blogradio.vn - Mẹ hứa sẽ ban cho con cả bầu trời này, nơi đó chứa đựng vô vàn tình thương mẹ trao gửi, để khi xa con, mẹ vẫn ở đó, vẫn che chở con bằng tình thương, để con luôn ấm áp và an lành, dù không có mẹ ở bên.
Trân đã ngồi trước màn hình máy tính lâu, vẫn im lặng, chưa gõ được một chữ nào, màn hình trắng bạch. Gương mặt và giọng nói của cậu bé Lực vẫn ám ảnh Trân, cậu bé chỉ mới học lớp sáu nhưng đã mang căn bệnh nan y, ung thư xương, một căn bệnh thường gặp ở người lớn. Trân xót xa khi nhìn thấy gương mặt ngây thơ và sở thích học hành của cậu bé, làm cô đau lòng. Cậu bé còn nhỏ hơn con cô, nhưng cô hiểu hết nỗi khát khao sống, niềm đam mê học hành của cậu bé, đặc biệt là môn toán và tiếng Anh. Trân ngạc nhiên khi thấy giường bệnh của cậu bé chứa đầy sách vở về hai môn này. Mẹ của Lực, chị Túc, nói rằng cậu bé nhớ bạn bè và các bài học, nên đã mang sách vở đến để cậu tự học. Nhiều thầy cô và bạn bè của Lực đến động viên và kể chuyện trường lớp cho cậu bé nghe, vì họ biết cậu bé say mê học và nhớ trường như thế nào.
Trân bắt đầu gõ từng phím máy.
Trân quen chị Túc trong một buổi tiệc sinh nhật của bạn cô. Chị Túc là một giáo viên cấp hai dạy tiếng Anh rất giỏi, nên Trân không ngạc nhiên khi thấy đam mê của cậu bé Lực về môn học này. Theo lời chị Túc, Lực được sinh ra khỏe mạnh, từ nhỏ đã thể hiện sự chăm chỉ và yêu thích toán học cùng tiếng Anh. Cậu bé luôn đạt điểm cao nhất hai môn này và được mọi người khen ngợi. Nhưng từ khi lên lớp tư, căn bệnh đã đến, từ đó chị Túc luôn ở bên con, hy vọng thần chết buông tha cho cậu bé, vì cậu bé còn quá nhỏ và thèm khát cuộc sống. Chị Túc đã nỗ lực hết mình, mặc dù gia đình không có điều kiện tài chính để đưa Lực đi nước ngoài điều trị, nhưng họ vẫn cố gắng hết mình để cậu bé khỏe mạnh.
- Sao không thấy bố của Lực đâu?
Trân nhận ra mình thật vụng về khi mới nhận ra điều đó.
Chị Túc chia sẻ với Trân rằng ba của cậu bé đã rời xa chị khi Lực còn nhỏ, và từ đó đến nay vẫn thỉnh thoảng ghé thăm con. Khi biết Lực bị bệnh nặng, anh ta thường đến bệnh viện nhiều hơn, thậm chí ở lại đêm để chăm sóc con. Anh ta thổ lộ mong muốn được quay lại với hai mẹ con vì hối hận khi thấy con bệnh. Tuy nhiên, chị Túc luôn từ chối và chỉ nghĩ đến sức khỏe của con. Chị khuyên anh ta đến thăm và chăm sóc con để cậu bé được vui vẻ hơn.
Trân đến thăm cậu bé Lực và nghe cậu bé đang nói chuyện vui vẻ với một cô bé bên cạnh. Lực cho biết sắp tới sẽ có đoàn tặng tóc cho bệnh nhân ung thư, nhưng cậu chỉ mong cô bé kia có được mái tóc để tự tin hơn. Cậu bé chỉ mong mẹ mình khỏe mạnh và cậu sẽ sống mỗi ngày với niềm vui. Chị Túc đã từ bỏ công việc để chăm sóc con, và cậu bé thể hiện tình yêu vô hạn dành cho mẹ.
Trân đọc những quyển vở của Lực và nhận thấy sự đam mê của cậu bé đối với tiếng Anh và toán học. Lực mơ ước trở thành bác sĩ từ khi còn nhỏ, không chỉ sau khi mắc bệnh. Cậu bé biết căn bệnh này có thể giới hạn tuổi thọ, nhưng vẫn muốn làm điều gì đó có ích trong thời gian còn lại. Trân ngưỡng mộ và thương cậu bé rất nhiều.