Tôi đã từng lưu lại ở trong vòng tròn này trong thời gian dài. Chỉ có mình và dấu vết đỏ tím dài trên gò má. Đôi khi, những nỗi đau và vài bộ phim cũ lại ghé thăm tôi trong những đêm khuya, khi những giấc mơ đang kéo về trong tâm trí.
Vụ hỏa hoạn năm bảy tuổi, tôi không còn nhớ rõ nữa. Chỉ là những ngọn lửa nóng rực trên trần nhà, tiếng còi xe vang vọng và bóng đêm tối mịt vẫn luôn tìm đến mỗi khi tôi muốn quên đi, mỗi khi sờ vào gương mặt đã đầy những vết sẹo.
Tôi bị bỏng, rất nặng.
Một thanh sắt đè lên vai tôi trong lúc tôi đang cố chạy trốn. Những ngọn lửa như những con sâu non, gặm nhấm từng phần trên bả vai, khuôn mặt của tôi. Một loại đau đớn gọi là tuyệt vọng.
Khi lần đầu tiên tháo băng gạc, nhìn vào bản thân trong gương, tôi đã òa khóc. Điều gì đó đã cướp đi đôi gò má hồng hào và làn da trắng nõn của tôi để thay bằng những vết tím đỏ loang lổ. Điều gì đó đã biến tôi thành một chú hề xấu xí và đáng sợ, một cô bé 'dị hợm' và 'khủng khiếp' trong mắt nhiều người.
Kể từ đó, tôi sống trong một vòng tròn mà chính mình đã vẽ ra.
Tôi không bao giờ nhờ mẹ buộc hai bím tóc, dù cho những chiếc kẹp đó có đẹp đến đâu. Tôi không bao giờ mặc những chiếc đầm dây vào những ngày hè oi bức, dù cho chúng có in đầy những bông hoa mà tôi yêu thích. Tôi không bao giờ âu yếm và hôn má em trai, sợ rằng những vết sẹo này sẽ làm em khóc như lần đầu tiên khi thấy tôi trở về từ bệnh viện.