blogradio.vn - Dù đã trải qua nhiều biến cố, nhưng Thiên Vân vẫn muốn trải qua một Tết đúng chất quê nhà.
Mỗi khi Tết đến, không gian tràn ngập hương vị tươi mới và sự náo nhiệt của mọi nhà. Mọi người vội vàng dọn dẹp, mua sắm để chuẩn bị cho ngày hội đặc biệt. Tết luôn là thời gian đầy ấm áp và ý nghĩa, không giống nhau qua từng năm. Nhưng khi sống ở xứ lạ, Thiên Vân không bao giờ quên được cái Tết truyền thống của quê hương.
Tháng Giêng ở quê luôn mang lại cảm giác dễ chịu, với bầu không khí trong lành và trời xanh. Còn ở xa xứ, tháng Giêng là một mùa đông lạnh giá, khiến người ta cảm thấy cô đơn.
Nhìn ra khung cửa sổ lớn, toàn cảnh trắng xóa với lớp tuyết phủ trắng mọi nẻo đường. Cầm ly cà phê nóng, Thiên Vân nhớ về nhà với những mái nhà phủ đầy tuyết, tạo nên bức tranh đẹp như mơ. Cô ước gì có thể ở Việt Nam vào thời điểm này!
Bỗng dưng có tiếng gọi, đưa Thiên Vân trở về hiện thực.
'Em ơi, anh phải đi làm rồi. Tối nay anh sẽ về muộn đấy, em ăn tối trước đi nhé!' Chồng của Thiên Vân, một nhân viên bất động sản luôn bận rộn với công việc, thường phải di chuyển nhiều để gặp khách hàng, thường xuyên làm việc vào buổi tối.
'Sắp tới là tết Nguyên Đán, anh đã xin nghỉ để ở nhà đón giao thừa cùng em chưa?' Ánh mắt của Thiên Vân đầy mong đợi.
Anh chồng không trả lời ngay, hoàn thiện việc mặc giày rồi mới nhìn sang vợ. Anh hiểu rằng mình đã không thực hiện được hứa hẹn với vợ trong những năm qua. Nhưng với công việc, mỗi ngày làm việc bị bỏ qua là mất tiền. Điều này cũng ảnh hưởng đến cơ hội thăng chức của anh. Muốn nghỉ phép, phải suy nghĩ kỹ lưỡng.
'Không thể. Ngày mai anh phải đi công tác, chắc tuần sau mới về. Chờ đến khi anh được làm quản lý, anh sẽ đưa em về Việt Nam để ăn tết, em nhé!'
Thiên Vân đặt ly cà phê mạnh xuống bàn, đổ ra vài giọt. Giọng nói lên cao, tràn đầy tức giận.
'Anh đã hứa với em rồi, sao lại bất ngờ phải đi công tác? Ngay cả em cũng đã xin nghỉ để chúng ta có thể ăn cơm giao thừa cùng nhau mà.'
Anh chồng lại tiến gần bên Thiên Vân đang ngồi, ôm vai thon gầy và thầm thì năn nỉ.
“Dù có bất kỳ rủi ro nào, Tết vẫn tồn tại và anh sẽ không bỏ lỡ. Công việc lần này quan trọng quá. Anh hy vọng em hiểu và tha thứ cho anh!” Anh chồng nói và vội vã rời khỏi nhà đi làm.
Thiên Vân nghe xong cảm thấy trái tim nặng trĩu hơn. Kể từ khi kết hôn, anh chồng đã thất hứa bao lần. Mỗi Tết đến, Thiên Vân luôn phải đối mặt với sự cô đơn. Đã thế, cô còn phải dối lòng mẹ rằng mỗi năm đều có Tết sum vầy, để mẹ không lo lắng.
Ở thành phố vắng vẻ này, Tết thật sự trở nên đặc biệt khi được sum vầy cùng gia đình. Dù trời có lạnh đến đâu, lòng vẫn ấm áp bởi tình thân. Buồn bã mãi không phải là giải pháp, qua bao năm Thiên Vân đã nhận ra điều đó. Vì vậy, lần này cô quyết định sẽ đón Tết giống như ở quê nhà.
Với nhiệt độ ngoài trời gần hai mươi độ, Thiên Vân mặc nhiều lớp áo để giữ ấm cho cơ thể. Tiếng bước chân nhẹ nhàng trên tuyết phủ dày khiến cô nhớ về những buổi đi chợ cùng mẹ. Hai hình ảnh hoàn toàn trái ngược nhau, nơi cô đang ở không có một bóng người nào, chỉ là hàng dãy cây cối phủ đầy tuyết lạnh lẽo. Còn khi đi cùng mẹ, chợ đông người, sôi động. Mọi người bày hàng dưới ánh nắng vàng ươm, đầy rau củ tươi ngon và trái cây bắt mắt.
Khi nhìn vào những quả dưa hấu ở siêu thị, giá cả cao và quả không đều màu. Lại càng khiến Thiên Vân nhớ về những ký ức xưa.
“Con gái lớn rồi, biết cách chọn dưa hấu ngon chưa?”
“Có mẹ rồi thì con cần gì biết nữa!” Thiên Vân nắm tay mẹ rồi dựa vào vai bà nũng nịu.
“Hay quá hả, sau này lấy chồng mà không biết chọn dưa thì người ta đánh giá đấy con.” Nói rồi, bà cầm trái dưa lên dạy con. Gõ nhẹ vào vỏ dưa nghe tiếng bịch bịch giòn tan, đó mới là dưa ngon, ngọt và nhiều nước.
Thiên Vân cũng làm theo nhưng thấy trái nào cũng giống nhau. Sau vài phút đành bỏ cuộc, cô chọn đại một trái cho vào xe đẩy. Đi lòng vòng siêu thị, Thiên Vân cũng chọn mua thức ăn và đồ lễ cúng đêm ba mươi, khá đầy đủ và kỹ lưỡng.
Về nhà, Thiên Vân bắt tay vào trang trí ngay. Cô treo trước cửa hai chiếc đèn lồng đỏ, ở cửa sổ là dây pháo, còn phòng khách thì treo hai câu đối đặc trưng ngày Tết. Trang trí khắp nhà làm không khí thêm rộn ràng, tạm quên đi nỗi nhớ quê. Sau đó, cô đặt một cái bàn nhỏ gần cầu thang, bày mâm ngũ quả, dưa hấu hai bên cùng bánh mứt thơm ngọt. Nhìn qua một lượt, kỷ niệm xưa chợt ùa về. Thiên Vân cười một mình nhớ lại những lần phụ mẹ bày bánh trái lên bàn thờ gia tiên, cùng cô dì chú bác gói bánh chưng, bánh tét. Trò chuyện với anh chị họ đến khuya, chờ bánh chín. Mải mê tám quên trời đất rồi cả đám bị la vì vớt bánh trễ, nhưng ai nấy vẫn cười khúc khích.
Nhớ lại, Thiên Vân bật cười thành tiếng, mắt ngấn lệ nhưng cố nén lại.
Ký ức dừng lại tại đó. Sau đó, cô bắt tay vào bếp nấu nướng. Lần đầu làm món thịt kho, Thiên Vân rất bỡ ngỡ. Không biết bắt đầu từ đâu, cô liền mở điện thoại tìm hướng dẫn. Nhìn qua thì có vẻ dễ, nhưng khi tự tay làm, cô mới thấy khó hơn tưởng tượng. Nghĩ lại những lần mẹ một mình lụi cụi trong bếp nấu biết bao món, cô lại chẳng chịu học hỏi. Giờ hối hận thì đã muộn. Mấy tiếng đồng hồ trôi qua mà nồi thịt vẫn chưa xong, thậm chí còn bị cháy đen, mùi khét lan tỏa khắp nhà. Thiên Vân ngồi bệt xuống đất, khóc lớn trong nỗi cô đơn của mình.