Đề bài: Hãy kể một câu chuyện mà bạn biết về một phẩm chất tốt của con người
Kể một câu chuyện về phẩm chất tốt của con người - Mẫu 1
Trong một chương trình truyền hình có tên là “Ước nguyện vào thứ bảy”, tôi đã được nghe, được xem không biết bao câu chuyện đầy xúc động. Câu chuyện mà tôi không thể quên đó chính là câu chuyện đầy nghị lực về tình cha con của bé Bôm, được đặt tên là “Hòa âm giữa cha và con”.
Gọi là bé Bôm vì đó là biệt danh mà gia đình và mọi người thường gọi. Cậu bé 15 tuổi, tên là Nguyễn Anh Tuấn, con trai ruột của diễn viên Quốc Tuấn. Ngay từ khi sinh ra, Bôm đã mắc phải căn bệnh xương cứng sớm cục bộ. Đó là căn bệnh hiếm gặp và gây ra sự biến dạng trên cơ thể mỗi đứa trẻ mắc phải. Khi nhìn thấy biến dạng đó, người cha cảm thấy đau lòng. Nhưng người cha cũng là người kiên cường nhất, ôm con trai và tự nhủ với mình: “Bôm sẽ ổn thôi!” Và trong 15 năm, cha con đã trải qua một hành trình khó khăn để Bôm có thể có một cơ thể gần như bình thường.
Cậu bé Bôm đã trải qua hơn chục lần phẫu thuật. Dù đau đớn, bé vẫn luôn mỉm cười. Nụ cười ấy đã xuất hiện trong chương trình “Ước mơ vào ngày thứ bảy”, mang lại nhiều cảm xúc cho khán giả và hàng triệu người Việt đang xem truyền hình. Bôm mặc chiếc áo vest đen điển trai, biểu diễn cây đàn piano nhẹ nhàng, du dương. Sau khi biểu diễn xong, cậu bé mỉm cười nói với người cha lớn của mình: “Anh Tuấn ơi! Anh lên đây” như để cho cha biết rằng mình đã thực hiện được ước mơ từ lâu. Dù sinh ra với thân thể không bình thường như bao đứa trẻ khác, nhưng Bôm chưa bao giờ ngừng ước mơ rằng mình sẽ mặc vest và biểu diễn trên sân khấu. Cậu bé đã từ từ chạm tới ước mơ của mình khi giờ đây, cậu đã trở thành học viên của Học viện Âm nhạc Quốc gia.
Đến tận bây giờ, những giọt nước mắt trên khuôn mặt của người cha và nụ cười hạnh phúc trên môi của cậu bé vẫn khiến tôi cảm thấy xúc động. Sự kiên cường phi thường và tình thương bao la của hai cha con này thật đáng ngưỡng mộ. Có lẽ, sự kiên cường và tình yêu đó đã tạo ra bản nhạc đẹp nhất trong cuộc đời bé Bôm.
Kể câu chuyện về phẩm chất tốt của con người - Mẫu 2
Giống như mọi tối khác, hôm đó sau khi học xong bài, em được mẹ ôm trong vòng tay để nghe mẹ kể chuyện. Mỗi tối, mẹ đều kể chuyện cho em trước khi đi ngủ. Hôm ấy, mẹ không kể chuyện cổ tích, ngụ ngôn hoặc truyện cười. Mẹ kể về chính bản thân mẹ – một người trung thực.
Khi em học lớp 2, để kiếm tiền nuôi em và các chị đi học, mẹ em còn phải đi bán sắt vụn nữa. Mỗi buổi trưa, trong lúc chuẩn bị bữa ăn cho 3 chị em sau giờ học, mẹ em vẫn dặn dò từng em công việc buổi chiều, sau đó mẹ lại đạp xe đi từng nhà để mua giấy, nhựa, sắt... tất cả những gì có thể bán được, bất kể nắng mưa.
Mẹ kể: Có những hôm may mắn, khi vào nhà của người ta vừa tổ chức tiệc, mẹ mua được rất nhiều thứ. Mẹ rất vui vì có thêm tiền để các con mua sách, vở. Nhưng cũng có những hôm, khi mẹ đến nhà khi người ta đang nghỉ trưa, có người tỏ ra cáu kỉnh. Mẹ luôn giữ bình tĩnh, xin lỗi và ra đi. Dù làm ăn nhưng mẹ chưa từng làm mất lòng ai.
Mẹ nhắc lại kỷ niệm mà mẹ nhớ nhất: Một hôm, trời nắng chang chang, mẹ đi, có tiếng gọi: Sắt vụn, vào đây lấy ít đồ. Mẹ đến và nhặt những vỏ lon, sách cũ. Người phụ nữ bán đồ cho mẹ đã để cho mẹ tự phân loại rồi cân. Đang miệt mài phân loại giấy viết, giấy in, báo, mẹ phát hiện một chiếc phong bì đã mở, bên ngoài có dòng chữ: Gửi con gái. Mẹ thấy bên trong vẫn có thư và hai tờ 200 nghìn. Mẹ biết đó là thư bố gửi cho con gái khi ông đi làm xa cùng với tiền chắc là cũng để mua sách vở hoặc nộp tiền học cho con. Mặc dù số tiền đó bằng cả tháng mẹ đi gom sắt vụn nhưng mẹ hiểu tấm lòng của người cha cũng đoán rằng người con vẫn dành dụm nên mẹ gọi người phụ nữ ra và trao lại cho bà.
Người phụ nữ nhận trong sự vui mừng và ngạc nhiên: Con gái tôi học Đại học, mỗi lần viết thư về, bố nó vẫn cho tiền để đóng học. Chắc nó để dành, lần sau về lấy, cảm ơn chị quá! Chị thật tốt bụng, cảm ơn chị rất nhiều.
Mẹ em cũng vui vẻ nói chuyện, kể về chúng tôi rồi trả tiền cho bà mặc dù bà không lấy coi như lời cảm ơn. Trước khi mẹ tiếp tục chặng đường, người phụ nữ ấy vẫn nói với mẹ: Cảm ơn chị, lần sau chị lại đến nhé, có gì bán được tôi sẽ để phần chị.
Mẹ kể về kinh nghiệm làm nghề sắt vụn của mình với niềm vui. Mẹ không chỉ ra bài học mà em cũng hiểu rằng mẹ muốn truyền đạt thông điệp: Sống phải giữ cho bản thân mình tấm lòng trong sáng, sự trung thực, không tham lam và không dối trá. Em đã ghi lại câu chuyện đó vào sổ nhật ký của mình và rất ngưỡng mộ mẹ.
Kể câu chuyện về phẩm chất tốt của con người - Mẫu 3
Ngày xưa, có một người làm nghề buôn bán, đã âm mưu chế ra một cái cân cán rỗng, đổ thuỷ ngân vào trong, hai đầu bịt đồng, không ai biết.
Khi cân hàng để bán cho khách, họ dốc cán cân về phía móc; khi cân hàng để mua vào, họ lại dốc cán cân về phía quả. Do làm ăn không trung thực nên người đó trở nên giàu có nhanh chóng. Ông ta có hai con trai, mặt mũi khôi ngô, học hành tấn tới. Mọi người đều khen là nhà có phúc.
Một ngày nọ, hai vợ chồng bàn bạc về việc dành cho con phúc đức sau này, quyết định không tiếp tục làm ăn gian dối, làm việc bất lương nữa. Sau khi bàn bạc xong, hai vợ chồng cùng nhau sửa lại lễ sám hối, cúng thờ Trời, Phật và tổ tiên. Sau đó, họ mang cái cân ra chẻ. Thế nhưng, kinh hoàng thay, khi chẻ ra, họ phát hiện trong cán cân có một cục máu đỏ đậm. Hai vợ chồng sợ hãi nhìn nhau, từ đó họ cố gắng làm việc thiện, tu tâm tích đức ngày đêm.
Sau vài năm, đột nhiên một đứa con trai của họ qua đời, sau đó đứa thứ hai cũng ra đi. Hai vợ chồng đau đớn khóc lóc, cho rằng họ đã cải tà quy chính nhưng Trời, Phật không ban phước.
Sau đó, hai vợ chồng đã mơ thấy ông Bụt đến báo tin:
– Vợ chồng hãy tập trung vào công việc và tu tâm, đừng trách Trời Phật. Trước đây, khi thấy họ làm điều ác, Trời đã sai hai con quỷ đầu thai để phạt họ. Nhưng do vợ chồng đã sớm hối cải và tu tâm tích đức, nên Trời đã thu hồi hai con quỷ ấy. Đừng tiếc nuối họ nữa. Hãy tiếp tục làm việc chăm chỉ, và Trời sẽ ban cho hai đứa con khác.
Thật vậy, sau này, vợ chồng đã sinh được hai đứa con trai khỏe mạnh, khôi ngô và thông minh. Họ rất biết ơn Trời Phật và sống hạnh phúc bên nhau.
Kể câu chuyện về phẩm chất tốt của con người - Mẫu 4
Một lần, có một ông lão ăn xin đến một lâu đài lộng lẫy. Ngài nói với người quản gia: 'Xin hãy cho tôi một chút từ bi của ngài vì tình yêu của Chúa'. Người quản gia trả lời: 'Tôi sẽ hỏi ý kiến bà chủ đã'. Bà chủ, một phụ nữ tài giỏi nhưng cũng rất tàn nhẫn, nói: 'Đưa cho ông ta một miếng bánh, một cái thôi. Lấy chiếc bánh từ hôm qua ra'.
Ông lão quay trở lại nơi an trú của mình dưới gốc cây, ngày đêm chỉ biết ngồi và nằm, sau đó mở ổ bánh ra ăn. Bất ngờ, ông cảm thấy có vật cứng trong miệng. Khi nhìn kỹ hơn, ông phát hiện ra một chiếc nhẫn vàng, với những viên kim cương và một viên ngọc trai.
'Mình thật may mắn!', ông lão nghĩ trong lòng. 'Nếu bán được chiếc nhẫn này, mình sẽ có đủ tiền để sống qua ngày'. Nhưng ông lão không thể nào lừa dối được chính mình: 'Không, tôi phải tìm chủ nhân của chiếc nhẫn này và trả lại cho họ'.
Trên chiếc nhẫn có khắc hai chữ 'J. X'. Ông lão đến cửa hàng và tra cuốn danh bạ điện thoại. Trong thị trấn, chỉ có một gia đình có tên bắt đầu bằng chữ 'X': gia đình Xofaina.
Với quyết tâm sống trung thực, ông lão lập tức đi tìm gia đình Xofaina. Và ông rất ngạc nhiên khi phát hiện ra rằng họ chính là gia đình đã cho ông miếng bánh. Ông nói với người quản gia: 'Tôi đã tìm thấy chiếc nhẫn vàng trong miếng bánh mà ngài đã cho tôi'. Bà chủ rất vui mừng: 'May quá, tôi đã tìm thấy chiếc nhẫn này tuần trước. Tôi đã làm rơi nó khi đang làm bánh. Chữ 'J.X' là viết tắt của tên tôi, Josermina Xofaina'.
Sau khi suy nghĩ một lúc, bà chủ nhà nói: 'Hãy cho ông lão tội nghiệp đó mọi thứ ông ấy muốn, chỉ cần không quá đắt đỏ'. Người quản gia quay lại hỏi ông lão: 'Vì hành động cao thượng, ông muốn nhận phần thưởng gì?'.
Ông lão ăn xin nói: 'Xin cho tôi một ổ bánh mì! Đó là đủ với tôi'. Thấy ông không tham lam, bà chủ đột nhiên có ý tưởng giữ ông lại để trông coi nhà cửa. Từ đó, bà hoàn toàn yên tâm về việc không bị trộm. Còn ông lão thì có công việc để làm suốt đời.
Bạn thân mến, bài học về lòng trung thực không bao giờ lỗi thời, thậm chí trong thời đại hiện nay, điều đó là một câu hỏi lớn. Sống trung thực đồng nghĩa với sự hy sinh, can đảm, phải chịu đựng, và đôi khi còn phải chịu nhiều tổn thất, mất mát. Nhưng điều đó xứng đáng hơn là chỉ quan tâm đến lợi ích và mất mát của bản thân. Những người trung thực có vẻ như bị tổn thương, nhưng những gì họ thu được luôn lớn hơn họ mong đợi, đó là niềm tin của mọi người.