Trong dòng chữ mà tôi đã từng đọc, tôi nhớ có câu của Aristotle: “Nếu điều gì không xảy ra như ta mong muốn, hãy mong muốn nó xảy ra như nó diễn ra”.
Có lẽ khi ai đó rời xa cuộc đời mình, điều đó cũng là lúc ta cố gắng ước ao thay đổi quá khứ để giữ họ lại. Ta ôm trọn kí ức và tiếc nuối, nhưng cuối cùng phải buông tay khi thấy ánh mắt họ không còn như xưa.
Như những nốt nhạc yên bình trên bàn phím đang chờ đợi ai đó nhẹ nhàng khám phá, trái tim ta cũng trở nên sống động khi người khác bước vào.
Từ lúc đó, bản nhạc trong lòng ta bắt đầu vang lên với những giai điệu bay bổng, còn trái tim ta đang hòa mình vào nhịp điệu mới này.
Dù cố gắng phủ nhận, nhưng ta không thể lừa dối bản thân về sự hiện diện của họ trong cuộc đời.
Đôi khi cuộc sống dịu dàng đến mức ta không ngờ được, khiến ta vô thức tin vào hạnh phúc của mình. Khi trái tim chưa sẵn sàng mở cửa, tình yêu lại ập đến, tìm chốn bình yên.
Cũng có những lúc vết thương chưa lành, nhưng lòng ấm áp mà người khác dành cho ta lại làm tan chảy nỗi đau, đủ để ta quên đi nỗi đau còn chưa lành.