Gửi em.
Chắc hẳn tôi là người hiểu em rõ nhất trên đời. Dạo này em vẫn còn nhiều thắc mắc, những câu hỏi không ai có thể trả lời.
Có những câu chuyện em chỉ chia sẻ với tôi, tôi lắng nghe mà không phán xét.
Hãy nhớ kỹ, dù cả thế giới có quay lưng với em, tôi vẫn mãi ở bên em dù có gì xảy ra.
Dù người đời có cố vùi dập em, tôi vẫn sẽ cùng em trong bóng tối.
Sau những đêm dài, mắt em sưng húp vì nước mắt, em không thể ngủ vì nghĩ về những gì đã xảy ra. Những viên thuốc an thần trở thành bạn đồng hành mỗi đêm, mỗi sáng thức dậy em cảm thấy vô hồn phải không?
Những viên thuốc giúp em trốn vào giấc mơ, nhưng liệu sẽ kéo dài bao lâu? Em nghĩ nếu uống hết một hộp thuốc sẽ yên bình cả đời sao? Không, nếu hộp thuốc cạn trong vòng một nắm tay, cũng là lúc em mãi mãi mất đi sự yên bình cuối cùng của mình.
Em sẽ không còn là chính mình nữa, vì em đã đánh mất bản thân.
Em nói với tôi rằng em đang ghét bản thân và cuộc sống này lắm. Tôi hiểu, khi em nói ra điều đó, là những dày vò trong lòng đang gào thét. Em nghĩ rằng được tồn tại, được thở là may mắn lớn nhất, sự lành lặn là sự dung thứ của cuộc đời.
Em thấy những người đang từng ngày chiến đấu với tử thần để giành lại sự sống, giành lại sinh mạng.