Bác bảo vệ là người giữ gìn trật tự và an ninh cho trường học. Với 15 bài văn miêu tả người bảo vệ trường em, các em học sinh lớp 5 sẽ có nhiều ý tưởng mới để viết bài miêu tả người thật hay, dễ dàng đạt điểm 9, điểm 10 trong kiểm tra viết.

Giống như việc miêu tả người, khi viết về bác bảo vệ, các em cần mô tả hình dáng, tính cách, hoạt động và những kỷ niệm đáng nhớ về người bảo vệ. Mời các em theo dõi bài viết dưới đây của Mytour:
Dàn ý chi tiết miêu tả người bảo vệ trường em
Phần dàn ý thứ nhất
1. Bắt đầu bài viết
- Giới thiệu về bác bảo vệ của trường em: tên, tuổi,
2. Nội dung chính
- Miêu tả hình dạng của bác bảo vệ:
- Dáng vẻ và cách đi của bác bảo vệ
- Khuôn mặt, ánh mắt, nụ cười, và mái tóc của bác
- Miêu tả tính cách của bác bảo vệ
- Bác có tính nghiêm khắc nhưng lại rất ân cần với học sinh
- Bác luôn tuân thủ giờ giấc và rất cẩn thận trong công việc
- Bác luôn tươi cười, thân thiện và quan tâm đến học sinh
- Miêu tả một số hoạt động của bác bảo vệ
- Trực canh ở cổng trường
- Quản lý việc giữ xe
- Thực hiện kiểm tra an ninh trật tự trong trường học
3. Kết thúc bài
- Cảm xúc của tôi về bác bảo vệ
Dàn ý 2
I. Mở đầu
- Bác Tường là người rất vui vẻ và thân thiện.
- Bác là nhân viên bảo vệ của trường em.
II. Thân bài
a. Miêu tả ngoại hình
- Bác bảo vệ đã ngoài năm mươi tuổi.
- Người cao to, khỏe mạnh.
- Khuôn mặt vuông vức, quai hàm bản lớn.
- Đôi mắt sáng và hiền lành.
- Đang mặc bộ quần áo kiểu đồng phục màu xanh lam, có biểu hiện trên vai.
b. Miêu tả tính cách, hoạt động
- Bác bảo vệ rất nhanh nhẹn, thân thiện và chăm chỉ phục vụ mọi người.
- Giọng nói mạnh mẽ và dễ nghe khi nói chuyện với mọi người.
- Ông rất tỉ mỉ và cẩn thận trong công việc bảo vệ.
III. Phần kết
- Bác Tường là người yêu công việc, luôn có trách nhiệm với mọi công việc.
- Em học tập từ bác được tính cẩn thận và chu đáo.
- Em rất kính trọng bác Tường.
- Em mong rằng công việc của bác sẽ thuận lợi và đạt được kết quả cao như mong muốn của bác.
Miêu tả bác bảo vệ trường em
Trường em có đến 5 bác bảo vệ, mỗi người phụ trách các vị trí khác nhau. Trong số đó, em rất yêu quý bác Bảy vì bác là người rất vui tính.
Bác Năm đã vượt qua tuổi ngoài 50, nhưng vì một tai nạn không mong muốn mà bị mất một ngón tay trỏ, sức khỏe của bác cũng đã suy giảm đi nhiều. Bác Bảy có làn da rám nắng, khuôn mặt có nhiều nếp nhăn và có vẻ buồn bã, chắc chắn bác phải nghĩ nhiều và đương đầu với nhiều lo toan. Nhiều lần em đã bắt gặp bác Năm ngồi trên chiếc ghế tròn trước cổng trường, ánh mắt nhìn ra xa xăm, suy ngẫm rồi thở dài. Từ cử chỉ đó, ai cũng có thể nghĩ rằng bác là người khá nghiêm túc và khó gần, nhưng thực tế bác lại rất vui vẻ. Bác thường tán gẫu với học sinh và luôn tươi cười. Khi chúng em ra ngoài chơi, bác thường xuất hiện để làm trọng tài cho chúng em. Có những bạn nghịch ngợm đã nhiều lần bị bác trêu chọc vui vẻ. Bác là một người ấm áp, luôn nhẹ nhàng nhắc nhở chúng em quàng khăn đỏ, kéo khóa quần áo hay cặp sách. Em cảm nhận được sự yêu thương của bác dành cho chúng em như con cháu của mình.
Em rất yêu quý và tôn trọng bác Bảy. Hình ảnh của bác đã gắn liền với ngôi trường đầu tiên em học, và em sẽ mãi nhớ về mái trường, thầy cô, bạn bè và cả bác bảo vệ.
Miêu tả bác bảo vệ
Ông nội của em đã từng làm công việc bảo vệ tại một ngôi trường gần nhà sau khi nghỉ hưu, và em luôn tôn trọng các bác bảo vệ trong trường. Đặc biệt là bác Khoa, bác là bảo vệ cao tuổi nhất và luôn khiến em nhớ đến ông nội của mình.
Em rất thường nói chuyện với bác Khoa. Bác đã gần 50 tuổi, gần bằng tuổi của ông em, và bác bắt đầu làm bảo vệ tại trường em từ khi em vào lớp 1. Đến nay đã gần 5 năm rồi. Bác Khoa có dáng vẻ vững vàng, từng bước chân của bác mang tác phong của một người lính vì bác là một cựu lính. Em đã quen với hình ảnh bác mỗi sáng sớm, mặc chiếc áo xanh, đội mũ bảo vệ, cầm chiếc còi và ngồi trước cổng trường chào đón học sinh. Mỗi khi thấy bạn học sinh hay thầy cô đi qua, bác luôn chào đón bằng nụ cười tươi. Thỉnh thoảng bác còn đùa vui vài câu như 'cậu bé này mặc cái áo đẹp nhỉ!' hoặc 'nhanh lên không vào lớp bây giờ!'. Bác thân thiện và gần gũi nhưng đối với những học sinh nghịch ngợm, bác luôn nghiêm khắc và có hành vi quyết định. Dù trời nắng hay mưa, bác Khoa vẫn hàng ngày đứng sau lưng, hai tay chắp sau lưng đi theo dõi xung quanh sân trường.
Với em, bác Khoa không chỉ là một bác bảo vệ của trường mà từ lâu em đã coi bác như một người thân yêu, và luôn kính trọng bác.
Miêu tả bác bảo vệ trường lớp 5
Trong trường học của em, có nhiều người để lại ấn tượng, không chỉ thầy cô và bạn bè mà còn bác bảo vệ. Em rất ấn tượng với bác Viễn, bác bảo vệ thích chụp ảnh, quay video và chia sẻ trên mạng xã hội.
Bác Viễn mới 40 tuổi, rất phong độ, tóc luôn gọn gàng, mặc quần áo sơ vin và giày quân như một người cán bộ. Bác cao, hơi gầy, khuôn mặt có má nhô cao, khiến bác cười trông rất hóm hỉnh. Chúng em quen với hình ảnh bác Viễn cầm điện thoại chụp ảnh, quay video và chia sẻ các hoạt động trên trường, đặc biệt là vào các dịp đặc biệt như ngày Nhà giáo Việt Nam 20/11, ngày Quốc tế Phụ nữ 8/3.
Bác Viễn để lại trong em ấn tượng đẹp. Hình ảnh của bác gắn liền với ngôi trường đầu tiên em học, và em sẽ mãi nhớ về mái trường, thầy cô, bạn bè và cả bác bảo vệ.
Miêu tả bác bảo vệ trường em - Mẫu số 1
Bác Lâm đã bước qua tuổi bốn mươi nhưng vẫn rất khỏe mạnh và lạc quan, yêu đời lắm. Dáng người bác gầy gầy, cao cao, lúc nào cũng mặc đồng phục bảo vệ màu xanh lam. Mái tóc bác đã có vài sợi bạc, thể hiện sự trưởng thành. Vết nhăn trên trán bác là dấu hiệu của những nỗ lực trong cuộc sống. Đôi mắt bác khi nghiêm nghị nhưng lại toát lên sự yêu thương với con cháu.
Bác Lâm có tính cách nghiêm khắc nhưng khi chúng em mắc lỗi, bác chỉ phê bình mà không quát mắng. Hằng ngày, bác làm những công việc quen thuộc như đánh trống báo giờ, mở cổng, khóa cổng, canh cổng, kiểm tra các lớp sau giờ học. Mặc dù công việc lặp đi lặp lại nhưng bác vẫn chăm chỉ và tỉ mỉ.
Bác Lâm đã gắn bó với trường suốt nhiều năm, ngày ngày đánh trống báo giờ, lặng lẽ khóa cổng, mở cổng, kiểm tra các lớp sau giờ học. Có những ngày nghỉ, bác vẫn ở trường canh cả ngày lẫn đêm. Công việc này là để đảm bảo an toàn cho trường và cho chính chúng tôi. Thầy cô và học sinh trong trường ai cũng quý bác Lâm lắm. Bác luôn chăm sóc học sinh, thường cho các em ăn bánh, kẹo và gọt hoa quả. Bác coi chúng em như con cháu của mình, luôn động viên chúng em trong các kỳ thi sắp tới.
Em rất yêu quý bác Lâm và coi bác như người thân của mình. Sau này, như những cánh chim bay đi khắp nơi, em nhất định sẽ luôn về thăm bác, sẽ mãi nhớ về bác Lâm - người bảo vệ tuyệt vời của trường em.
Miêu tả bác bảo vệ trường em - Mẫu số 2
Trường học của chúng tôi có một người rất đặc biệt, không chỉ có thầy cô giáo mà còn có bác bảo vệ. Bác giữ cho ngôi trường luôn an toàn và yên bình. Với em, bác bảo vệ là như một người hùng bảo vệ trường.
Bác bảo vệ đã gắn bó với ngôi trường này từ lâu, khi em mới bước chân vào đây. Dù bác đã gần 60 tuổi nhưng vẫn rất phong độ. Bác là người rất chăm chỉ và trách nhiệm.
Bác làm việc rất tận tâm với công việc bảo vệ trường. Mỗi ngày, bác đảm bảo các hoạt động diễn ra đúng giờ và an toàn. Bác cũng là người đảm bảo cây cối trường luôn tươi tốt.
Nhờ có bác bảo vệ, mọi người trong trường đều yêu quý bác. Trường luôn xanh tươi và an toàn nhờ sự chăm sóc của bác.
Có một người luôn âm thầm gắn bó với trường, đảm bảo an toàn cho mọi người. Đó chính là bác bảo vệ. Em rất yêu quý bác Lâm - người bảo vệ trường em.
Miêu tả bác bảo vệ của trường - Phiên bản 3
Mỗi sáng khi đạp xe tới trường, em luôn nhìn thấy hình bóng quen thuộc của bác bảo vệ. Bác Sơn là người được mọi người trong trường kính trọng.
Bác Sơn đã trải qua nhiều khó khăn trong cuộc sống, dù đã ngoài năm mươi tuổi nhưng vẫn rất khỏe mạnh. Bác đã dành nhiều năm bảo vệ trường và có quãng đời quân ngũ anh dũng.
Mỗi khi ra chơi, chúng em thường ghé qua phòng bác bảo vệ. Bác Sơn rất chăm chỉ và có kiến thức sâu rộng. Bác luôn tặng chúng em những cuốn sách ý nghĩa và khuyên em đọc sách để phát triển trí tuệ.
Bác Sơn là một người bảo vệ đáng kính của trường. Em học được nhiều điều tốt từ bác và sẽ luôn nhớ về bác trong những kỷ niệm tuổi thơ.
Miêu tả bác bảo vệ trường của tôi - Mẫu số 4
Năm học mới lại bắt đầu và với tôi đây là năm đầu tiên ở trường cấp hai. Tôi nhớ ngày đầu tiên bước vào trường, đầy lo lắng nhưng may mắn được sự động viên và quan tâm của bác bảo vệ. Từ đó, tôi đã rất yêu quý bác.
Bác bảo vệ trường tôi đã có tuổi ngoài năm mươi. Dáng người cao to, mái tóc đã chuyển sang màu bạc. Bác có khuôn mặt chữ điền, nhưng thực ra rất hiền lành và dễ gần. Nước da của bác đen và khỏe khoắn, toát lên sức mạnh của một người đã trải nhiều sóng gió. Đôi mắt đen sâu thăm, mang nét sâu sắc của một cuộc đời giàu kinh nghiệm. Tôi chú ý nhất đến đôi bàn tay chắc chắn của bác, những vết chai là dấu hiệu của sự lao động chăm chỉ. Bác rất yêu chó và thường có một chú cún trắng muốt bên cạnh. Tôi tin rằng bác nuôi chú cún đó để chia sẻ những giây phút vui buồn trong cuộc sống.
Người ta nói bác làm bảo vệ ở đây đã hai năm và rất chu đáo, ân cần. Thực sự vậy, ngay từ ngày đầu tiên tôi đến trường, bác đã tỏ ra rất thân thiện và giúp đỡ tôi khắc phục những bối rối ban đầu. Tôi rất biết ơn bác.
Bác bảo vệ là người hiền lành, luôn quan tâm đến mọi người và giữ gìn an ninh trường lớp cho chúng tôi. Có bác, chúng tôi cảm thấy an tâm hơn rất nhiều. Tôi rất yêu quý bác.
Mô tả bác bảo vệ trường của tôi - Mẫu số 5
Mỗi sáng khi đến trường, tôi luôn nhìn thấy chú bảo vệ. Chú là người đã canh gác cả ngày lẫn đêm để bảo vệ ngôi trường này. Đúng vào khoảng sáu giờ, chú luôn mang theo chiếc ghế gỗ và một tờ báo ra ngoài cổng ngồi, giúp tôi dễ dàng quan sát chú hơn.
Chú Bảo là người bảo vệ của trường chúng tôi đã làm công việc này khá lâu. Chú năm nay đã bước sang tuổi ngoài năm mươi nhưng vẫn rất mạnh khỏe. Dáng người không quá cao, vừa vặn, chỉ có một chút lưng còng, lom khom khiến việc di chuyển của chú cũng hơi bất tiện. Da tay của chú sần sùi, rám nắng do phải ngồi gác khuôn viên trường trong thời tiết nóng bức.
Đôi mắt của chú một mí, đen, có những vết chân chim bên hai mí mắt. Lông mày đậm, sau đó đã có chút râu râm. Vùng trán cao, mỗi khi chú cười hay nhíu mày thì những nếp nhăn trên trán trở nên rõ ràng. Đôi môi của chú thâm, khô, nứt nẻ, để lộ hàm răng ố vàng vì chú đã từng hút thuốc nhiều. Hai bên má gầy gò xuất hiện những vết lún sâu.
Làn da sần sùi, đen, có những vết đồi mồi. Cách chú ăn mặc rất đơn giản, luôn mặc đồng phục bảo vệ đúng quy định. Mặc dù công việc này khá phức tạp và khó khăn nhưng chú vẫn kiên cường theo đuổi ước mơ của mình. Mỗi buổi sáng, chú rất sớm mở cổng cho học sinh.
Buổi tối chú bảo vệ trường em rất cẩn thận. Khoảng bảy giờ tối, chú kiểm tra từng dãy lớp học từ này đến dãy khác. Khi có gió thổi qua, những chiếc lá bàng rơi khắp sân trường, chú luôn sẵn sàng quét lá vào một góc rồi đặt vào thùng rác. Nếu thấy học sinh nào xả rác bừa bãi, chú sẽ nhắc nhở một cách ân cần mà không la mắng hay trách phạt gì.
Dù làm việc mệt nhọc cả ngày, chú không bao giờ than phiền. Mồ hôi ướt đẫm lưng nhưng chú vẫn kiên cường và quyết tâm. Chú Bảo là người rất thân thiện và yêu thương học sinh trong trường như con cháu của chú. Vì vậy, mọi người đều quý mến chú. Em thật biết ơn chú Bảo vì nhờ chú mà khuôn viên trường luôn sạch đẹp.
Mô tả bác bảo vệ trường của em - Mẫu số 6
Bác Chính là bảo vệ của trường em. Bác đã công tác ở đây được hơn mười năm, như các chị em nói.
Bác là thương binh, đã mất một cánh tay trái trong chiến tranh biên giới. Bác cao, gầy, bụng và mông vẫn còn nhiều mảnh đạn. Tóc bác được cắt ngắn, đôi mắt sâu, cái mũi cao hơi đỏ. Bác nói nhẹ nhàng, cử chỉ lịch thiệp và luôn tươi cười. Vì tính vui vẻ của bác, ai cũng yêu mến. Các thầy cô giáo trong trường đều thân mật kính trọng gọi bác là 'Chú Chính'.
Khi học sinh đến trường, các phụ huynh đều gọi bác là 'Ông'. Ông đã 45 tuổi, rất nhanh nhẹn và chu đáo. Bất kể học sinh hay giáo viên cần gì, ông luôn nhiệt tình giúp đỡ ngay lập tức. Ông đánh trống báo giờ học và giờ ra chơi luôn đúng giây phút. Trong bộ đồ bảo vệ màu bạc, vai ông nghiêm trang nhưng cũng rất gần gũi. Khi một nhóm kẻ lừa đảo tới cổng trường, ông nhẹ nhàng can ngăn và chỉ sau đó chúng rời đi.
Có một người đàn ông 'thiện xạ' ăn mặc lịch lãm, được nghe nói là 'con ông cháu cha', ngang nhiên mang súng vào bắn chim trên các cây bàng. Sau khi được ông nhắc nhở, người này hứa sẽ không bao giờ làm việc đó trong trường nữa. Thằng Quý và thằng Phương lén lút bẻ gẫy cây bàng vào một chiều chủ nhật. Ông bắt được họ đang leo cây và ôn tồn nhắc nhở: 'Hãy từ từ, tránh nguy hiểm...'.
Hai cháu phải viết một lá thư chỉ ba chữ: 'Cháu xin lỗi', kèm theo chữ ký. Ông không cần thông báo cho bất cứ ai, nhưng sau đó hai cháu không còn leo cây nữa. Mỗi khi có học sinh ốm đau, ông đều nhiệt tình giúp đỡ, coi như những đứa con của mình. Ông luôn gần gũi và quan tâm đến các học sinh. Thỉnh thoảng ngồi nghe ông kể về trường và những câu chuyện về các thế hệ trước đã tốt nghiệp.
Em mong rằng ông bảo vệ của trường luôn khỏe mạnh để tiếp tục công việc, góp phần cho mái trường mà em yêu quý. Dù sau này em có đi đâu xa, hình ảnh trường và các thầy cô, bạn bè trong đó cũng có ông bảo vệ sẽ mãi in sâu trong trí nhớ em.
Miêu tả về ông bảo vệ của trường em - Mẫu 7
Bác Long, người bảo vệ trường của em, luôn vui tính và tận tụy. Bác đã làm công việc này từ khi em mới bước chân vào trường.
Bác đã gần 60 tuổi nhưng vẫn khỏe mạnh và nhanh nhẹn. Dáng người cao ráo, gọn gàng trong bộ đồ bảo vệ đã bạc màu. Khuôn mặt vuông vức, nụ cười hiền lành, đôi lông mày dày, da luôn đỏ hồng. Bác rất gần gũi và thân thiện dù lúc nào cũng trông hơi đáng sợ.
Bác Long sống rất giản dị và có cuộc sống rất gian dối. Đồ dùng của bác rất đơn giản nhưng luôn sạch sẽ và ngăn nắp. Một ngày của bác bắt đầu từ rất sớm, sau khi làm sạch cá nhân, bác đi mở cửa các lớp học, quét dọn văn phòng,… Khi chúng em tới trường, bác luôn đón chào ở cổng, hướng dẫn xếp xe và nhắc nhở các bạn học sinh ra vào theo quy định để tránh gây ùn tắc.
Dù làm việc nhiều nhưng chưa bao giờ thấy bác Long cáu giận hay mệt mỏi. Mọi người trong trường đều tôn trọng và quý bác. Có lẽ vì bác là người sống rất nghiêm túc và tận tụy với công việc. Với riêng em, những kỷ niệm về bác sẽ mãi không thể nào quên.
Mẹ em làm việc đến khuya, thường mới về nhà. Ngày đầu tiên đi học, các bạn được đón tiếp chu đáo, mặc dù đã được mẹ dặn rất nhiều nhưng vẫn thấy lo lắng. Em bật khóc và bác Long ôm em vào lòng, lau nước mắt rồi kể chuyện cho em nghe.
Bác kể cho em nghe về những năm chiến tranh, những câu chuyện không có đầu không có cuối. Em không hiểu nhiều nhưng những lúc đợi mẹ, những câu chuyện ấy đã làm em cảm thấy an ủi. Biết em thích chạy nhảy và không thích ngồi yên trong nhà, bác đã tự làm cho em một chiếc ghế gỗ xinh xắn để ngồi chờ mẹ. Đôi khi bác còn cho em vài kẹo và bánh.
Vì yêu thương bác, em đã tặng bác chiếc kẹp tóc. Bác cười và nói rằng chiếc kẹp này chỉ dành cho những cô bé xinh xắn như em. Lúc nhớ lại, em vẫn thấy mình thật đáng yêu. Bác bảo vệ của trường em luôn là như vậy. Hình ảnh của bác vẫn đọng lại trong tâm trí em.
Miêu tả về bác bảo vệ của trường em - Mẫu 8
Trường tôi không rộng nên chỉ có một bác bảo vệ duy nhất. Mỗi ngày, bác làm những công việc giống nhau, trông nom trường và giúp đỡ học sinh. Chính vì điều đó mà chúng tôi ai cũng yêu quý bác.
Bác bảo vệ năm nay đã hơn 60 tuổi. Trước đây, bác đã từng là một chiến sĩ trong quân đội biên phòng, đã có nhiều chiến công. Vì thế, chúng tôi thường gọi bác là anh hùng. Sau chiến tranh, bác quay về phục vụ đất nước. Mấy năm nay, bác làm bảo vệ ở trường tôi. Điều ấn tượng đầu tiên với tôi và mọi người là làn da đặc biệt của bác, cháy đen với những vết sạm trên đó.
Nhìn da của bác, như thấy được nắng mưa khắc nghiệt của núi rừng suốt nhiều năm tháng. Bác có khuôn mặt cứng cáp, nghiêm nghị khiến chúng tôi ban đầu sợ hãi. Dù đã cao tuổi nhưng đôi mắt của bác vẫn rạng ngời và sắc bén. Đôi lông mày dày, toát lên vẻ mạnh mẽ cho khuôn mặt của bác.
Bác bảo vệ vẫn rất đầy sức sống, không cao nhưng cũng không thấp. Bác rất khỏe mạnh và vững chắc. Đôi cánh tay của bác mạnh mẽ như một vận động viên. Dù có một bên chân là chân gỗ, nhưng bác vẫn điềm tĩnh và mạnh mẽ. Trước đây, trong chiến dịch, bác đã bị thương nặng và phải cưa một bên chân để giữ tính mạng, nhưng bác vẫn đi lại rất vững vàng.
Bác đã quen với chiếc chân gỗ này, nó đã trở thành một phần của bác từ lâu. Mỗi ngày, bác luôn mặc chiếc áo bộ đội cũ và bạc màu. Trên áo của bác có những mảnh vá nhỏ, là những kỷ niệm về những ngày chiến tranh gay gắt. Đặc biệt vào những dịp lễ, bác mặc đồ bộ đội trang trọng và tuyệt đẹp.
Mỗi sáng, bác đều thức dậy rất sớm. Ngay cả khi mặt trời vẫn chưa lên, bác đã bắt đầu làm việc. Bác kiểm tra từng phòng, từng góc nhỏ, sửa chữa mọi thứ hỏng hóc một cách cẩn thận. Sau đó, bác chăm sóc vườn cây sau trường, như chăm sóc con cái của mình. Cuối cùng, bác mở cánh cổng sắt, đón chào chúng tôi với nụ cười thân thiện.
Ban đầu, bác bảo vệ trông có vẻ khó gần, nghiêm khắc. Nhưng khi chúng tôi tiếp xúc, chúng tôi thấy bác là một nguồn tri thức vô tận, một thế giới đầy hấp dẫn. Nghe những câu chuyện về chiến tranh từ bác, chúng tôi như thấy cả dòng dân tộc qua những lời kể. Ngoài ra, bác còn thuộc rất nhiều bài ca, ca dao, hò và thơ cổ... Bác hát chèo rất tuyệt vời, và đôi khi bác còn hát cho chúng tôi nghe. Chúng tôi thích thú và say sưa đến mức quên cả việc về nhà...
Bác bảo vệ của chúng tôi không có gia đình riêng. Bác xem ngôi trường này như ngôi nhà của mình, các thầy cô giáo là anh chị em, học sinh là con cháu... Bác đã hi sinh cả cuộc đời cho dân tộc, quê hương và bây giờ lại dành hết sức lực cho thế hệ mai sau. Hình ảnh của bác bảo vệ quá quen thuộc với từng học sinh của nhà trường. Nhìn bác, chúng tôi thầm tự hỏi, trên đất nước Việt Nam còn bao nhiêu người như bác.
Mô tả về bác bảo vệ của trường em - Mẫu 9
Người luôn ở bên chúng em tại trường tiểu học này không chỉ có các thầy cô và bạn bè mà còn có bác bảo vệ. Bác là người giữ cho trường em luôn an toàn, yên bình. Với em, bác bảo vệ như một người hùng bảo vệ trường.
Em không biết từ khi nào bác đã gắn bó với ngôi trường này, chỉ biết khi em mới bước vào trường là đã thấy bác ở đây. Bác nay đã gần 60 tuổi rồi, nhưng trông vẫn rất phong độ. Bác cao và cường tráng, đôi tay to và mạnh mẽ. Mỗi khi bác gõ trống, tiếng trống vang lên to và rõ ràng.
Em thích nhìn khuôn mặt hiền từ, phúc hậu của bác. Mỗi khi đi qua cổng trường chào bác, bác đáp lại với một nụ cười rất tươi. Tuy nhiên, nếu có học sinh vi phạm như trèo cây, xả rác bừa bãi hay nói tục, khuôn mặt bác lại trở nên nghiêm túc. Đôi mắt đen của bác ẩn sau đôi lông mày dày. Với vòng trán cao, khi bác cười hoặc nhăn mày, những nếp nhăn trên trán bác xuất hiện.
Bác là một người rất chăm chỉ với công việc. Mỗi ngày, bác đánh trống báo hiệu giờ vào lớp và giờ tan học rất đúng giờ. Đôi khi khiến em lười học mong ngóng tiếng trống tan học của bác. Ban ngày, bác ngồi ở bốt bảo vệ cổng trường, không để học sinh nghỉ học hoặc ra ngoài chơi, cũng không cho người không liên quan vào trường.
Đến tối, khi tất cả đã về hết chỉ còn lại bác với ngôi trường, bác cầm chiếc đèn pin đi kiểm tra hành lang các lớp học. Công việc dường như đơn giản nhưng lại yêu cầu sự tỉ mỉ, trách nhiệm và sức khỏe bền bỉ. Bởi vì mỗi ngày, dù nắng hay mưa, bác đều phải tuần tra quanh trường. Đôi khi thấy học sinh có hành động không tốt, bác luôn nghiêm khắc phê bình. Cảm ơn bác, cây cối trong trường luôn xanh tươi nhờ có bác.
Mọi người trong trường đều yêu quý bác. Nhờ có bác, ngôi trường của em luôn an toàn, yên bình và đầy tiếng cười của các em nhỏ vì có bác bảo vệ.
Mô tả về bác bảo vệ trường em - Mẫu 10
Ngôi trường từ lâu đã trở thành ngôi nhà thứ hai, là một phần của tuổi thơ mỗi người. Đó là nơi có sân trường rộng lớn, có hàng cây mát rượi, có bạn bè và thầy cô. Cũng có những con người, bên cạnh thầy cô, im lặng nhìn các em học trò lớn lên: bác bảo vệ của trường tôi.
Bác bảo vệ trường tôi tên là Nam. Chúng tôi coi bác như một người thân trong gia đình, không ai để ý tới tên đầy đủ của bác, chỉ gọi đơn giản là bác Nam. Bác đã trải qua 60 mùa xuân trong cuộc đời, dáng người mảnh mai, không cao lớn như những người bảo vệ khác.
Nét mặt đen sạm, rám nắng cùng chiếc áo xanh lam được xắn đến khuỷu tay, đôi dép cao su cũ và chiếc mũ cối xanh luôn trên đầu, xa xa chúng tôi vẫn có thể nhận ra bác. Hiền lành và dễ gần ngay từ lần gặp đầu tiên là những điều mọi người có thể thấy ở bác. Có lẽ vì khuôn mặt quá nhân hậu và chân chất của bác?
Khuôn mặt sạm đi vì nắng gió, những nếp nhăn rõ ràng qua thời gian và tuổi tác khiến người ta kính trọng bác hơn. Cha ông thường nói: con người đẹp nhất là ở con mắt, có đúng với bác không? Tôi thấy nó đúng với bác Nam. Đôi mắt bác nheo lại, vẫn thấy được sự ấm áp và nhẹ nhàng lạ kỳ, như ánh nắng mùa xuân, không chói chang mà có sức mạnh lạ kỳ làm hồi sinh vạn vật.
Đôi mắt ấy có cảm xúc. Khi vui, đôi mắt sẽ khác khi thất vọng khi chúng tôi làm sai. Khi ấy, chúng tôi biết mình phải xin lỗi và làm nũng với bác. Đôi tay bác nhỏ nhắn, với vẻ gân xanh nổi rõ, nhưng vẫn có sức mạnh siêu nhiên, có thể khiêng bất cứ thứ gì nặng hay giúp đỡ mọi người bất cứ khi nào cần.
Mọi người đều rất yêu quý bác. Thầy cô đều rất kính trọng và yêu mến bác. Còn đám học trò chúng tôi, bác chẳng khác gì người trong nhà vậy. Bác Nam từng là chiến binh cũ, tham gia vào cuộc kháng chiến chống Mỹ oanh liệt của đất nước. Bác có một căn phòng nhỏ giữa hai dãy nhà, đó là nhà của bác, cũng là nơi chúng tôi thường trú và vui chơi ở trường.
Phòng của bác có nhiều đồ chơi: cây cảnh, các dụng cụ của bác, những bi nước thời chiến và cả những câu chuyện của bác. Chúng tôi thường quây quần bên chiếc giường nhỏ của bác để nghe bác kể chuyện. Đó không chỉ là những câu chuyện, đó là những cảnh trong đầu chúng tôi với giọng nói trầm ấm của bác, là những khoảnh khắc hồi hộp đối đầu với địch, là những giây phút hạnh phúc hát ca bên đồng đội, là sự xót xa khi đồng đội phải ngã xuống...
Khi chúng tôi cười, khi chúng tôi hồi hộp, khi chúng tôi khóc, bác chỉ lặng lẽ ngắm nhìn và mỉm cười. Không biết bác nghĩ gì nhưng chúng tôi cảm thấy hạnh phúc khi thấy bác như vậy. Đó là lí do tại sao chúng tôi yêu mến bác như thế.
Thỉnh thoảng, tôi lại nghĩ nếu phải xa trường này, phải xa bác Nam, thì chúng tôi sẽ buồn lắm. Nhưng bác lại hiền lành nói: “Chỉ cần chúng ta luôn nhớ đến nhau, thì ở đâu cũng không quan trọng.”
Tôi đã tiếp xúc với nhiều người trong cuộc sống: hàng xóm, bạn bè, những người ở trường... Nhưng nơi đây, tôi nhớ nhất là bác bảo vệ trường.
Trong cuộc sống xung quanh, em đã gặp nhiều người: hàng xóm, bạn bè, thầy cô... Nhưng nơi đây, em nhớ nhất là bác bảo vệ trường em.
Bác bảo vệ trường em đã vượt qua tuổi 50. Nhà bác gần trường, vì thế bác đã dành thời gian làm bảo vệ ở đây. Mái tóc bác đã xuất hiện những sợi bạc xen lẫn giữa những sợi đen, là dấu hiệu của tuổi già. Khuôn mặt vuông của bác luôn phúc hậu.
Đôi mắt bác đã có những vết chân chim của thời gian, nhưng bác vẫn nhìn rõ và nhớ rõ mặt mỗi người. Khi đọc báo, bác đeo kính lão để nhìn chữ rõ hơn.
Bác luôn cười vui vẻ, lan tỏa niềm vui cho mọi người. Làn da bác sạm đi vì nắng nhưng bác vẫn khỏe mạnh. Hằng ngày, bác kiểm tra các lớp học và chăm sóc các hoạt động nhỏ trong trường.
Những công việc nhỏ nhưng đòi hỏi nhiều năng lượng, bác luôn làm tốt. Buổi chiều khi bố mẹ đón muộn, chúng em được bác mời vào phòng để nghỉ ngơi. Chúng em vui vẻ chuyện trò với bác và quên đi thời gian.
Trước khi làm bảo vệ ở trường, bác từng là lính dũng cảm trong chiến tranh. Những câu chuyện về thời chiến của bác như một bức tranh lịch sử sống động đưa chúng em ngắm nhìn quá khứ của đất nước.
Em rất yêu quý bác bảo vệ của trường. Bác không chỉ là người bảo vệ mà còn là người kể chuyện, truyền đạt bài học cho chúng em.
Để đảm bảo an ninh, an toàn của trường, vai trò của bác bảo vệ là rất quan trọng. Bác luôn tạo cảm giác thân mật và gần gũi với các thầy cô giáo và học sinh trong trường.
Hình ảnh của bác bảo vệ trong trường là thân thuộc và gần gũi với chúng em, như một vị thần đang bảo vệ lâu đài để đảm bảo sự an toàn và bình yên.
Bác như một người cha, người anh trong trường. Bác luôn chỉ bảo chúng em một cách nhiệt tình và ân cần.
Ban đầu, chúng em có thể nghĩ bác khó tính nhưng thực ra bác rất thân thiện và tạo không gian gần gũi với chúng em. Bác làm việc rất cẩn thận và nghiêm túc.
Công việc của người bảo vệ không hề dễ dàng. Đòi hỏi sự chăm chỉ, cẩn thận và hy sinh lớn lao. Bác dậy sớm từ trước 6h để chuẩn bị cho mọi người bước vào trường. Dù nắng hay lạnh, bác vẫn cứ làm nhiệm vụ. Ban đêm, bác tuần tra trường để đảm bảo an ninh và kiểm tra các lớp học. Bác cũng giúp nhà trường quản lí học sinh và nhắc nhở chúng về nề nếp.
Chúng em luôn kính trọng và yêu quý bác. Khi lớn lên và phải xa trường, chúng em nhớ mãi tình cảm và sự dạy dỗ của bác. Em cảm ơn bác vì luôn ở bên cạnh chúng em trong suốt thời gian học tập.