Tản văn (tiếng Pháp: prose) theo nghĩa đen là văn xuôi, nhưng ngày nay thuật ngữ này thường chỉ đề cập đến một phạm vi cụ thể, không hoàn toàn trùng khớp với định nghĩa văn xuôi.
Nếu văn xuôi theo nghĩa rộng chỉ đơn thuần là văn học không phải thơ, trong nghĩa hẹp hơn nó chỉ đề cập đến các tác phẩm văn học phân biệt với kịch, thơ, bao gồm tiểu thuyết, truyện ngắn, kí, văn chính luận, thì tản văn lại hẹp hơn, chỉ đề cập đến các tác phẩm văn xuôi không phải tiểu thuyết, truyện ngắn. Đây là một thể loại văn học ngang hàng với thơ, kịch, tiểu thuyết, nhưng nó cũng có phần phong phú hơn về nội dung so với các tác phẩm văn chính luận, vì nó có thể bao gồm cả những câu chuyện ngụ ngôn hư cấu và các thể loại văn xuôi khác như thư, tựa, bạt, du kí,…
Tản văn là thể loại văn xuôi ngắn gọn, súc tích, có thể trữ tình hoặc không, kể chuyện, bình luận, miêu tả cảnh vật, mô tả nhân vật. Cách thể hiện cuộc sống của tản văn thường mang tính chấm phá, không nhất thiết phải có một cốt truyện phức tạp hay nhân vật toàn diện, nhưng lại có một cấu trúc riêng biệt, có giọng điệu, cá tính riêng của tác giả. Điều quan trọng là tản văn phải thể hiện được những khía cạnh quan trọng của xã hội, thể hiện trực tiếp tình cảm, mang đậm nét bản sắc cá nhân của tác giả.
Trong văn học cổ, tản văn bao gồm các tác phẩm như Mạnh Tử,
Tản văn là một dạng văn học tự do, có thể dài hay ngắn tuỳ ý, phong phú trong cách thể hiện, đặc biệt là thể hiện sắc nét chính kiến và cá tính riêng của tác giả, có một truyền thống lâu đời và vẫn mang lại sức sống mạnh mẽ.