TOP 10 bài văn Kể câu chuyện Nỗi lo của An-đrây-ca bằng lời của cậu bé xuất sắc nhất, giúp các em học sinh lớp 4 rèn luyện kỹ năng kể chuyện theo ngôi thứ nhất một cách thành thạo, để nhanh chóng trình bày lại câu chuyện một cách tổng hợp và súc tích.
Loại đề bài giả tưởng vào vai một nhân vật kể lại câu chuyện đã trở nên quen thuộc với các học sinh lớp 4. Vậy hãy cùng tham khảo 10 bài văn mẫu dưới đây để dễ dàng đóng vai, thể hiện tình cảm ân hận, lo lắng và lòng thành của mình dành cho người ông kính yêu.
Đề bài: Kể lại câu chuyện Nỗi lo của An-đrây-ca bằng lời của cậu bé
Phác thảo Kể lại câu chuyện Nỗi lo của An-đrây-ca
- Hồi tưởng lại nội dung của câu chuyện:
- An-đrây sống cùng ai?
- Mẹ đã yêu cầu An-đrây làm gì?
- Trên đường đi, An-đrây đã gặp sự kiện gì?
- Kết cục của câu chuyện ra sao? Nhận định của em
- Kể chuyện từ góc nhìn của An-đrây-ca, nhân vật tự nhận xưng là 'tôi'.
Kể lại câu chuyện Nỗi lo của An-đrây-ca - Mẫu 1
Mình tên là An-đrây-ca, năm nay mình 9 tuổi. Mình sống cùng mẹ. Mình chia sẻ một câu chuyện về ông của mình, câu chuyện khiến mình hối hận không nguôi. Mình cần nói trước là ông của mình đã qua đời và sự ra đi của ông là lỗi lầm của mình.
Khi đó ông mình rất yếu, ông đã 96 tuổi! Một ngày, ông nói với mẹ rằng ông thấy khó thở. Mẹ mình lo lắng, nhưng vì phải ở nhà chăm sóc ông nên mẹ bảo mình đi mua thuốc. Mình đi ngay lập tức nhưng trên đường gặp bạn đang chơi đá banh. Họ mời mình chơi, làm mình quên mất mọi việc. Chỉ khi đã chơi một lúc mới nhớ ra lời mẹ dặn. Mình cố gắng chạy về cửa hàng mua thuốc và mang về nhà.
Về nhà, mình hoảng loạn vì thấy mẹ đang khóc. Ông mình đã qua đời. Mình hối hận vô cùng vì mang thuốc về muộn. Mình kể lại mọi chuyện cho mẹ nghe. Mẹ mình an ủi rằng không phải là lỗi của mình vì ông đã mất từ khi mình rời nhà.
Nhưng có lẽ mẹ chỉ an ủi mình, vì lo rằng mình buồn. Cả đêm đó mình không thể ngủ vì hối hận.
Đó là câu chuyện của mình. Đến bây giờ, mình vẫn hối hận. Mình nghĩ nếu mình mang thuốc về kịp thời, ông sẽ sống thêm ít nhất vài năm nữa. Mình mong các bạn đừng bao giờ phạm lỗi như mình.
Kể lại câu chuyện Nỗi lo của An-đrây-ca - Mẫu 2
Các bạn có bao giờ trải qua một nỗi niềm suy tư buồn không? Tôi đã từng. Đó là câu chuyện đau lòng nhất từ thời thơ ấu, câu chuyện đó vẫn làm tôi đau đớn đến tận bây giờ.
Năm đó tôi lên chín tuổi, sống với mẹ và ông. Ông tôi đã nên nhiều tuổi nên rất yếu. Một chiều, ông gọi mẹ tôi:
- Bố thấy khó thở quá!
Mẹ yêu cầu tôi đi mua thuốc. Tôi đi ngay. Trên đường tới tiệm thuốc, tôi gặp bạn đang chơi bóng đá. Khi họ mời tôi tham gia, tôi quên việc mua thuốc. Tôi tham gia cùng họ. Sau một lúc, tôi nhớ ra lời mẹ nói. Tôi vội chạy đi mua thuốc rồi vội vã chạy về nhà. Khi vào phòng, tôi hoảng hốt thấy mẹ đang khóc. Ông tôi đã qua đời. “Vì mình mải mê chơi bóng, mua thuốc về muộn mà ông mất', tôi khóc lóc và kể cho mẹ nghe việc tôi chơi bóng. Mẹ an ủi tôi:
- Không, tôi không gánh lỗi. Không có loại thuốc nào có thể cứu ông tôi đâu. Ông đã ra đi từ khi tôi ra khỏi nhà. Nhưng tôi không thể không hối hận. Ước gì tôi không mải chơi bóng, kịp mua thuốc về thì ông tôi vẫn còn sống thêm vài năm nữa. Đêm đó, tôi ngồi dưới gốc cây táo ông trồng, khóc không ngừng.
Nỗi buồn của tôi là một trải nghiệm đau lòng. Mặc dù đã qua một thời gian dài, nhưng mỗi khi nhớ lại, tôi vẫn cảm thấy đau đớn trong lòng. Đừng bao giờ mải mê như tôi và để lại hối hận đến như vậy!
Kể lại câu chuyện Nỗi lo của An-đrây-ca - Mẫu 3
Có những sai lầm có thể sửa chữa, nhưng tôi đã phạm phải một sai lầm không thể hồi phục. Tôi đã mất đi người thân yêu nhất của mình. Dưới đây là câu chuyện của tôi, hy vọng các bạn sẽ rút ra bài học:
Năm đó, tôi 9 tuổi, sống cùng mẹ và ông. Bố tôi thường đi công tác xa nên ít khi về nhà. Ông tôi đã già nên thường xuyên bị ốm. Một buổi chiều, tôi nghe thấy ông nói với mẹ:
- Bố khó thở quá!
Mẹ liền gọi tôi vào, đưa cho tôi tờ giấy viết tên thuốc và nói:
- Con mau đi mua loại thuốc này cho mẹ nhé!
Tôi ngay lập tức bước đi. Từ nhà tôi đến cửa hàng thuốc không xa, nhưng phải qua một sân bóng rộng lớn. Khi thấy tôi, bạn bè gọi lên:
- An-đrây-ca ơi, vào đây chơi cùng chúng tớ đi!
Biết mình có tài năng làm tiền đạo và nghĩ đây là cơ hội tốt nhất để thể hiện, tôi đồng ý ngay. Vui vẻ khi chơi, tôi quên lời mẹ nhắc. Chỉ khi bóng vào lưới và bạn bè reo hò, tôi nhớ lại ông, liền lao đi mua thuốc.
Bước vào phòng ông, tôi hoảng hốt khi thấy mẹ đang khóc. Lúc đó, tôi hiểu mọi chuyện. Tôi ôm mẹ khóc:
- Mẹ ơi, chỉ vì con thích chơi bóng nên quên lời mẹ nhắc, mua thuốc về trễ mà ông mất.
Nhưng mẹ an ủi tôi:
- Không, con không có lỗi. Ông già và yếu lắm rồi, không có loại thuốc nào cứu được ông đâu. Ông đã ra đi từ khi con ra khỏi nhà.
Tuy vậy, tôi không nghĩ như thế. Cả đêm đó, tôi ngồi dưới gốc cây táo trước nhà. Ông đã chăm sóc cây táo này rất kỹ. Tôi thấy đêm đó thật tối và buồn biết bao. Giờ đây, ông thân yêu của tôi đã ra đi, tôi oà khóc.
Sau này, khi trưởng thành, tôi vẫn luôn trách mình:
- Giá mình không mải chơi, mua thuốc về kịp thì ông có thể sống thêm được vài năm nữa. Mình có thể nghe ông kể chuyện nhiều hơn.
Đó là câu chuyện của tôi. Mong các bạn đừng phạm sai lầm như tôi và phải hối hận suốt đời.
Kể lại câu chuyện Nỗi dằn vặt của An-đrây-ca - Mẫu 4
Tôi là An-đrây-ca. Lúc 9 tuổi, tôi sống với mẹ và ông ngoại, ông ngoại tôi đã 96 tuổi và rất yếu.
Một buổi chiều, ông nói với mẹ tôi: “Bố khó thở lắm !...”. Mẹ bảo tôi đi mua thuốc. Tôi đi nhanh, nhưng trên đường lại gặp mấy đứa bạn đang chơi đá bóng rủ tôi tham gia. Chơi được một lúc, nhớ lời mẹ dặn, tôi vội chạy đến cửa hàng mua thuốc rồi mang về nhà.
Bước vào phòng ông nằm, tôi hoảng hốt thấy mẹ khóc nức nở. Thì ra ông đã qua đời. Tôi ân hận tự trách: “Chỉ vì mình mải chơi bóng, mua thuốc về chậm mà ông chết'. Tôi khóc và kể hết mọi chuyện cho mẹ nghe. Mẹ an ủi:
- Không, con không có lỗi. Không có loại thuốc nào cứu ông đâu, ông đã mất từ khi con ra khỏi nhà.
Nhưng tôi không nghĩ như vậy. Cả đêm đó, tôi ngồi khóc dưới gốc cây táo ông vun. Mãi sau này, khi đã trưởng thành, tôi vẫn luôn tự trách: “Giá mình mua thuốc về ngay thì ông ngoại còn sống thêm vài năm nữa!”.
Kể lại câu chuyện Nỗi dằn vặt của An-đrây-ca - Mẫu 5
Những người bạn thân mến của tôi, tôi là An-đrây-ca. Tôi muốn chia sẻ với các bạn một câu chuyện của mình, một câu chuyện đã làm tôi đau đớn suốt thời gian dài, vì tôi là người có lỗi trong câu chuyện này.
Hồi đó, khi tôi mới chín tuổi, tôi sống cùng mẹ và ông ngoại. Ông ngoại của tôi đã 96 tuổi nên sức khỏe rất yếu. Một buổi chiều, ông tôi nói với mẹ tôi: “Con ơi! Bố thấy khó thở lắm!”. Nghe ông nói như vậy, mẹ tôi yêu cầu tôi đi mua thuốc cho ông. Tôi đi ngay, nhưng trên đường lại gặp mấy đứa bạn thân, chúng rủ tôi cùng đá bóng. Tôi quyết định tham gia và cùng chúng bạn chơi bóng đến khi tôi nhớ lại lời mẹ dặn và vội vã chạy đi mua thuốc.
Các bạn có biết không? Khi tôi vừa bước vào phòng ông nằm, tôi thấy mẹ tôi đang gục xuống ôm ông và khóc nức nở. Ông ngoại của tôi đã qua đời. Tôi shock và khóc thảm thiết. Tôi nghĩ “Chỉ vì mình mải chơi bóng, mua thuốc về chậm mà ông đã ra đi”. Tôi òa khóc và kể mọi chuyện cho mẹ nghe. Mẹ tôi xoa đầu tôi, an ủi.
– An-đrây-ca, con không có lỗi trong chuyện này! Chẳng có thuốc nào cứu được ông cả. Ông con mất khi con vừa mới ra khỏi nhà.
Dường như sự ra đi của ông tôi có thể do tuổi già và sức yếu, nhưng dù thế nào đi nữa, việc tôi mải chơi và cái chết của ông vẫn luôn là gai trong lòng, là nỗi ám ảnh không dứt.
Kể lại câu chuyện Nỗi dằn vặt của An-đrây-ca - Mẫu 6
Dù đã trưởng thành, nhưng tâm hồn tôi vẫn rất đau xót khi nhớ lại ký ức của năm tôi 9 tuổi. Câu chuyện bắt đầu như sau:
Khi ấy, tôi sống cùng mẹ và ông, bởi vì bố tôi đã qua đời từ lâu. Ông tôi đã già nua, 96 tuổi, vì vậy ông rất yếu.
Một chiều, khi tôi đang vui đùa quanh giường ông, bỗng dưng nghe tiếng ông kêu mẹ tôi: “Con ơi, bố khó thở lắm!...” Mẹ bảo tôi nhanh chóng đi mua thuốc, còn mẹ sẽ ở lại với ông. Tôi chạy đi ngay, không chậm trễ. Nhưng trên đường, tôi gặp Rô-béc-tô, Mi-chi-a và Hen-ric đang vui vẻ chơi đá bóng. Bóng đá là trò chơi mà tôi rất thích. Khi thấy tôi, Mi-chi-a gọi:
- Hé lô, vô đây chơi cùng bọn mình đi.
- Nhưng tớ cần phải đi mua thuốc cho ông.
- Chơi một lúc rồi đi cũng được mà. Hen-ric nói.
Nghe bạn nói cũng đúng, tôi lẩm bẩm trong lòng: “Tạm thời chơi tí cũng được”. Vậy là tôi cùng tham gia vào niềm vui với các bạn. Chơi được một lúc, đêm dần buông, tôi nhớ lời mẹ dặn, vội vàng chạy đến hiệu thuốc mua thuốc rồi mang về nhà.
Bước vào phòng ông, tôi sửng sốt khi thấy mẹ đang khóc nức nở. Thì ra ông đã ra đi. Tôi òa khóc, kể mọi chuyện cho mẹ nghe. Dù mẹ đã an ủi rằng tôi không phải mang lỗi. Bởi vì ông đã ra đi ngay từ khi tôi bước ra khỏi nhà. Nhưng lòng tôi vẫn không thể không tự trách mình vì chuyện mải chơi, mua thuốc về chậm mà ông ra đi. Cả đêm đó, tôi ngồi khóc dưới gốc cây táo ông trồng.
Cho đến bây giờ, tôi vẫn không thôi đau lòng về bản thân mình. Mong các bạn không trở thành như tôi và phải hối hận.
Kể lại câu chuyện Nỗi áy náy của An-đrây-ca - Mẫu 7
Tôi là An-đrây-ca, đến nay, tôi vẫn cảm thấy ân hận vì đã làm một sai lầm.
Tôi đã phụ lòng ông và mẹ. Mong rằng sau khi nghe câu chuyện của tôi, các bạn sẽ không làm thất vọng những người nuôi dạy mình giống như tôi! Câu chuyện của tôi là như thế này:
Năm đó, tôi lên 9 tuổi, sống cùng mẹ và ông nội tại một ngôi nhà nhỏ ven sông Von-ga. Hàng xóm thân thiện thường đến chơi nên nhà tôi luôn rộn ràng tiếng cười. Một buổi chiều, đang tận hưởng cảm giác mát rượi của nước trước cửa, tôi nghe ông nói với mẹ:
- Bố thở rất khó...!
Mẹ vội vàng giúp ông nằm xuống giường và bảo tôi đi mua thuốc. Tôi lập tức chấp hành lời mẹ và ra đi ngay. Trên đường, tôi gặp Tom và Nick cùng mấy đứa bạn trong làng đang chơi bóng đá. Nhìn thấy tôi, họ gọi: “Ê! An-đrây-ca, tham gia cùng chúng tôi!”. Tôi nghĩ trong lòng: “Có lẽ tôi có thể chơi một chút rồi mới đi mua thuốc, chắc không sao đâu”. Sau một lúc suy nghĩ, tôi quyết định tham gia cùng họ.
Sau khi chơi một lúc, tôi nhớ ra lời mẹ nhắc. Tôi chạy về cửa hàng mua thuốc cho ông càng nhanh càng tốt.
Bước vào nhà, tôi bàng hoàng khi thấy mẹ đang khóc nức nở. Thì ra, ông đã ra đi. Nỗi đau khi mất người thân tràn ngập trong tâm trí tôi. Từ nay, tôi sẽ không còn thấy được gương mặt quý phái, tuấn tú của ông nữa. Không thể kiềm nén được cảm xúc, tôi bật khóc và kể mọi chuyện cho mẹ nghe. Mẹ ôm tôi và an ủi:
- Con yêu của mẹ, con không có lỗi. Không có loại thuốc nào có thể cứu ông đâu. Ông đã ra đi từ khi con ra khỏi nhà.
Tuy nghĩ rằng mẹ đã sai, nhưng suốt cả đêm đó, tôi ngồi dưới gốc cây táo ông trồng và trách bản thân về lỗi lầm.
Kể lại chuyện Nỗi Ân Hận của An-đrây-ca - Mẫu 8
Khi tôi 9 tuổi, sống cùng mẹ và ông, ông đã 96 tuổi và yếu ớt.
Một buổi chiều, ông bảo mẹ: “Bố khó thở lắm!”. Mẹ bảo tôi đi mua thuốc. Tôi đi ngay. Trên đường, gặp bạn đang chơi bóng, tôi tham gia. Quên việc mua thuốc, chơi xong tôi nhớ lời mẹ và chạy mua thuốc.
Bước vào phòng, thấy mẹ khóc, ông đã mất. Tôi nghĩ: “Chỉ vì mình mải chơi bóng, mua thuốc muộn mà ông mất”. Tôi khóc và kể hết cho mẹ nghe. Mẹ an ủi: “Con không có lỗi. Chẳng có thuốc nào cứu ông đâu. Ông đã mất từ khi con ra khỏi nhà”. Dù mẹ an ủi nhưng tôi không chấp nhận. Cả đêm đó, ngồi dưới gốc cây táo ông trồng, lòng tôi nặng nề.
Dù đã trưởng thành, tôi vẫn không ngừng tự trách bản thân: “Nếu mua thuốc về kịp, có lẽ ông sẽ sống thêm được vài năm”.
Kể lại câu chuyện Nỗi Dằn Vặt của An-đrây-ca - Mẫu 9
Các bạn thân mến của tôi ạ! Tôi là An-đrây-ca muốn chia sẻ với các bạn một mẩu chuyện liên quan đến cuộc đời tôi, một câu chuyện đã luôn là nỗi ám ảnh của tôi cho đến tận bây giờ. Vâng! Tôi là kẻ có lỗi trong câu chuyện này.
Lúc đó, tôi mới chín tuổi, sống với mẹ và ông. Ông tôi đã 96 tuổi nên rất yếu. Một buổi chiều, ông tôi nói với mẹ: “Con ơi! Bố thấy khó thở lắm!” Nghe ông nói vậy, mẹ tôi bảo tôi ra phố mua thuốc cho ông. Tôi nhanh nhẹn đi ngay. Trên đường, gặp bạn bè rủ chơi bóng, tôi tham gia ngay. Nhưng giữa trận, tôi nhớ phải mua thuốc, vội vã chạy đi mua và mang về cho mẹ.
Khi tôi về, thấy mẹ gục bên ông khóc nức nở. Thì ra, ông đã qua đời. Tôi hoảng sợ và hối hận. Tôi nghĩ: “Chỉ vì mình mải chơi và mua thuốc muộn mà ông mất”. Tôi òa khóc kể hết cho mẹ. Mẹ tôi an ủi:
– An-đrây-ca! Con không có lỗi. Chẳng có thuốc nào chữa khỏi bệnh của ông cả.Ông mất khi con vừa bước ra khỏi nhà
Có lẽ ông mất do tuổi già và yếu đuối không liên quan gì đến tôi như mẹ nói. Nhưng với tôi, hành động mải chơi của mình và cái chết của ông vẫn luôn là nỗi ám ảnh không dứt.
Kể câu chuyện Nỗi dằn vặt của An-đrây-ca qua lời của cậu bé Hen-ric
Tôi là Hen-ric, bạn thân của An-đrây-ca. Có một câu chuyện từ thuở nhỏ đã khiến tôi day dứt không thôi. Đó là câu chuyện có liên quan đến An-đrây-ca.
Năm tôi và An-đrây-ca lên 9 tuổi. Trái ngược với cuộc sống hạnh phúc của tôi, An-đrây-ca chỉ sống với mẹ và ông. Bố cậu bé đã ra đi từ khi An-đrây-ca còn rất nhỏ. Mặc dù vậy, An-đrây-ca vẫn sống lạc quan và hạnh phúc. Tuy nhiên, do tuổi cao (96 tuổi), ông của An-đrây-ca thường xuyên bị ốm, và mẹ cậu phải lo lắng chăm sóc ông. An-đrây-ca luôn cố gắng giúp đỡ mẹ trong mọi tình huống.
Một chiều nọ, khi An-đrây-ca đang chơi bên giường ông, bỗng ông gọi mẹ An-đrây-ca vì ông khó thở. Mẹ bảo cậu ấy đi mua thuốc còn mẹ sẽ ở lại với ông. An-đrây-ca vội chạy đi không chần chừ. Khi đó, tôi và bạn bè đang vui chơi. Thấy An-đrây-ca chạy qua, chúng tôi rủ cậu ấy chơi cùng.
- Này, vào đây chơi cùng chúng tớ đi.
- Nhưng tớ phải đi mua thuốc cho ông.
- Chơi một lúc rồi đi có sao đâu! Tôi nài nỉ. Tôi không biết An-đrây-ca phải đi mua thuốc cho ông nên đã cố thuyết phục cậu ấy chơi cùng. Và tôi đã thành công. Chúng tôi đã chơi rất vui. Nhưng khi trời tối lại, An-đrây-ca hoảng hốt, chạy về nhà. Tôi mới hiểu ra sự việc. An-đrây-ca vì chơi với chúng tôi mà quên mua thuốc cho ông nên ông đã qua đời. Cậu ân hận vô cùng. Cảm thấy mình có phần trách nhiệm vì đã rủ An-đrây-ca chơi mà quên việc mua thuốc cho ông. Tôi hối hận không thôi, và An-đrây-ca cũng dằn vặt suốt.