Nếu trận này không chiến thắng thì chúng ta sẽ phải làm sao?
Hôm nay, trong lúc đang pha chén mắm me trong bếp, tôi cùng mẹ đàm đạo về vô số vấn đề xoay quanh Đại Học. Từ cơ hội hội nhập, tỉ lệ cạnh tranh đến chất lượng giáo dục, thậm chí cả ý thức về sự tồn tại nhỏ bé của chính bản thân.
Và đột ngột, trong khoảnh khắc im lặng của cuộc trò chuyện vô tận, tôi đặt câu hỏi cho mẹ: 'Nếu trận đấu này không chiến thắng, thì chúng ta sẽ làm sao?'
Tôi phải thừa nhận, mọi đứa trẻ đều ao ước và khát khao trưởng thành đến như thế.
Thực ra, mẹ tôi luôn tin tưởng hoàn toàn vào mọi quyết định của tôi, nhưng đồng thời, cô ấy cũng rất quan trọng với việc đi học đại học và chọn một trường có chất lượng tốt.
Thực ra, tôi có vẻ tự tin và có một kế hoạch cho giấc mơ của mình, nhưng đồng thời, tôi cũng bị mắc kẹt trong mớ rối ren mà tuổi trẻ vô tình gặp phải.
Câu hỏi mà tôi đặt ra dường như ngớ ngẩn đến mức làm cho tôi cảm thấy trở nên yếu đuối và tôi nghĩ mình đã thực sự muốn khóc trước sự bất lực của bản thân.
Nhưng mẹ tôi nói, nếu không thắng thì thôi.
Nếu không thắng thì thôi. Nếu không được vào trường này, thì sẽ có cơ hội vào trường khác. Mẹ vẫn tin rằng nếu con không đặt chân vào được trường mà chúng ta mong đợi, thì con vẫn sẽ tìm được một nơi nào đó thật sự thuộc về và có thể phát triển tốt nhất cho bản thân.