Những kỷ niệm về những ngày xưa, những khoảnh khắc ngọt ngào với chiếc xôi thơm phức, với chén chè thơm lừng cúng ông Công, ông Táo ngày mùng 23 tháng Chạp, với tiếng bà kêu gọi: “Cúng ông Táo xong rồi, giờ gọi tụi nó vào măm chè, ăn xôi ấm bụng con.”. Sau đó, gia đình lại tụ tập, xếp áo quần cho hai ông một bà, cá chép tiền vàng, để đốt và trao lên Trời như lời cầu nguyện.
Những tờ giấy tiền lửng lơ trôi đi, mang theo cả những bầu trời xanh thẳm, những câu chuyện xa xôi, những kỷ niệm bi thương, những nụ cười ấm áp.
Chẳng còn gì ở lại đây nữa.
Ôi, người trai xa xứ ơi, người ước mơ điều gì, nhớ về điều gì.
Hôm nay lại là ngày 23 tháng Chạp. Trên phố, mọi người náo nhiệt, ai cũng đang thắp đuốc vàng đỏ tại góc sân. Nhìn qua màn lửa rực rỡ, khói bốc lên cay mắt. Tôi lại nghe đĩa đào Bạch Tuyết phát ra tiếng cải lương, hơi quá đậm đà “…Mỗi khi thấy hoa Ô Môi nở đỏ trong gió thổi, mỗi khi nghe tiếng bánh phồng rộn rã đón chào xuân mới, mỗi khi đi qua khu chợ Trường An ở Tân Ngãi, tôi lại nhớ về mùa xuân xưa. Nhớ về hình ảnh người vợ nhỏ lái xuồng qua sông Mỹ Thuận để đưa tôi rời khỏi Tỉnh Long Hồ…”.
Đột nhiên, giọng bà vang vọng trong tai, “Tết này các con đã mua vé về cho chúng tôi chưa? Sao các con còn chưa mua. Mua ngay đi. Con cháu của tôi, tôi chỉ còn gặp được mấy lần nữa thôi.”