Tào Tháo 3 lần cười và 1 lần khóc trong cuốn Tam Quốc diễn nghĩa, tái hiện lại một cách sống động những cảnh chiến tranh ly kỳ khi Tào Tháo gặp phải thất bại và phải rút lui về hướng Hoa Dung đạo.
Câu chuyện diễn ra trong giai đoạn Tào Tháo tiến công Đông Ngô. Tôn Quyền và Lưu Bị liên minh chống lại Tào Tháo; Gia Cát Lượng và Chu Du đều bàn bạc sử dụng chiến thuật đốt trại của quân Tào, cuối cùng đã đốt cháy 800 nghìn quân Tào Tháo trong trận Xích Bích. Tào Tháo phải vất vả chạy trốn và rút lui về hướng Hoa Dung đạo.
Con đường trốn của Tào Tháo đã bị Gia Cát Lượng đoán ra trước. Gia Cát Lượng đã sẵn sàng và sắp xếp 3 đội quân mai phục trên đường trốn của Tào Tháo, từ đó phát sinh câu chuyện “Tào Tháo ba cười một khóc”!
Lần cười đầu tiên của Tào Tháo: Ông cười nhạo Triệu Vân
Trong khi quân Tào bị lửa thiêu rụi, Tào Tháo và các binh tướng phải vất vả bỏ chạy. Khi họ chạy đến đường Ô Lâm, thấy môi trường đầy rẫy cây cỏ và núi non hiểm trở, Tào Tháo bất ngờ ngửa mặt lên trời và không ngừng cười.
Tướng sĩ tò mò hỏi về lý do Tào Tháo cười? Tào Tháo cười và nói: 'Ta cười trớ trêu Chu Du không mưu, Gia Cát Lượng kém trí tuệ. Nếu ta dùng binh, sẽ dễ dàng mai phục một đội quân ngay tại chỗ này, hãy đoán xem chúng có thể làm gì với ta?”.
Chưa kịp hoàn thành lời nói, Triệu Vân dẫn đội quân ra tấn công, lính người dũng cảm hy sinh để mở lối cho Tào Tháo, giúp ông trốn thoát khỏi hiểm nguy.
Lần cười thứ hai: Tào Tháo cười khi nhìn thấy Trương Phi
Tào Tháo dũng cảm phá vòng vây, thoát khỏi sự truy sát của Triệu Vân, đường chạy trốn dẫn đến đại lộ Nam Di Lăng. Khi quân lính kiệt quệ, đói khát, ngựa mệt mỏi, Tào Tháo quyết định dừng lại để nghỉ ngơi.
Không ai hiểu được lý do tại sao Tào Tháo bỗng nhiên ngửa mặt cười to, khiến mọi người đều bối rối. Tào Tháo tự giải thích: 'Ta cười chê trách Gia Cát Lượng, Chu Du thiếu mưu trí. Nếu ta dùng binh, cũng sẽ dễ dàng mai phục một đội quân ngay tại chỗ này. Trong hoàn cảnh đặc biệt khó khăn như vậy, dù ta thoát khỏi nguy hiểm, vẫn không tránh khỏi bị thương. Cả hai kẻ đó đều không thể suy nghĩ được điều này, vì vậy khiến ta cảm thấy khinh bỉ”.
Các tướng sĩ chưa kịp khen ngợi suy nghĩ của Tào Tháo thì một tiếng súng vọng lên, Trương Phi cùng đội quân của mình tiến ra với tư cách hung dữ. Tào Tháo nhanh chóng nhảy lên ngựa và bỏ chạy, tướng lính khác ở lại chiến đấu đến cùng.
Khi ánh nắng buổi sáng len lỏi qua cửa sổ, Tào Tháo bước ra từ lầu cung, gương mặt tỏa sáng tự tin. Ông nhấn mạnh rằng sự thông minh và quyết đoán sẽ luôn là chìa khóa dẫn đường cho mọi chiến lược của ông.
Trong một cuộc hành quân gian nan, Tào Tháo cùng đoàn quân vượt qua những thử thách khó khăn. Mặc dù bị đối thủ áp đặt, nhưng ông vẫn không ngừng cười vui vẻ, khẳng định sự mạnh mẽ và quyết đoán của mình.
Khi được hỏi về chiến lược của mình, Tào Tháo tự tin trả lời: 'Tôi tin rằng sự thông minh và sự quyết đoán luôn chiếm ưu thế. Đó là lý do tại sao chúng ta không bao giờ thất bại.' Những lời này phản ánh tinh thần kiên định và quyết tâm của ông.
Dù đối mặt với nguy hiểm, Tào Tháo không bao giờ sợ hãi. Ông dũng cảm đối mặt với mọi thử thách, với niềm tin rằng sự thông minh và quyết đoán sẽ giúp ông vượt qua mọi khó khăn.
Trong cuộc sống, có những lúc chúng ta phải đối mặt với những quyết định khó khăn. Tào Tháo đã chứng minh rằng, bằng sự thông minh và quyết đoán, mọi thách thức đều có thể vượt qua được.
Dưới ánh sáng u tối, Tào Tháo bước đi trong cô đơn và nỗi buồn khôn cùng. Khoảnh khắc này, ông không thể kìm lại được nước mắt.
Trong lúc trốn thoát khỏi nguy hiểm, Tào Tháo được đưa vào một ngôi làng nhỏ ẩn náu. Tuy nhiên, thậm chí khi thoát khỏi hiểm nguy, ông vẫn không thể ngăn được cảm xúc của mình, và ông bật khóc giữa bóng đêm.
Tào Tháo nức nở nói: 'Tôi khóc cho những người đã ra đi trước kia! Nếu họ ở đây, chắc chắn không có lẽ quân ta phải gánh chịu thất bại đau đớn như vậy!'. Lời ông đọng lại trong không khí, làm cho mọi người xung quanh ông đều cảm thấy xấu hổ.
Nhiều người biết rằng, Quách Phụng Hiếu, còn được biết đến với tên Quách Gia, là một trong những nhà chiến lược và mưu sĩ hàng đầu của Tào Tháo. Trong những giọt nước mắt của Tào Tháo không chỉ là nỗi buồn và tủi nhục, mà còn là sự tiếc nuối vì không có mặt của Quách Gia, người có thể giúp ông vượt qua mọi khó khăn.