Đề bài: Em hãy hóa thân thành Tê-lê-mác kể về cảnh người cha của mình, Uy-lít-xơ, trở về.
I. Dàn ý chi tiết
II. Bài mẫu
Tê-lê-mác kể về cảnh người cha của mình, Uy-lít-xơ, trở về
I. Dàn ý của Tê-lê-mác về việc người cha của mình là Uy-lít-xơ trở về
1. Khởi đầu
- Tôi là Tê-lê-mác, con trai của Uy-lít-xơ và Pê-nê-lốp.
- Sau hai mươi năm xa cách, trải qua muôn vàn khó khăn, thử thách, đi khắp nơi, cha tôi cuối cùng đã quay trở về với đất nước.
2. Nội dung chính
- Cha tôi đã vượt qua những thử thách, trừng trị những kẻ ác.
- Mẹ nhận được tin về sự trở về của cha nhưng không tin vào điều đó...(Tiếp theo)
>> Xem chi tiết Dàn ý Tê-lê-mác kể về việc người cha của mình, Uy-lít-xơ, trở về tại đây.
II. Ví dụ văn mẫu Tê-lê-mác kể về cảnh người cha của mình, Uy-lít-xơ, trở về
Tôi là Tê-lê-mác, con của Uy-lít-xơ và Pê-nê-lốp. Cha tôi đã lữ hành khắp nơi để khám phá và chinh phục những vùng đất mới. Sau hai mươi năm, cha tôi đã trở về với quê hương, mang theo biết bao kỷ niệm.
Gia đình tôi đang gặp khó khăn khi bị tấn công bởi những kẻ xấu xa. Cha tôi trở về như một anh hùng, và chúng tôi cùng nhau đánh bại chúng. Trong một cuộc thi bắn cung, cha tôi đã giành chiến thắng và tôi phấn khích khi nhận ra anh là cha mình.
Nhận tin từ Ơ-ri-clê, mẹ tôi vui mừng nhưng cũng lo lắng. Mặc dù có nhiều dấu hiệu cho thấy cha vẫn còn sống, nhưng mẹ tôi không tin vào điều đó. Mẹ nghĩ rằng cha đã chết và không hy vọng gì nữa.
Khi mẹ tôi thấy cha trở về, cô ấy không biết phải làm gì. Tôi tức giận với cách mẹ xử sự, dù biết rằng cha chỉ đang cố gắng tìm lại sự ấm áp từ gia đình.
'Mẹ ơi! Sao mẹ lại lạnh lùng, thậm chí tàn nhẫn như vậy? Tại sao mẹ không đến bên cha con, không thể hiện sự quan tâm? Không một người vợ nào có thể cứng nhắc đến mức sau hàng chục năm xa cách, khi chồng trở về, mà vẫn giữ khoảng cách như vậy. Sao mẹ có thể thờ ơ đến thế?'
Mẹ tôi vuốt tóc tôi, nhẹ nhàng nói:
'Con ơi! Lòng mẹ bối rối lắm! Mẹ không biết nên nói gì, không thể chạm vào chủ đề này. Nhìn vào người trước mắt, từng là lão hành khất kể chuyện về Uy-lít-xơ, giờ lại là chồng của mẹ. Nhưng con hãy yên tâm. Nếu đây là Uy-lít-xơ, chúng ta sẽ nhận ra nhau bằng những kỷ niệm riêng, những dấu hiệu chỉ riêng hai ta biết. Đừng trách mẹ.'
Mẹ vừa nói, cha tôi mỉm cười vỗ vai tôi:
'Con yêu thương ơi! Đừng làm mẹ lo lắng nữa! Mẹ vẫn tin rằng, dù thử thách có khó khăn thế nào, cuối cùng cha cũng sẽ trở về với chúng ta. Cha bây giờ vẫn còn đang trong tình trạng khó khăn, áo quần rách rưới, giống như một người hành khất vậy. Chính vì vậy, mẹ và con cảm thấy ngần ngại, chưa dám nhận cha. Nhưng đối với cha, chúng ta cũng phải suy nghĩ về cách đối phó với những người thân của những chàng trai chúng ta đã đánh bại. Họ chắc chắn sẽ oán trách và muốn báo thù cho người thân của họ. Con hãy suy nghĩ điều này.'
Tôi luôn tin tưởng vào cha, trong lòng tôi, cha là người khôn ngoan và sáng suốt nhất, không ai sánh kịp. Tôi nói với cha rằng mọi quyết định của cha đều đúng, và tôi sẽ luôn hỗ trợ cha.
Cha gật đầu, hài lòng, sau đó yêu cầu mọi người đi tắm rửa và thay vào những bộ trang phục tươi đẹp. Cha muốn tổ chức một buổi yến tiệc trang trọng giống như đám cưới để tránh sự nghi ngờ của gia đình bọn cầu hôn. Sau khi nói xong, cha đi vào phòng tắm. Chốc sau, cha xuất hiện từ phòng tắm, bỏ áo quần rách rưới của người hành khất, khoác lên mình bộ trang phục mới, khiến cha trở nên rực rỡ như một vị thần, toả sáng lấp lánh. Ngồi trở lại chỗ cũ, cha nhìn mẹ tôi một cách âu yếm và chân thành:
'Nàng quả là một người sắt đá. Trái tim nàng lạnh lẽo như một tảng băng khổng lồ. Có lẽ các vị thần đã ban cho nàng trái tim ấy để nàng khác biệt so với những người phụ nữ khác, những người thường được biết đến là yếu đuối và nhạy cảm. Chẳng có một người vợ nào đối xử với chồng như nàng, người chồng sau bao năm xa cách trở về, hy vọng được sự quan tâm, nhưng chỉ nhận được sự lạnh lùng, im lặng.'
Nghe mẹ nói, lòng tôi vừa vui vẻ vừa lo lắng, nhưng tôi vẫn cẩn thận và hoài nghi: 'Không, mẹ không có ý kiêu căng, khinh thường ai cả. Mẹ cũng không bất ngờ đến mức hoang mang bối rối. Mẹ hiểu rõ cha, chồng mẹ đã trải qua những gì khi rời xa Ithaque trên con thuyền với những chiếc chèo dài. Vậy nên, ông Ơ-ri-clê, xin hãy dẫn gia đình vào phòng riêng của mẹ, mang chiếc giường đẹp của chúng ta, được làm bởi tay khéo léo của cha, ra ngoài. Sau đó, hãy sắp xếp giường, thay ga trải chăn một cách cẩn thận để khách quý của chúng ta có thể nghỉ ngơi.'
Hóa ra đó là cách mẹ để thử cha tôi, một bí mật chỉ có hai người biết, ngoài một số người thân thiết với ông ngoại tôi. Khi mẹ nói xong, cha tôi bất ngờ và nói:
' - Nàng ơi! Lời nàng vừa nói làm trái tim ta đau đớn. Đó thực sự là một lời nói xúc phạm đối với ta. Ai đã di chuyển chiếc giường của ta, đã mang nó đi, đặt nó ở nơi khác trước đây? Đó là một việc cực kỳ khó khăn, có lẽ nếu không có sự giúp đỡ của thần linh, thậm chí một người trẻ tuổi cũng khó mà làm được'. Rồi cha tôi kể chi tiết về việc đó, khiến tôi ngạc nhiên vô cùng vì trước đó tôi không hề biết điều đó.
Nghe những lời của cha, mẹ tôi cảm thấy hối hận và vui mừng, bước chạy đến ôm cha, rơi nước mắt hạnh phúc khi thấy chính người chồng của mình sau một thời gian dài. Mẹ nói:
Tôi nghẹn ngào khi nhìn thấy mẹ và cha ôm nhau, tình yêu thương của họ ấm áp đến thế. Từ nay về sau, tôi biết rằng gia đình nhỏ này sẽ luôn là mái ấm tình thân của tôi.
Nhìn thấy mẹ vui vẻ, tôi thấy hạnh phúc bao trùm. Gia đình, nơi có tình yêu thương chân thành, là nơi tôi muốn trở về sau những ngày mệt mỏi.
""""--Kết thúc""""---
Đồng hành cùng câu chuyện về Uy-lít-xơ, tôi cảm nhận sâu sắc về ý nghĩa của tình cha con và ý chí sống mạnh mẽ. Sự trở về của Uy-lít-xơ đánh thức trong tôi những cảm xúc sâu lắng về gia đình và tình thương.