Ngày đó, một buổi sáng của tháng Hai, tôi mở rèm cửa, muốn cho chút ánh sáng mặt trời vào nhà. Nhưng điều đầu tiên tôi nhìn thấy là tuyết, rất nhiều tuyết. Đêm qua tuyết đã rơi suốt cả đêm, và vẫn còn tiếp tục rơi xuống. Một cô gái đã sống hơn 20 năm ở vùng đất nhiệt đới lần đầu tiên thấy tuyết nhiều đến như vậy. Tôi hét lên, gọi tên bạn cùng nhà vì biết cô ấy, người bạn người Canada của tôi, rất thích tuyết:
- Leah, tuyết rồi đâyyyy!!!
- Thật không?!
Dường như vậy, Leah lao ra từ phòng của mình. Đôi mắt xanh như biển của cô bạn làm tôi càng phấn khích hơn. Rồi chúng tôi đã kéo nhau ra ngoài để Leah dạy tôi cách xây người tuyết.
Tuổi thơ của Leah đã trải qua những cơn bão tuyết trên đảo Vancouver. Đối với cô ấy, chơi tuyết, trượt băng, trượt tuyết, và chơi khúc côn cầu đã trở thành phần không thể thiếu mỗi khi mùa đông đến. Còn với tôi, tuổi thơ của tôi là những ngày hè oi bức ở làng quê Việt Nam, ký ức sâu đậm nhất là những cơn mưa rào mùa hạ trên mái hiên nhà, mà cảm giác ấy không bao giờ phai mờ.