“Bus này có bao nhiêu chỗ ngồi vậy?”
“Có 49 chỗ ngồi ạ!”
“Bus 49 đi đến đâu thế nhỉ?”
“Đến trường ạ! Chỉ cần đi thêm 8 điểm nữa rồi băng qua đường một tí là đến.”
“Chính xác, con của mẹ thông minh lắm.”
Sau khi nói xong, chị lại phần thưởng cho nó một cú hôn nhẹ lên má, đứa bé tỏ ra rất vui vẻ.
Điều đặc biệt ở nó là vẻ ngoài xinh trai, khuôn mặt rạng rỡ phản ánh sự thông minh mà hiếm đứa trẻ nào ở tuổi của nó có thể sánh kịp. Khi chị hỏi nó về các tuyến xe bus, nơi nó muốn đến, liệu nó muốn về nhà hay đến trường, nó luôn trả lời một cách tự tin.
Tất cả nhờ vào sự kiên nhẫn và sự dạy dỗ của chị dành cho nó suốt thời gian dài. Mỗi khi mẹ con nhà chị xuất hiện ở bến bus, không gian bỗng trở nên vui vẻ và sống động.
Tôi nhận thấy mọi người đều nhìn nhà chị, có người tỏ ra mỉa mai, có người thì bày tỏ sự ngưỡng mộ một gia đình hạnh phúc như trong mơ. Với họ, mẹ con nhà chị luôn là biểu tượng của sự hạnh phúc. Nhưng đằng sau vẻ bề nổi đó là một câu chuyện buồn mà một lần tôi được chị kể tại chính điểm dừng xe bus này.
12 năm trước, chị đã rời khỏi quê nhà để đến Hà Nội cùng một người đàn ông sau khi bố mẹ không chấp nhận mối quan hệ của hai người. Hôm đó, mẹ chị tuyên bố:
“Nếu mày rời đi, tao sẽ coi như mày không còn là con tao nữa, dù sống chết ra sao đừng hòng trở lại làm khổ gia đình này thêm lần nào nữa!”
Nhưng chị không mất bao lâu để trả lời:
“Tôi cũng không có người mẹ nào giống như bà, bà không cho con gái chọn người mình yêu, đó chẳng khác nào hành động của một kẻ tàn nhẫn!”