nông dân, nhấn mạnh tầm quan trọng của sự đoàn kết và giúp đỡ trong cuộc sống khó khăn.
Chúng tôi đề xuất Cảm nhận về nhân vật ông giáo trong truyện Lão Hạc tiếp theo, đồng thời chuẩn bị cho Cảm nhận về nhân vật cậu Vàng trong truyện ngắn Lão Hạc cùng với Cảm nghĩ về nhân vật lão Hạc và ông giáo trong truyện ngắn Lão Hạc để hiểu sâu rộng về nội dung này.
Bài mẫu số 2: Cảm nhận về nhân vật ông giáo trong truyện Lão Hạc
Nam Cao, một tác giả truyện ngắn tài năng và nổi tiếng, nắm vững nghệ thuật hiện thực hóa đời sống nông dân và làng quê. 'Lão Hạc' không chỉ tập trung vào nhân vật chính là Lão Hạc mà còn đặc biệt vinh danh hình tượng của ông giáo, người hàng xóm và người bạn đồng hành của lão.
Trong câu chuyện, nhân vật ông giáo là hàng xóm thân thiện của lão Hạc. Là giáo viên, một nghề được xem trọng, ông giáo gần gũi với lão Hạc, truyền đạt sự hiểu biết và lòng chân thành. Mối quan hệ giữa họ là minh chứng cho sự đồng cảm và thấu hiểu, với ông giáo luôn lắng nghe, chia sẻ mọi nỗi buồn, vui của lão Hạc.
Ông giáo là người hiểu sâu sắc hoàn cảnh của lão Hạc, từ những vấn đề nhỏ nhất đến những điều quan trọng. Tình cảm này không chỉ là sự thấu hiểu về con chó Vàng, mà còn là sự chia sẻ về những khó khăn trong cuộc sống, từ việc nuôi con đơn thân đến những khó khăn về mặt kinh tế. Ông giáo không chỉ là người lắng nghe mà còn là người đồng cảm với mọi khía cạnh của cuộc sống của lão Hạc.
Tình cảm giữa ông giáo và lão Hạc là minh chứng cho sự giao thoa của hai tâm hồn, vượt qua những khác biệt về tuổi tác và địa vị xã hội. Ông giáo thấu hiểu, trân trọng lòng tự trọng và lòng hi sinh cao cả của lão Hạc. Thậm chí khi lão Hạc bán chó để giữ vườn cho con, ông giáo vẫn tôn trọng quyết định của ông, thấy được sự đẹp đẽ trong lòng trung hiếu và lòng tự trọng của người cha nông dân.
Ông giáo không chỉ là một nhân vật trong truyện mà còn là biểu tượng của tác giả, thể hiện thái độ tích cực đối với số phận của những người nông dân. Nhân vật này là sự giao lưu giữa tác giả và độc giả, mang lại cảm nhận sâu sắc về cuộc sống nông thôn và lòng yêu thương đối với những người bất hạnh.
Mẫu số 3: Cảm nhận về nhân vật ông giáo trong truyện Lão Hạc
Đọc truyện 'Lão Hạc', ta bắt gặp những hình ảnh đầy cảm xúc và những tâm hồn đong đầy tình cảm. Ông giáo, người trí thức nghèo, hiện hữu giữa làng quê nghèo đó, không chỉ là nhân vật mà còn là biểu tượng của sự kiên cường, tình thương và tri thức trong xã hội thời kỳ khó khăn.
Hai từ 'ông giáo' như một biểu tượng cho sự tôn trọng và kính trọng trong làng quê. Lão Hạc thường nhắc đến ông giáo với tâm hồn đầy trân trọng, thể hiện sự tôn kính đối với tri thức, nhất là trong thời kỳ mà tri thức còn là điều quý hiếm và được nâng niu.
Quay về quá khứ của ông giáo, ta thấy một thanh niên đầy nhiệt huyết, đam mê và khát vọng xây dựng một tương lai tốt đẹp. Hình ảnh chiếc va-li đựng sách là biểu tượng cho sự ham học, khao khát tri thức. Những ký ức về Sài Gòn ngày ấy làm nổi bật những giá trị đẹp và cao quý của một con người với những ước mơ và niềm đam mê.
Con người 'nhiều chữ nghĩa'' ấy lại nghèo. Sau một trận ốm nặng ở Sài Gòn, quần áo bán gần hết, về quê chỉ có một va-li sách. Nếu lão Hạc quý cậu Vàng bao nhiêu thì ông giáo lại quý những quyển sách của mình bấy nhiêu. Bởi lẽ những quyển sách ấy đã làm bừng lên trong lòng ông 'như một rạng đông' thời trai trẻ, làm cho cuộc đời thêm sắc màu ý vị, sống say mê, 'trong trẻo, biết yêu và biết ghét'.
Cái nghèo vẫn đeo đẳng ông giáo mãi, 'ông giáo khổ trường tư'. Vận hạn xảy ra luôn luôn như ông nghĩ: 'Đời người ta không chỉ khổ một lần'. Sách cứ bán dần đi. Chỉ còn giữ lại 5 quyển sách với lời nguyền: '... dù có phải chết cũng không bán'. Như một kẻ cùng đường phải bán máu. Đứa con thơ bị chứng kiết lị gần kiệt sức, ông giáo đã phải bán nốt đi 5 cuốn sách cuối cùng, cái gia tài quý giá nhất của người trí thức nghèo. 'Lão Hạc ơi! Ta có quyền giữ cho ta một tí gì đâu?', lời than ấy cất lên nghe thật não nuột, đã thể hiện một nhân cách đẹp trước sự khốn cùng: biết sống và dám hi sinh vì cuộc sống!
Ông giáo là một trí thức có trái tim nhân hậu rất đáng quý. Ông là chỗ dựa tinh thần, là niềm an ủi, tin cậy của lão Hạc. Ông giáo là nơi để lão Hạc san sẻ bao nỗi đau, nỗi buồn. Nhờ đọc hộ một lá thư, nhờ viết hộ một lá thư cho đứa con trai đi phu đồn điền. Tâm sự về mảnh vườn và chuyện đứa con trai 'phần chí' không lấy được vợ. San sẻ về nỗi đau buồn sau khi bán cậu Vàng cho thằng Mục, thằng Xiên,... Có lúc là một điếu thuốc lào, một bát nước chè xanh, một củ khoai lang... 'Lúc tắt lửa tối đèn có nhau'. Ông giáo đã đồng cảm, đã thương xót, đã san sẻ với lão Hạc với tất cả tình người. Ai đã từng là độc giả của Nam Cao, chắc sẽ không bao giờ quên mẩu đối thoại này:
... Tôi bùi ngùi nhìn lão, bảo:
- Mỗi người đều trải qua những khó khăn, cụ ạ! Cụ nghĩ tỏi cũng sẽ hạnh phúc hơn à?
- Nếu cả cuộc đời người ta đều khó khăn thì phải làm thế nào để có cuộc sống hạnh phúc nhất, ạ?
Lão cười và nhẹ nhàng gật đầu. Tôi sờ sẽ vai ốm của lão và nói:
- Dù có kiếp người khó khăn, nhưng có cái này là quý giá: bây giờ cụ ngồi xuống bên này, tôi đi luộc những củ khoai lang tươi ngon, nấu một ấm chè thơm bốc mùi; cháu mình thưởng thức khoai, uống nước chè, rồi hút một điếu thuốc lào... Đó là hạnh phúc.
- Đúng vậy! Ông giáo là người thật tuyệt! Đối với chúng ta, đó mới là điều hạnh phúc nhất'...
Ông giáo đã thể hiện tình cảm thương yêu đối với lão Hạc 'như thể thương thân'. Không chỉ làm lời an ủi, động viên, mà ông còn cố gắng 'ngấm ngầm hỗ trợ' khi biết lão Hạc đang trải qua những ngày khó khăn, chỉ có rau, khoai, củ ráy... Điều đó càng làm nổi bật đức độ và lòng nhân ái của ông giáo; hành động cao đẹp như một bài học về lòng nhân ái giữa thời đen tối.
Ông giáo, người nghèo mà đức độ lắm. Trước khi chết, lão Hạc đã gửi 30 đồng cho ông giáo để đối phó với việc chết 'gọi là có một chút...', cũng như gửi lại ba sào vườn để chăm sóc đứa con trai. Hành động này cho thấy lòng tin tưởng của lão Hạc đối với ông giáo. Ông giáo trở thành lựa chọn đáng tin cậy 'Lá lành đùm lá rách' giữa xã hội đầy thử thách.
Trước cái chết 'kinh khủng' của lão Hạc, cái chết 'đau lòng và đột ngột', chỉ có ông giáo và Binh Tư hiểu... Ông giáo bày tỏ lòng tiếc thương trước tâm linh của người láng giềng hiền lành. Những lời hứa cuối cùng của ông giáo là niềm tin, sự đẹp đẽ: 'Lão Hạc ơi! Hãy yên tâm và đóng mắt đi! Đừng lo lắng về vườn của mình. Tôi sẽ giữ nó cho lão. Khi con trai của lão về, tôi sẽ giao lại cho anh ta và nói rằng: Đây là mảnh vườn mà ông cụ thân yêu đã để lại cho anh trọn vẹn; ông đã hy sinh để giữ nó không bán đi...'.
Bên cạnh ông giáo Thứ trong tác phẩm 'Sống mòn', Điển trong 'Trăng sáng', và nhân vật 'tôi' trong truyện 'Mua nhà', hình tượng của ông giáo trong 'Lão Hạc' thật sự là một sự hiện thân của tâm huyết và tài năng văn chương của Nam Cao. Nhà văn tài năng này đã khéo léo xây dựng nhân vật nhà văn nghèo, ông giáo khổ trường tư, sống trong môi trường thực dân nửa phong kiến. Đó là những con người nghèo mà, bất chấp khó khăn, vẫn giữ được sự trong sáng, hăm hở và lòng nhiệt huyết, ôm trọn bao ước mơ đẹp, sống nhân hậu và vị tha. Có người cho rằng ông giáo là một phiên bản tự truyện, mang nét đặc trưng của tác giả Nam Cao. Điều này thật thú vị.
Trong tác phẩm 'Lão Hạc', ông giáo không chỉ là một nhân vật mà còn là người kể chuyện. Mặc dù không phải là nhân vật trung tâm, sự xuất hiện của ông giáo đã làm cho bức tranh quê hương xưa càng trở nên rạng ngời hơn. Nhân vật ông giáo là gương phản chiếu sáng bóng cuộc sống và tâm hồn của lão Hạc, góp phần làm nổi bật giá trị nhân đạo trong câu chuyện ngắn này.