Tuổi hai mươi đánh dấu bước ngoặt của sự trưởng thành, khi chúng ta bắt đầu khám phá cuộc sống với đầy đủ năng lượng. Thanh xuân, với những cảm xúc phong phú từ niềm vui đến nỗi buồn, cuối cùng vẫn là giai đoạn đẹp nhất vì chúng ta đã trải qua và hiểu rõ hơn về bản thân. Biết nắng có khi mới biết mưa, và cảm xúc chính là dấu hiệu của sự sống. “Tuổi 20 Tôi Đã Sống Như Một Bông Hoa Dại” là một tác phẩm tản văn mô tả những cảm xúc ấy. Với ngòi bút của Trang Xtd, cuốn sách này mang lại cảm giác của sự tự do, hoang dại và sự đẹp đẽ mà thanh xuân mang lại. Những hạt giống của cảm xúc, từ một cô gái 20 tuổi, trái tim 16 và tâm trí đầy dẫy kinh nghiệm 40 tuổi, đã trở thành một cánh đồng hoa: tự nhiên, nguyên sơ và kiên cường.
Tôi là một, là duy nhất, là số một
Bạn có thể vĩ đại hơn bạn tưởng
Đó là một câu thơ của Xuân Diệu, nhưng nó khơi gợi trong tôi những suy nghĩ về những lời khuyên tích cực trong các cuốn sách tự phát triển bản thân hoặc những cụm từ mà các nhân vật truyền cảm hứng thường hô vào tai bạn hàng ngày: Bạn có thể vĩ đại hơn bạn tưởng. Bạn sẽ trở thành số một trong lĩnh vực mà bạn chọn nếu bạn tin vào điều đó… Trong hai thập kỷ qua, các cuốn sách về kỹ năng sống đã trở thành một hiện tượng và chúng tôi được khuyên rằng hãy lặp lại những suy nghĩ tích cực để chúng trở thành một phần của tiềm thức, để xuất sắc trở thành một thói quen và để thành công trở thành điều tất yếu. Hãy mơ ước, và hãy mơ lớn, vì chỉ có khi bạn mơ lớn, bạn mới có thể đạt được điều lớn lao! Những điều này đã trở thành ám ảnh của con người hiện đại đến mức nếu họ không đạt được ước mơ theo tiêu chuẩn sách vở, họ bắt đầu nghi ngờ chính bản thân mình (!?) Chưa bao giờ trước đây, việc mơ ước và khuyến khích cá nhân đã được đề cập nhiều như trong thời đại này.
Khi chúng ta trưởng thành, những nỗi thất vọng cũng lớn lên theo. Đó giống như bạn mơ ước về cánh đồng hoa tam giác mạch trong các hồ sơ du lịch, nhưng khi đến thực tế, không có cánh đồng nào tồn tại, chỉ là những chốn nhỏ bé, vườn nhỏ, hay những bãi cỏ không đủ lớn. Chỉ là một hiệu ứng, một cách chụp ảnh, và cái máy ảnh đã lừa bạn. Tôi đã trải qua nhiều lần thất vọng với một thế giới đầy rẫy những điều phi lý, thậm chí chỉ vì một bức ảnh hoa! Liệu tôi nên trách máy ảnh, hay nên trách bản thân đã mơ mộng? Có những ảo ảnh vẫn rất đẹp. Và suy nghĩ rằng “Tôi là số một' mà bạn đã được sách vở thôi thúc, cũng chỉ là một ảo tưởng đẹp đẽ. Dù thất vọng đến đâu, tôi sớm tỉnh ngộ, và tôi tự hào vì đã nhận ra sớm rằng tôi không hợp với những tư tưởng đó.
Theo lý thuyết nhu cầu của Maslow, con người cần phải thể hiện bản thân; nhu cầu đó trở nên mạnh mẽ hơn trong thời đại của sự tự tin. Và các kỹ năng sống mà chúng ta đang thảo luận đều nhắm đến nhu cầu đó. Chúng ta mong muốn được tự tin tuyên bố trước thế giới rằng chúng ta thành công, và được nhìn thấy trên trang bìa của các tạp chí với tựa đề “Sống với đam mê', thật đáng tự hào! Sách cho biết, bất kể bạn đến từ đâu, và bất kể cuộc sống dẫn bạn đi đến đâu, bạn vẫn có thể đạt được thành công lớn lao.
Tôi đã đọc đủ nhiều cuốn sách đó để biết rằng từ “vĩ đại', rồi sau đó là sự tức giận. Họ đang nói gì thế chứ? Có bao nhiêu người phải chịu đựng áp lực từ việc phải đạt được một điều gì đó vĩ đại, mặc dù họ đã cố gắng hết sức? Tôi không phủ nhận tác dụng của suy nghĩ tích cực đối với cuộc sống của chúng ta, cũng không phủ nhận ý nghĩa của ước mơ trong cuộc sống này. Tôi chỉ thấy tức giận với những người viết sách, những người dạy kỹ năng sống, làm sao họ có thể không chịu trách nhiệm đến vậy. Sau một buổi học “mình là vĩ đại' đầy hứng khí và về nhà, bao nhiêu người thực sự thay đổi tích cực từ ngày hôm qua? Đã đến lúc chúng ta phải thẳng thắn nhìn nhận, liệu mục tiêu vĩ đại thật sự khiến chúng ta tốt hơn, hay nó chỉ là một áp lực tinh thần không cần thiết mà chúng ta tự tạo ra, chỉ vì xã hội đang ép buộc chúng ta?
Chúng ta đã quên điều gì
Hãy để cuộc sống tiếp tục trôi đi
Khi còn đi học, chúng ta ao ước mỗi ngày đạt được đỗ đại học để có thể bắt đầu một cuộc sống mới. Nhưng khi ngồi trong giảng đường đại học, chúng ta lại mong ngóng mỗi ngày tốt nghiệp, để có thể tự mình kiếm sống và tiếp tục cuộc hành trình. Và sau khi bước vào thế giới làm việc, liệu bạn có muốn bay đi đâu, hay sẽ đến lúc bạn chấp nhận sự yên bình của tuổi nghỉ hưu? Cũng có thể. Dường như chúng ta luôn khao khát những thứ không nằm trong hiện tại! Và có những lúc bạn hoài niệm về quá khứ, bạn khóc thương nhớ, nhưng liệu bạn có nhớ rằng ngày xưa, bạn đã mong muốn thoát khỏi nó không? Từ “tung cánh' khiến tôi nhớ đến bộ phim Birdman (2014) nổi tiếng tại Oscar. Chúng ta tưởng như mình đã vượt qua những thời kỳ khó khăn, nhưng thực tế là chúng ta chưa bao giờ đến đích của cuộc hành trình.
Khi bạn nói “xin một vé về tuổi thơ', liệu bạn đã quên những lúc bị từ chối mua đồ chơi, bạn đã hẹn hò với bầu trời rằng bạn sẽ lớn nhanh để tự do làm bất cứ điều gì bạn muốn.
Như khi bạn nhớ về một tình yêu đã mất. Bạn lên cao những kỷ niệm tốt đẹp, nhưng liệu bạn có nhớ rằng hai người không còn đi cùng với nhau vì lí do gì? Bạn đã quên những rạn nứt mà bạn đã không chú ý, nhưng bạn lại cố gắng phủ nhận. Bạn cũng quên rằng có nhiều lúc bạn muốn bỏ cuộc, bỏ hết, và trở lại với không gian tự do của chính mình.
Vậy, liệu chúng ta có quá cố chấp với quá khứ không? Nếu bạn thực sự muốn quay lại, bạn phải sẵn lòng chấp nhận TẤT CẢ quá khứ, và đánh đổi TẤT CẢ hiện tại, không chỉ những phần tốt đẹp của quá khứ và những phần không tốt của hiện tại. Mọi thứ đều có giá của nó. Bạn sẵn lòng đánh đổi toàn bộ hiện tại để nhận lại quá khứ không?
Cuộc sống là một dòng chảy. Hãy để mọi thứ trôi đi. Hướng về phía trước.
Books
Tôi yêu sách. Không đọc nhiều, nhưng tôi thích chúng. Bước vào căn phòng nào có đầy sách, tôi thấy mình gần gũi hơn với chủ nhân của nó. Một người đọc đa dạng sách không thể là người ích kỷ hẹp hòi, cũng không phải là người chỉ quan tâm đến những gì mà mắt thường thấy.
Lang thang trên đường, bạn thường cảm thấy cô đơn, hoặc cảm nhận sâu sắc hơn sự cô đơn giữa đám đông. Nhưng lang thang trong hiệu sách, dù bạn đang một mình, bạn không cảm thấy cô đơn. Hiếm khi bạn thấy một nhóm bạn cùng nhau đi mua sách. Việc cùng nhau mua và thích một cuốn sách, chỉ có thể là hai người đã gặp nhau ở một điểm nào đó trên thế giới. Cũng giống như chỉ một người đã cố gắng hiểu bạn, mới có thể tặng bạn một cuốn sách mà bạn sẽ thích. Một điều đơn giản nhưng khó khăn, trong một thế giới đầy người lạ.
Có tôi và sách, tôi không cảm thấy cô đơn. Tôi thích ngắm nhìn người khác đọc sách, họ trông như kiên nhẫn và dịu dàng. Ai đó nói rằng thế giới được tạo ra từ những câu chuyện. Có một thời, tôi luôn mơ về việc sống ở một trang trại, mặc váy xanh da trời và các loại váy màu pastel khác, nuôi một con ngựa hoặc một con bò, đi cắt cỏ, đi vào rừng hái nấm, ở trong một căn nhà gỗ tầng gác mái và mỗi đêm, nằm đó ngửi mùi gỗ thơm và mơ mộng. Sau đó, thủ thỉ kể cho một người bạn thân khi đang cùng nhau làm bánh trong bếp ngày hôm sau.
Hàng triệu cuộc sống, hàng tỉ cuốn sách. Ừ, sống ra sao? Câu hỏi này nếu có câu trả lời, nhà xuất bản và hiệu sách sẽ đóng cửa.
Mỗi khi bắt gặp một cuốn sách thú vị ở cửa hàng nhưng không mang về được, cứ như là yêu một người mà không thể nói ra. Lần sau quay lại, cuốn sách đã biến mất khỏi kệ. Chắc chắn là ai đó đã đem nó đi. Người đó là ai, tôi không quan tâm, trong biển người rộng lớn này, nhưng vẫn cảm thấy tiếc nuối. Tình yêu với sách, tôi xem như một mối tình trong sáng, một cảm xúc đẹp như vậy.
Có những câu chuyện muốn đọc nhanh để biết kết thúc, nhưng cũng muốn đọc chậm vì sắp đến trang cuối. Cảm giác 'gần đến trang cuối' giống như nhìn những đốm sáng của pháo hoa rực rỡ tan biến vào bóng tối. Cảm xúc khó tái hiện, đặc biệt khi đọc lại một cuốn sách. Tôi hầu như không đọc lại nữa. Một sự chia ly. Sách trở thành một người quen cũ, một người đã từng gắn bó.
Sách. Một góc nhỏ xinh trong phòng. Một góc lớn hơn trong tâm trí và cuộc sống. Một người bạn, một người yêu. Tôi hạnh phúc vì yêu sách. Có thể yêu bất cứ điều gì trên đời, điều đó thật đáng quý. Và nhờ vào việc đó, tôi lại yêu cuộc sống nhiều hơn, phải không?