Kể câu chuyện về tính trung thực tuyển chọn 18 mẫu hay, đặc sắc nhất, giúp các em học sinh lớp 4 rèn kỹ năng kể chuyện đã nghe, đã đọc thật tốt để nhanh chóng kể câu chuyện về tấm gương thật thà, trung thực mà mình biết.
Với dạng đề này, các em có thể kể câu chuyện về tính trung thực trong cuộc sống, sách báo hoặc nghe ai đó kể lại, có thể là sự trung thực trong kiểm tra, thi cử, nhặt được của rơi trả lại người đánh mất.... Mời các em cùng theo dõi bài viết dưới đây của Mytour để ngày càng học tốt phân môn Tập làm văn lớp 4.
Đề bài: Kể một câu chuyện mà em đã được nghe, được đọc về tính trung thực.
Dàn bài về lòng trung thực
Bắt đầu:
- Trong phần khởi đầu, các bạn sẽ đưa ra câu chuyện “Kể về lòng trung thực” mà bạn muốn kể hoặc viết trong bài. Ví dụ: bạn nghe hoặc đọc câu chuyện đó từ đâu (nghe mẹ hoặc bà kể, nghe thầy cô kể lại, hoặc bạn tự đọc, tự chứng kiến và tự mình làm,…)
Thân bài
- Trong phần nội dung chính, bạn sẽ bắt đầu kể chi tiết về câu chuyện. Diễn biến câu chuyện như thế nào, có phần nào quan trọng nhất, hoặc phần nào bạn thấy đặc biệt tâm đắc nhất
- Bạn nên kể từng đoạn nhỏ để người nghe hoặc người đọc dễ hiểu về tấm gương lòng trung thực. Và kết thúc của câu chuyện như thế nào.
Kết bài
- Trong phần cuối cùng của bài viết, các bạn sẽ nêu lên suy nghĩ, tình cảm của mình về câu chuyện. Về những bài học, đức tính mà bạn học được qua câu chuyện đó.
- Bạn cũng cần thể hiện cảm nghĩ của mình về tính trung thực và vai trò quan trọng của nó trong cuộc sống, cũng như là tấm gương để mọi người noi theo.
Kể câu chuyện về tính trung thực trong cuộc sống
Một tấm gương sáng về lòng trung thực mà bạn luôn kính trọng chính là cô bảo mẫu của bạn.
Cô ấy có hoàn cảnh gia đình khá khó khăn và thiếu thốn. Ngoài việc chăm sóc trẻ, cô còn phải lo lắng về cuộc sống gia đình. Tuy nhiên, dù bận rộn, cô luôn giữ vững tính trung thực và luôn dành thời gian để giúp đỡ người khác. Cô bảo mẫu là một điển hình về lòng trung thực và tấm gương sáng cho mọi người trong cộng đồng.
Vì nhiều lí do, hằng ngày luôn có những bạn học sinh và thầy cô giáo để quên, đánh rơi những đồ cá nhân trên hành lang, sân thể dục, sân trường. Từ áo khoác, sách vở, đến ví, tiền, dây chuyền, túi xách, điện thoại... Là người bảo vệ của trường, bác bảo vệ thường tuần tra khắp trường nên đã nhặt được rất nhiều món đồ như vậy. Bác mang về, sắp xếp trên bàn bảo vệ và thông báo qua loa để tìm chủ nhân của chúng.
Hành động đó của bác luôn được duy trì suốt mấy năm qua. Nhờ vậy, những người đã đánh rơi, mất đồ có thể đến nhận lại được. Em rất ngưỡng mộ và tự hào về tính trung thực của bác bảo vệ trường mình.
Kể câu chuyện về lòng trung thực
“Báo mới, báo mới với những tin nóng hổi đây!”. Đó là tiếng rao của một em bé bán báo tuổi em, mà em ngày nào đi học qua trung tâm thương mại thị xã cũng nghe rất quen thuộc.
Em không biết tên em bé đó cũng như không biết nơi sống của em ấy. Nhưng tiếng rao của em ấy rất lôi cuốn nên em và Hùng thường dừng lại vài phút để nghe em ấy rao báo, và đưa từng tờ báo vào từng quán cà phê mời: “Ông bà, chú bác mua táo tiền phong, pháp luật, bóng đá, báo an ninh thủ đô, báo an ninh thế giới với những tin tức mới nhất ạ!”… Lời mời vừa nhẹ nhàng vừa tha thiết khiến nhiều khách hàng không có ý định mua báo cũng bất ngờ mua cho một tờ báo.
Bất ngờ, từ bên quầy hàng kế tiếp có tiếng gọi: “Này, cháu ơi, bán cho chú hai tờ báo, một tờ về an ninh thủ đô và một tờ báo pháp luật”. Đó là một ông cụ ăn mặc lịch lãm, khuôn mặt ấm áp với mái tóc bạc phơ và làn da mịn màng. Cậu bé chạy đến và đưa hai tờ báo như yêu cầu: “Dạ, báo của chú đây ạ!”. Ông cụ lấy hai tờ báo và hỏi: “Tổng cộng bao nhiêu tiền vậy con?”
Cậu bé nhanh nhẹn đáp: “Tổng cộng là 20 nghìn đồng ạ!”.
Ông cụ rút ra một tờ 20 nghìn đồng mới và đưa cho cậu bé trước khi đi bước đi về phía công viên.
Khi ông cụ bước đi, có người lại gọi cậu để mua tờ báo thể thao, vì thế cậu vội vàng sang quầy hàng bên. Sau khi bán tờ báo về bóng đá xong, cậu mới nhận ra rằng tiền thừa của ông cụ vẫn còn trên tay mình.
Cậu liều lĩnh chạy theo và kêu gọi ông cụ: “Ông ơi! Chờ em một chút! Ông đã trả lẻ tiền cho em tờ 20 nghìn ạ”
Ông cụ dừng lại, nhìn cậu bé với ánh mắt ấm áp và nói:
Cảm ơn cháu! Cháu thật thà và trung thực lắm. Ông cho cháu đây!
Không, cháu không cần ạ. Ông đã mua giúp cháu rồi, cháu cảm ơn ông rồi ạ.
Nghe vậy, ông cụ lại đề nghị cậu bé bán cho ông thêm 2 tờ báo nữa trước khi bước đi tiếp.
Từ câu chuyện này, cậu bé bán báo đã cho thấy tính thật thà và trung trực của mình, dù cuộc sống có khó khăn đến mấy. Đó là một phẩm chất rất đáng quý và đáng học tập từ bạn nhỏ bán báo.
Em rất khâm phục những người như cậu bé bán báo!
Kể về tính trung thực - Mẫu 1
Có một thương gia không lâu sau đã trở nên giàu có. Không ai biết họ làm ăn như thế nào, chỉ nghĩ rằng họ được phúc lộc. Nhưng thực sự, họ thường dùng chiêu trò. Họ sử dụng một cái cân giả, cán rỗng, đổ một vài giọt thủy ngân vào, đặt hai bít đồng ở hai đầu, trông giống như nhiều cái cân khác.
Nhờ đó, họ có thể cân giả hoặc cân thật; nếu muốn cân nặng thì nghiêng cán cân về một bên, mấy giọt thủy ngân chảy về phía đó, còn nếu cân nhẹ thì nghiêng ngược lại, mấy giọt thủy ngân chảy về phía khác. Mỗi khi mua hoặc bán hàng, cân đều được sử dụng khác nhau, nhưng lợi ích luôn thuộc về họ. Nếu ai phàn nàn, họ trả lời lì lợm:
- Thưa quý vị, xin hãy nhìn vào mặt cân! Nó không thiên vị ai cả! Chúng tôi kinh doanh một cách trung thực, chỉ lấy công bằng làm lợi nhuận, không có gian lận hay lừa đảo. Sự giàu có như thế không bền vững!
Gia đình đó nuôi hai đứa con trai, dễ thương và ngoan ngoãn. Một ngày, hai đứa bị ốm và qua đời đồng loạt. Bố mẹ đau lòng và suy tư, nghĩ rằng có lẽ họ đã làm điều gì sai trái, và bị trời trừng phạt. Một đêm, họ mơ thấy một ông lão tóc bạc, khuôn mặt hiền lành, đến trách móc họ:
Chúng mày lừa dối và tham lam trong kinh doanh. Chúng mày có thể đánh lừa được con người, nhưng không thể đánh lừa được Thượng Đế. Hãy sớm sám hối, sống trung thực và làm việc thiện, lúc đó Trời sẽ tha thứ và ban cho chúng mày con cái mới.
Khi tỉnh dậy, hai vợ chồng quyết định từ bỏ hành vi xấu xa bằng cách cắt đứt quan hệ với nó. Khi cắt, họ phát hiện ra trong quan hệ đó có một số giọt máu tươi.
Kể về lòng trung thực - Phần 2
Tuần trước, trường em đã tổ chức cuộc thi về việc học tập và làm theo tư tưởng của Bác Hồ. Em đã thực hiện một việc tốt là tìm thấy một vật rơi và trả lại cho người sở hữu.
Trưa hôm nay, trên đường về nhà từ trường, đi qua đoạn đường vắng vẻ, tôi bắt gặp một chiếc túi xách nhỏ màu đen nằm giữa lòng đường. Tôi nhặt lên và bắt đầu đi chậm lại, cố gắng tìm kiếm chủ sở hữu của nó.
Sau một thời gian dài, vẫn không thấy ai quay lại. Tôi suy đoán rằng người đánh rơi có thể đã đi xa hoặc không nhận ra mình đã mất chiếc túi. Nếu họ biết, chắc hẳn họ sẽ tìm kiếm trên các con đường đã qua. Nhưng người ấy là ai? Một quan chức, một công nhân, hay một người lính? Trong túi đó chứa đựng những gì? Và tại sao không có bất kỳ tài liệu, giấy tờ hoặc tiền bạc nào? Những câu hỏi đó hiện lên trong đầu tôi. Tôi nhìn xung quanh một lần nữa. Những người đi xe máy hoặc xe đạp trên đường đều không chú ý đến tôi, đang cầm túi và túi lạ trên tay.
Tôi suy nghĩ và phân vân mãi: Nên trả lại hay không? Nếu tôi không trả lại, ai biết được và ai sẽ trách tôi? Nếu có tiền, tôi sẽ mua truyện tranh này, mua bộ quần áo mới này và mua những đồ chơi mà tôi mong muốn từ lâu. Tưởng tượng về điều đó, tôi rất thích, bước đi của tôi trở nên nhanh chóng và nhẹ nhàng hơn. Nhưng bất ngờ, tiếng thầy Hiệu trưởng trong lễ phát động như vang vọng: “Hãy nhớ Năm điều Bác Hồ dạy, hãy cố gắng học tập tốt, tu dưỡng tốt để trở thành con ngoan, trò giỏi...”.
Không! Không nên tham lam với tài sản của người khác! Phải trả lại!
Chủ nhân của chiếc túi xách này sẽ rất vui mừng nếu nhận lại nó. Nhưng làm sao biết được ai là người đã đánh rơi nó và làm thế nào để trả lại? Tốt nhất là đưa nó đến cơ quan công an.
Trưa nay, tại trụ sở công an phường, vắng vẻ chỉ còn một chú trực ban. Khi tôi đứng ngập ngừng ở cửa, chú ấy nhanh chóng hỏi:
- Có chuyện gì với em không?
- Dạ thưa chú, em đã nhặt được chiếc túi xách này. Em đem đến đây và mong chú trả lại cho người mất ạ!
Chú nhận chiếc túi từ tay tôi, cười đầy hân hoan và vuốt nhẹ đầu tôi rồi nói:
- Em rất ngoan, không tham lam với tài sản của người khác! Hãy để chú xem trong túi này có gì để ghi vào biên bản nhé!
Chú rút ra một bó giấy tờ chứng minh quyền sở hữu nhà, giấy tờ xe và hơn hai triệu đồng tiền mặt. Chú ghi chi tiết từng mục vào biên bản và yêu cầu tôi ký tên và địa chỉ dưới đáy.
Sáng thứ hai tuần sau, trong tiết chào cờ, thầy Hiệu trưởng và cô Tổng phụ trách Đội tuyên dương tôi. Sự vỗ tay nồng nhiệt từ toàn trường khiến tôi rất xúc động. Buổi tối, gia đình tiếp một vị khách lạ.
Đó là chủ nhân của chiếc túi. Ông ấy biết ơn tôi suốt và tặng tôi một trăm ngàn để mua sách hoặc đồ chơi, nhưng tôi nhẹ nhàng từ chối.
Ba mẹ tôi rất vui vì tôi đã làm điều tốt. Lời khen ngợi từ mọi người là món quà quý giá nhất. Khi nhớ lại câu chuyện đó, tôi vẫn thấy hạnh phúc.
Kể về lòng trung thực - Phần 3
Bác Hồ đã từng dạy các em nhỏ 'Khiêm nhường, thật thà, gan dạ'. Đứa bé đánh giày trên vỉa hè kia thực sự là đứa cháu ngoan của Bác. Vì nó đã rất thật thà.
Hôm nay, đứa bé lại mang theo dụng cụ làm việc của mình đi làm. Đứa bé khoảng sáu, bảy tuổi, có lẽ sống ngay khu vực này. Trời lạnh, nhưng đứa chỉ mặc một cái áo len đã cũ màu, mỏng manh. Đôi chân mang đôi dép lê màu đen, những vết bẩn vàng trên đất. Có lẽ mưa phùn tối qua làm đường trơn trượt nên đôi chân đứa cũng bị vấy bẩn theo. Đứa bước vào một quầy cà phê. Theo thứ tự từng bàn và hỏi khách ngồi có đánh giày không. Một vài khách lắc đầu. Đi tới bàn ở góc, đứa bị một khách quát lớn 'Đi ra chỗ khác cho người ta làm việc'. Đứa cúi mặt bỏ đi. Rồi sau đó, khách lại gọi đứa lại. Cởi đôi giày đen của mình cho đứa lau sạch, chùi chùi.
Khi khách đi ra bãi đỗ xe, đứa kia chạy nhanh theo và dường như gọi gì đó. Nhưng khách đã lên xe và phóng đi. Tới ngã tư đèn đỏ, khách đỗ xe dừng ngay bên lề đường. Nhìn qua gương, anh thấy đứa bé đang chạy đuổi theo. Anh liền tấp xe lên vỉa hè. Đứa chạy nhanh tới, thở hổn hển và nói:
- Chú ơi! Chú trả tiền nhầm ạ.
Khách ngạc nhiên nhìn đứa bé.
- Chú đánh giày hết hai mươi ngàn đồng, chú nhầm cháu thành năm trăm ngàn đồng rồi ạ. – Đúng lúc đó, cậu bé vừa xòe tờ tiền ra đưa lại cho vị khách.
Vị khách mỉm cười, nhìn quanh và nói: “Cháu thích ăn bánh không?” Cậu nhìn vị khách với ánh mắt không hiểu. Vị khách tiếp: “Chú sẽ tặng cháu một chiếc bánh thật ngon.”
Cậu bé ôm chiếc bánh mừng rỡ. Có lẽ, đó là khuôn mặt hạnh phúc của một cậu bé nghèo nhưng thật thà. Cậu tiếp tục làm công việc của mình với chăm chỉ.
Kể về lòng trung thực - Mẫu 4
Hôm đó, em đi chợ mua rau cho mẹ. Quầy cô Loan là nơi bán rau lớn nhất chợ Hạnh Thông Tây. Cô Loan bán rau củ với giá bán lẻ và buôn nên luôn đông khách.
Em chào cô Loan và đưa tờ giấy ghi các loại rau để cô chọn. Một số loại em biết, em tự lựa và để vào túi ni-lông chờ cô tính tiền. Em mua không nhiều, chỉ hơn hai mươi ngàn tiền rau. Em đưa cô Loan tờ giấy bạc năm mươi nghìn. Cô Loan đếm tiền trả lại. Ôi, cô trả lại cho em hai trăm mười tám ngàn đồng. Có lẽ tờ giấy bạc hai trăm nghìn giống với tờ giấy bạc mười nghìn nên cô Loan nhầm lẫn. Em lịch sự nói:
- Thưa cô, cô trả lại tiền cho em nhầm rồi. Em chỉ đưa cô năm mươi nghìn mà!
Cô Loan nhìn số tiền em đưa lại, rối bời:
- May quá, cô cảm ơn em. Em thật thà đáng khen ngợi!
Cô Loan trả lại đúng tiền cho em, em vui vẻ ra về.
Trên đường về nhà, trong lòng em rất vui vẻ. Em hạnh phúc vì đã thật thà không tham lam số tiền cô Loan trả nhầm. Hôm đó, mẹ rất vui khi nghe em kể lại chuyện đó.
Kể về lòng trung thực - Mẫu 5
Ngày đó là ngày kiểm tra học kì môn Toán. Em đọc đề và chỉ làm được một câu duy nhất.
Em đọc đi đọc lại đề, không có kiến thức nào hiện lên. Em không biết đổi đơn vị, không biết toán giải bao nhiêu bước. Cả hình vẽ tam giác, tứ giác cũng làm em rối mù, rối tinh. Nhìn xung quanh, các bạn đang viết, tính toán. Chỉ có mình em đứng ngơ ngác, dốt đặc. Em không biết phải làm sao, thì một tờ giấy tròn trơn lăn tới chân. Em nhặt lên, mở ra. Đầu trang viết: “Hãy viết nhanh lên. Sắp hết giờ rồi!”, dưới là bài giải đề. Em tự hỏi điều này là tốt hay xấu? Em quyết định gấp tờ giấy lại. Em không thể trả lại vì sẽ bị thầy phạt. Chuông báo hết giờ vang lên. Em nộp bài chỉ có một câu của mình rồi ra về. Đóng cặp lại, nhìn lên, em thấy Hùng đứng trước bàn em. Hùng hỏi:
– Bạn làm xong chưa?
Em gấp tờ giấy lại và đưa cho Hùng nói nhỏ:
– Cảm ơn bạn nhưng mình không chép một câu nào cả. Mình chỉ làm được câu tính cộng thôi!
Hùng tròn mắt:
– Bạn sẽ không đạt điểm cao trong kì thi đâu.
Em gật đầu:
– Mình sẽ tự học và phải học chăm chỉ. Còn đến ba kỳ thi nữa đó.
Bài kiểm tra lần đó, em chỉ đạt một điểm và một dấu chấm hỏi. Anh trai em suýt đánh em. Em chỉ nói rất nhỏ:
– Em hứa sẽ tự học chăm chỉ.
Em bắt đầu học và làm bài từ tiết đầu của năm học. Chỗ nào không hiểu, em hỏi anh trai. Ba lần thi sau, em đều đạt điểm mười.
Chuyện xảy ra từ khi em học lớp ba. Điểm một lần thi đó làm các bạn tò mò. Có bạn cười em. Riêng em, em vui vì đã đúng khi trung thực khi làm bài, như cô giáo đã dạy!
Kể về lòng trung thực - Mẫu 6
Như mọi tối khác, hôm đó sau khi học bài, em nằm trong vòng tay mẹ nghe mẹ kể chuyện. Mỗi tối mẹ đều kể chuyện cho em nghe trước khi đi ngủ. Hôm đó, mẹ không kể chuyện cổ tích, ngụ ngôn hay truyện cười. Mẹ kể chuyện về bản thân mẹ – một người trung thực.
Khi em học lớp 2, để kiếm tiền nuôi em và các chị đi học, ngoài việc đồng áng, mẹ còn tranh thủ đi mua sắt vụn. Buổi trưa, khi chuẩn bị cho 3 chị em bữa ăn sau giờ học, dặn dò công việc buổi chiều, mẹ lại đạp xe đi đến từng nhà để mua giấy, nhựa, sắt… tất cả những gì có thể bán được, bất kể nắng mưa.
Mẹ kể: Có những hôm may mắn, vào gia đình người ta vừa có tiệc, mẹ mua được rất nhiều thứ, mẹ vui lắm vì lại có tiền cho các con mua thêm sách, vở. Nhưng cũng có những hôm, mẹ đến khi người ta ngủ trưa, có người tỏ ra cáu gắt, mẹ luôn bình tĩnh, xin lỗi và đi ra. Từ khi có nghề tay trái, mặc dù buôn bán nhưng mẹ chưa để ai mất lòng.
Mẹ nhắc lại lần mẹ nhớ nhất: Hôm đó, trời nắng chang chang, mẹ đang đi, có tiếng gọi: Sắt vụn, vào đây nhặt ít đồ, mẹ quay xe và vào nhặt những vỏ lon, sách cũ. Người phụ nữ bán đồ cho mẹ đã đi vào nhà, để cho mẹ tự phân loại rồi cân. Đang miệt mài phân loại giấy viết, giấy in, báo thì mẹ phát hiện một chiếc phong bì đã mở, bên ngoài có dòng chữ: Gửi con gái. Mẹ thấy bên trong vẫn có thư và hai tờ 200 nghìn. Mẹ đã biết đó là thư bố gửi cho con gái khi ông đi làm xa cùng với tiền chắc là cũng cho con mua sách vở hoặc nộp tiền học như trách nhiệm của mẹ với các con mình. Mặc dù số tiền đó bằng cả tháng mẹ đi gom sắt vụn nhưng mẹ hiểu tấm lòng của những người cha cũng đoán rằng người con vẫn dành dụm nên mẹ gọi người phụ nữ ra và trao lại cho bà.
Người phụ nữ nhận trong niềm vui và ngạc nhiên: Con gái tôi học Đại học, mỗi khi viết thư về, bố nó vẫn cho tiền để đóng học. Chắc nó để dành, lần sau về lấy, cảm ơn chị nhiều lắm! Chị thật tốt bụng, cảm ơn chị rất nhiều.
Mẹ em cũng vui vẻ nói chuyện, kể về chúng tôi rồi trả tiền cho bà mặc dù bà không lấy coi như lời cảm ơn. Trước khi mẹ đi tiếp chặng đường, người phụ nữ ấy vẫn nói với mẹ: Cảm ơn chị, lần sau chị lại đến nhé, có gì bán được tôi sẽ để phần chị.
Mẹ kể lại câu chuyện về nghề sắt vụn của mình trong niềm vui, mẹ không nói với em bài học nhưng em biết mẹ muốn khuyên rằng: Sống phải giữ cho mình tấm lòng trong sạch, sự trung thực, không tham lam, dối trá. Em cũng đã ghi lại câu chuyện ấy vào sổ nhật ký của mình. Em rất ngưỡng mộ mẹ.
Kể về lòng trung thực - Mẫu 7
Trong những việc tôi đã đọc về tính trung thực, câu chuyện những hạt thóc giống để lại cho tôi ấn tượng nhất.
Ngày xưa có một vị vua già muốn tìm người kế vị. Vua ra lệnh phân phát mỗi người dân một thúng thóc để gieo, và hứa rằng ai thu hoạch được nhiều thóc nhất sẽ được chọn làm người kế vị. Nhưng ai không thu được thóc sẽ bị trừng phạt.
Ở một ngôi làng khác, có một cậu bé mồ côi cha mẹ tên là Chôm. Cậu bé cũng nhận được thóc và cố gắng chăm sóc, nhưng không có một hạt thóc nào nảy mầm. Khi đến mùa thu hoạch, mọi người đem thóc về kinh đô để nộp cho vua. Chôm lo lắng và đến gặp vua để tỏ lòng thật:
– Đức vua ạ! Con không biết làm sao để thóc của người mọc lên được.
Mọi người đều sửng sốt trước tinh thần thật thà của Chôm. Nhưng vua lại đứng dậy, ôn hòa nói:
– Trước khi phân phát thóc giống, ta đã xử lý kỹ lưỡng. Không lẽ chúng có thể mọc lên được. Những thùng thóc kia không phải là thu hoạch từ thóc giống mà ta phân phát.
Sau đó, vua phát biểu quyết liệt:
– Trung thực là phẩm chất cao quý nhất của con người. Ta sẽ truyền ngôi cho cậu bé trung thực và dũng cảm này.
Chôm được nhận ngôi vua và trở thành một vị vua tài năng và đức hạnh.
Kể về lòng trung thực - Mẫu 8
Em đã đọc rất nhiều truyện cổ tích và truyện thiếu nhi. Nhưng một câu chuyện mà em nhớ mãi là câu chuyện về Ba lưỡi rìu. Đó là một câu chuyện về lòng trung thực của con người.
Người đó là một người nông dân chất phác sống tại một ngôi làng hẻo lánh. Số phận của anh ta phụ thuộc vào một cái rìu cũ để kiếm sống qua ngày. Một ngày nọ, khi đang chặt củi bên bờ sông, rìu anh bị gãy, lưỡi rìu rơi xuống sâu dưới đáy sông. Anh nông dân buồn bã nói:
– Thật là đau lòng! Mình chỉ có mỗi chiếc rìu này, mất đi rồi, sẽ sống thế nào đây? Khi đó, một cụ già với mái tóc bạc phơ bước tới.
Cụ già nói:
Đừng buồn nữa! Tôi sẽ giúp bạn tìm lại chiếc rìu ấy. Nói xong, cụ già nhảy xuống nước. Anh nông dân không kịp ngạc nhiên thì cụ già đã nổi lên mặt nước, cầm một lưỡi rìu bằng vàng và hỏi:
– Cái này có phải của bạn không?
Anh nông dân trả lời:
– Xin lỗi, cụ, chiếc rìu vàng này không phải của tôi.
Cụ già lại rời khỏi mặt nước, và sau đó, khi ngồi trên bờ, ông cầm lưỡi rìu bằng bạc sáng loá. Ông giơ lên lưỡi rìu và nói:
– Cái này chắc là của bạn rồi!
Anh nông dân lịch thiệp nói:
– Không, đây cũng không phải của tôi, ông ạ! Lưỡi rìu của tôi làm bằng sắt.
Lần thứ ba, ông cụ lại lặn xuống và nâng lên một lưỡi rìu cũ kỹ làm bằng sắt, ông hỏi:
– Còn cái này thì sao?
Anh nông dân gào lên:
– Cái này mới là lưỡi rìu của tôi, ông ạ?
Cụ già hồn nhiên đưa lưỡi rìu cho anh nông dân. Anh thấp thỏm quỳ xuống cảm ơn và nhận lấy lưỡi rìu từ cụ. Cụ già vỗ nhẹ vào đầu anh và khen ngợi:
– Con là người trung thực và thật thà. Con không tham lam những gì không thuộc về mình. Vì điều đó, ta trao cho con cả chiếc rìu vàng lẫn chiếc rìu bạc. Hãy nhận lấy chúng đi!
Như vậy, anh nông dân kiệt xuất nhưng lòng trung thực đã đạt được hai chiếc rìu quý giá. Còn ông cụ tốt bụng kia chính là một vị tiên phương nào đó thường hiện diện trên thế gian để thử thách lòng trung thực của con người và giúp đỡ những người khó khăn.
Kể về lòng trung thực - Mẫu 9
'Ngày xửa ngày xưa, có một anh chàng nông dân nghèo, vì cha mẹ anh mắc bệnh nặng nên qua đời sớm, anh phải tự lập từ khi còn rất nhỏ và chỉ có một chiếc rìu làm tài sản. Hàng ngày, anh phải mang theo chiếc rìu đó vào rừng để đốn củi kiếm tiền để nuôi sống bản thân. Ngoài rừng, có một con sông nước chảy xiết, ai rơi xuống sông đều khó có thể bơi lên bờ.'
Một ngày kia, như mọi ngày, anh nông dân mang theo chiếc rìu vào rừng để đốn củi. Trong khi đang làm việc gần bờ sông, đáng tiếc chiếc rìu của anh bị gãy cán và lưỡi rìu rơi xuống dòng sông. Với dòng nước chảy xiết như vậy, mặc dù biết bơi, anh không thể vào sông tìm lại lưỡi rìu. Thất vọng, anh ngồi khóc than thở.
Đột nhiên, từ nơi nào đó, một ông cụ tóc bạc phơ, râu dài, ánh mắt hiền từ xuất hiện trước mặt anh nông dân. Ông cụ nhìn anh và hỏi:
- Con trai, có chuyện gì khiến con khóc lóc và buồn bã như vậy?
Anh nông dân trả lời:
- Thưa ông, cha mẹ con mất từ khi con còn nhỏ, con phải tự lập từ đó, gia cảnh gia đình con rất khó khăn. Tài sản duy nhất của con là chiếc rìu sắt mà cha mẹ để lại trước khi qua đời. Với chiếc rìu đó, con đến rừng đốn củi kiếm sống qua ngày. Giờ đây, nó đã rơi xuống sông và con không biết phải làm sao để kiếm sống nữa. Vì vậy, con rất buồn, ông ạ!
Ông cụ trả lời chàng tiều phu:
- Ta nghĩ không phải việc gì lớn đâu, cháu đừng buồn nữa. Để ta xuống sông lấy lại chiếc rìu cho cháu. Với những lời nói đó, ông cụ lao mình xuống dòng nước đang chảy xiết. Một lúc sau, ông cụ ngoi lên mặt nước, tay cầm chiếc rìu bằng bạc sáng loáng và hỏi chàng tiều phu nghèo:
– Đây có phải là lưỡi rìu mà con đã làm rơi xuống không? Chàng tiều phu nhìn thấy lưỡi rìu bằng bạc và biết đây không phải của mình, anh lắc đầu và trả lời:
– Không, lưỡi rìu của cháu không bằng bạc ạ, nó làm từ sắt.
Lần thứ hai, ông cụ lại lao mình xuống dòng sông để tìm chiếc rìu cho chàng tiều phu. Sau một lúc, ông cụ ngoi lên khỏi mặt nước, tay cầm chiếc rìu bằng vàng và hỏi chàng tiều phu:
- Cái này có phải là lưỡi rìu mà con đã vô tình làm rơi xuống sông không?
Anh chàng tiều phu nhìn thấy lưỡi rìu bằng vàng lấp lánh, anh lắc đầu và nói:
- Không, đó không phải là lưỡi rìu của cháu cụ ạ.
Lần thứ ba, ông cụ lại nhảy xuống sông và lần này khi ông cụ trỗi dậy, ông cầm trên tay chiếc rìu bằng sắt của anh chàng tiều phu đã đánh rơi. Ông cụ hỏi:
-Còn cái này có phải là lưỡi rìu của con không! Nhìn thấy đúng là lưỡi rìu của mình, anh chàng tiều phu reo lên sung sướng:
- Ơ, đúng vậy cụ ạ, đây là lưỡi rìu của con. Con cảm ơn cụ đã giúp con tìm lại lưỡi rìu để con có thể đốn củi kiếm sống qua ngày. Ông cụ trao cho anh chàng tiều phu lưỡi rìu bằng sắt của anh và khen ngợi:
Con thật thà và trung thực, không hề ham tiền bạc và lợi lộc. Nay ta tặng thêm cho con hai chiếc rìu bằng vàng và bạc này. Đây là món quà ta dành tặng cho con, hãy vui vẻ nhận nó đi. Anh chàng tiều phu mừng rỡ nhận lấy hai chiếc rìu mà ông cụ tặng và bày tỏ lòng biết ơn. Ông cụ kỳ diệu biến mất. Lúc đó anh chàng tiều phu mới hiểu rằng mình vừa được một vị thần giúp đỡ”.
Kể về lòng trung thực - Mẫu 10
'Khoảng 5 giờ chiều, khi tiếng chuông tan học vang lên, mọi người vội vàng ra về. Tối nay, tôi không có kế hoạch gì cụ thể, chỉ đơn giản là đi lang thang, không vội vã gì cả. Tôi thích cảm giác của việc dạo bước, ngắm nhìn phố phường nhộn nhịp với đủ loại người qua lại. Ánh nắng đã dần nhạt đi, còn gió thổi nhẹ nhàng qua lá cây, chỉ có con đường nơi đây vẫn luôn sôi động. Tôi đang mơ màng thì bất ngờ nghe một tiếng chào đón gần kia “Chú ơi, chú mua giúp em đi chú”.
Quay qua, thấy một cô bé khoảng 10 – 12 tuổi, đầu đội chiếc nồi bên trong có 2 củ khoai luộc, khuôn mặt mồ hôi và bẩn, giọng nói thấp thỏm “Chú mua giúp em đi, nếu về mà không bán hết thì bố em đánh em chết”.
Nhìn thấy đứa bé, tôi chợt thấy xót xa. “Bạn có bao nhiêu tiền?” – Tôi hỏi nhỏ bé.
“5 nghìn ạ, chú mua dùm em nhé” – Giọng nói, ánh mắt tràn đầy hy vọng. Tôi lấy 2 củ khoai và đưa cho nó một tờ 50 nghìn, nói “Giữ lại tiền này đi, nhanh về nhà nhé”.
Bé buồn bã nói “Em không thể nhận tiền và cũng không dám giấu tiền, vì khi về nhà, bố dượng em sẽ kiểm tra và thấy thừa tiền là sẽ đánh em đau lắm”.
“Vậy thì giữ lại 45 nghìn nhé” – Tôi đề xuất cho nó.
“Không được chú ạ, em luôn muốn thật thà. Dù có cách nào đi chăng nữa, em cũng sẽ nói vậy. Nhưng bố dượng em không tin lời của em đâu” – Đôi mắt bé nhìn tôi chăm chú.
Tôi cảm thấy bối rối, nước mắt muốn tuôn ra, tôi đưa cho bé 5 nghìn đồng và rồi bước đi. Tôi hy vọng và tin rằng “Đứa bé này sẽ có một cuộc sống hạnh phúc vì lòng trung thực của nó”.
Kể về lòng trung thực - Mẫu 12
'Một ngày kia, một ông lão ăn xin đến một lâu đài lộng lẫy. Ông nói với người quản gia: 'Xin hãy từ bi cho tôi vì lòng nhân ái của Chúa'. Người quản gia trả lời: 'Tôi cần phải hỏi ý kiến của bà chủ đã'. Bà chủ là một người phụ nữ tả tơi, bà nói: 'Hãy cho ông lão đó một ổ bánh mì. Một ổ thôi. Dùng bánh ngày hôm qua ấy'.
Ông lão quay về nơi ẩn náu của mình, ngồi xuống và ăn ổ bánh mà ông đã xin được. Bất ngờ, ông cảm thấy một vật cứng trong miệng. Ông mở miệng ra và phát hiện ra một chiếc nhẫn vàng có kim cương và mặt ngọc trai.
'Điều này thật may mắn!', ông lão nghĩ trong lòng. 'Tôi có thể bán chiếc nhẫn này và sẽ có đủ tiền cho một thời gian dài'.
Tuy nhiên, ông lão quyết định ngay lập tức không làm như vậy: 'Không, ta sẽ tìm chủ nhân của chiếc nhẫn và trả lại cho họ'. Trong chiếc nhẫn, có khắc hai chữ 'J. X'. Ông lão đi đến cửa hàng và tìm trong cuốn niên giám điện thoại. Trong thị trấn chỉ có một gia đình có tên bắt đầu bằng chữ 'X': gia đình Sofina.
Quyết tâm sống trung thực, ông lão vội đi tìm nhà Sofina. Và rất ngạc nhiên khi nhận ra đó chính là gia đình đã cho ông ổ bánh. Ông nói với người quản gia: 'Tôi tìm thấy chiếc nhẫn vàng trong ổ bánh mà ngài mới cho tôi'. Bà chủ vui mừng: 'May quá, chiếc nhẫn bị mất tuần trước rồi. Ta đã làm rơi nó khi coi thợ nhào bột làm bánh. Chữ 'J.X' là tên viết tắt tên của ta, Ysermina Xo Farina'.
Sau khi suy nghĩ một lúc, bà chủ nói: 'Hãy cho ông lão tội nghiệp đó bất cứ điều gì ông ấy muốn, miễn là đừng quá đắt tiền'. Người quản gia hỏi ông lão: 'Vì hành vi cao thượng, ông muốn nhận thưởng gì?'. Ông lão ăn xin nói: 'Hãy cho tôi một ổ bánh mì! Đó là đủ với tôi'. Thấy ông không tham lam, bà chủ quyết định giữ ông lại để trông coi kho trong nhà. Từ đó bà không còn lo lắng về trộm cắp. Còn ông lão có một công việc ổn định cho đến hết đời'.
Kể về lòng trung thực - Mẫu 13
Mỗi tối trước khi đi ngủ, tôi thường may mắn được nghe bà kể những câu chuyện thú vị. Từ cổ tích đến câu chuyện về cuộc sống hàng ngày xung quanh. Nhưng có một lần tôi nhớ nhất, đó là khi bà kể chuyện về Những hạt thóc giống. Đó là một ví dụ rõ ràng về lòng trung thực đáng quý.
Có một vị vua già, không có con để kế vị. Vua quyết định tìm người xứng đáng để truyền ngôi vua. Ông Vua quyết định tổ chức một cuộc thi: mỗi người dân được gieo một đấu thóc. Vua ra lệnh: “Người gieo được nhiều thóc nhất sẽ được kế vị; người không có thóc để gieo sẽ bị phạt!”.
Thời gian trôi đi, đến vụ mùa, mọi người mang thóc về kinh thành, chỉ có một cậu bé không mang thóc. Cậu bé khiêm tốn quỳ xuống trước vua và xin nhận tội vì không có thóc để gieo như vua đã ra lệnh.
Mọi người kinh ngạc và chỉ trích tại sao cậu bé lại ngu ngốc như vậy. Chỉ có vua cười và nói: “Thóc mình đã gieo đã bị luộc cả rồi, không thể mạ thành được. Những gánh thóc kia không phải từ thóc giống mà ta đã cho!…”.
Cuối cùng, nhờ lòng trung thực và dũng cảm, cậu bé được nhường lại ngôi vua.
Thông qua câu chuyện về Những hạt thóc giống, tôi cảm phục lòng trung thực của cậu bé. Cậu ấy dũng cảm nói ra sự thật, không sợ nguy hiểm, không nga dưới khó khăn. Cậu bé sẵn lòng thừa nhận những sai lầm của mình. Bà đã nhắc nhở tôi rằng, lòng trung thực sẽ chiến thắng cuối cùng.
Kể về lòng trung thực - Mẫu 13
Mẹ tôi thường kể cho tôi nghe những câu chuyện, trong đó có một câu chuyện về lòng trung thực mà tôi rất thích. Kể về một người buôn bán có sự âm mưu tạo ra một cái cân gian dối. Nhưng sự trung thực đã giúp người đó tìm lại con đường đúng đắn.
Cây cân kia khi cân hàng để bán thì họ dốc về phía móc; còn khi cân hàng mua vào thì họ dốc về phía đồng.
Vì làm ăn không lương thiện, nhưng gia đình ấy vẫn giàu có nhanh chóng. Họ có hai người con trai thông minh, được khen ngợi bởi tất cả mọi người xung quanh.
Một ngày nọ, hai vợ chồng bàn luận về cách nuôi dưỡng con cái một cách đúng đắn, không nên tiếp tục con đường gian trá, không lương thiện như vậy nữa.
Sau khi thực hiện lễ sám hối, hai vợ chồng hòa thuận cúng lễ cho Trời, Phật và tổ tiên. Họ cắt cái cân ra và phát hiện một cục máu đỏ đọng bên trong. Sự sợ hãi khiến họ quyết tâm làm việc thiện và tu dưỡng đức tính từ đó trở đi.
Vài năm sau đó, đứa con trai của họ đột ngột qua đời, tiếp theo là đứa con thứ hai cũng ra đi. Họ đau buồn và cho rằng việc làm thiện của mình không được đền đáp từ Trời, Phật.
Sau đó, trong một giấc mơ, họ nhận được lời khuyên từ một linh hồn:
“Hãy tiếp tục làm việc thiện và đừng trách móc Trời, Phật. Trời đã phá tan kế hoạch của những kẻ xấu xa bằng cách gửi hai linh hồn để làm sạch tội ác. Hãy sống chân thành và Trời sẽ ban cho bạn những phần thưởng xứng đáng.”
Sau này, họ được ban tặng thêm hai đứa con trai khác, khỏe mạnh và thông minh. Họ biết ơn và sống hạnh phúc bên nhau, hiểu rằng sự chân thành sẽ đem lại hạnh phúc và may mắn. Điều này đã được mẹ tôi dạy dỗ cho tôi từ nhỏ.”
Sự trung thực của bạn Hoa đã được tuyên dương và làm mọi người rất ngưỡng mộ. Hành động của bạn ấy chứng minh rằng lòng trung thực luôn được đánh giá cao và làm mọi người xung quanh cảm kích và khâm phục.
Hạnh phúc của tôi là được chia sẻ với bạn Hoa của lớp 3B, người đã được tuyên dương vì lòng trung thực của mình. Trong một ngày thứ Năm tuần trước, khi trường tan học sớm, bạn Hoa đã nhặt được một chiếc hộp có chứa một chiếc dây chuyền quý giá và đã dùng tấm lòng trung thực để trả lại cho chủ sở hữu của nó.
Nhờ sự trung thực của bạn Hoa, chiếc hộp đã được trả lại cho chủ sở hữu chỉ sau một ngày. Sự hành động của Hoa đã làm mọi người trong trường rất ngưỡng mộ, và thầy hiệu trưởng đã tặng giấy khen cho Hoa để khích lệ và ghi nhận hành động trung thực của bạn ấy.
Người chủ sở hữu là một bác già, rất biết ơn Hoa vì đã trả lại chiếc dây chuyền. Bác đã tìm đến nhà Hoa để gửi lời cảm ơn và một ít tiền, nhưng Hoa không chấp nhận vì bạn cho rằng hành động đó là điều cần phải làm của mỗi người.
Bác đã đến trường của Hoa để thông báo và khen ngợi hành động của Hoa trước thầy cô và các bạn. Thầy hiệu trưởng đã tặng giấy khen cho Hoa và nhấn mạnh rằng hành động của Hoa là tấm gương sáng cho mọi học sinh trong trường.
Hành động của bạn Hoa thật sự là một minh chứng rõ ràng cho lòng trung thực và đạo đức cao cả, không chỉ của cá nhân Hoa mà còn của toàn bộ dân tộc Việt Nam. Chúng ta cần học hỏi và bắt chước tinh thần trung thực này để trở thành những học sinh mẫu mực, tuân thủ lời dạy của Bác Hồ: “khiêm tốn, thật thà, dũng cảm”.
Một câu chuyện kể về lòng trung thực
Có một ông vua đã cao tuổi mà không có con để thừa kế ngôi vị. Ông quyết định tìm người xứng đáng để truyền ngôi vua. Ông quyết định tổ chức một cuộc thi đấu thóc, hứa rằng ai gieo được nhiều thóc nhất sẽ được trao ngôi vua, nhưng ai không gieo được thóc sẽ bị phạt.
Khi vụ mùa đến, mọi người mang thóc về kinh thành, nhưng chỉ có một cậu bé đến tay không. Cậu bé khiêm tốn quỳ xuống trước vua và thú nhận tội vì không gieo được thóc mà vua ban cho.
Mọi người chỉ biết trò truyện, chỉ có vua là biết cười và nói rằng: “Thóc phát ra đã bị luộc cả rồi, làm sao mà gieo thành mạ được. Những gánh thóc, xe thóc kia đâu phải thu được từ thóc giống của ta!…”.
Nhờ lòng trung thực và can đảm của mình, cậu bé đã được nhường lại ngôi vua.
Một câu chuyện về lòng trung thực
Trong triều đại nhà Lí, Tô Hiến Thành được biết đến là một quan lại chính trực. Sau khi vua Lí Anh Tông qua đời, di chiếu đã ủy quyền cho Tô Hiến Thành để lên ngôi thái tử Long Cán, con của bà thái hậu họ Đỗ. Tuy nhiên, có một bà thái hậu khác cố gắng để con của mình, Long Xưởng, lên ngôi vua. Để thuận lợi cho việc này, bà đã cố tình biếu vàng bạc cho vợ Tô Hiến Thành, hy vọng ông sẽ giúp đỡ. Tuy nhiên, Tô Hiến Thành quyết không chấp nhận việc lập Long Cán làm vua theo di chiếu. Thời gian sau, phò tá vua Cao Tông (hay Long Cán) bị bệnh và người ở bên giường suốt ngày đêm là quan tham tri chính sự Vũ Tán Đường. Trong khi đó, quan gián nghị đại phu Trần Trung Tá do bận rộn với nhiều công việc nên ít khi ghé thăm Tô Hiến Thành. Một ngày, bà thái hậu họ Đỗ và vua Cao Tông tới thăm, hỏi ông:
- Nếu ông vô tình qua đời, ai sẽ kế vị ông?
Tô Hiến Thành không ngần ngại đáp ngay:
- Đó chính là đề xuất của đại phu Trần Trung Tá.
Thái hậu bất ngờ nói:
- Vũ Tán Đường đã cống hiến hết mình cho ông, tại sao không tiến cử ông?
- Nếu thái hậu hỏi về người hầu giỏi, thì thần sẽ tiến cử Vũ Tán Đường. Nhưng nếu hỏi về người tài năng, thì thần sẽ tiến cử Trần Trung Tá - Tô Hiến Thành nói.
Thông qua câu chuyện trên, Tô Hiến Thành đã trở thành một tấm gương sáng về lòng trung thực và trách nhiệm cao cả đối với dân tộc và đất nước, mà thế hệ chúng ta cần phải học tập và noi theo.