Không phải ngẫu nhiên mà người ta thường nói rằng 'Tết là thời điểm để trở về', cũng không phải tình cờ khi mọi người thường dành nhiều thời gian hơn để trò chuyện, chia sẻ lời chúc mừng nhau vào năm mới. Mặc dù đơn giản nhưng điều đó mang lại cảm giác ấm áp và đặc biệt. Dù Tết có thiếu thốn đến đâu đi chăng nữa, chỉ cần có người thân ở bên, có gia đình bên cạnh thì ngay cả việc ăn cháo trắng cũng trở nên ngon miệng.
Ngày đó là chiều mùng 8 Tết, gia đình tôi tổ chức buổi tất niên cuối năm, nên bữa cơm có đủ cả cô bác, chú thím nhà bên nội. Những ngày như thế này, tôi rất thích, vì ngoài những dịp giỗ tổ ít ỏi thì chỉ có Tết mới có cơ hội được quây quần bên nhau như thế.
Dù nói là đầy đủ nhưng thực ra cũng không có nhiều người, vì trong nhà tôi chỉ có một số ít con cháu, nên việc ngồi lại cũng chỉ vừa đủ cho hai mâm. Ông bà tôi có tất cả bốn người con, một bác gái lớn nhất, tiếp theo là bố tôi là trưởng nam, sau đó là hai chú. Chú thứ hai tên là Luận, đã hơn mười năm nay sống và làm ăn ổn định ở Móng Cái, Quảng Ninh. Chú ấy là người có thu nhập khá nhất trong số anh chị em, nhưng do bận rộn nên mỗi năm chỉ về thăm nhà một vài lần. Hai mùa Tết trước đó và dịch bệnh, lại càng khiến việc về nhà trở nên khó khăn hơn.
Trong buổi tất niên, chú út của tôi, tên là Ba, đã kể về chiều hôm qua khi bà Mường, em họ của ông nội tôi, đến thăm nhà chú ấy. Bố tôi mặc dù là trưởng tổ nhưng bàn thờ tổ tiên và ông bà lại được đặt ở nhà của chú út, vì đó là địa chỉ mà ông bà đã ở lại. Chú út cũng lập gia đình muộn nên sau này anh em đã quyết định để bàn thờ ở nhà chú út, cũng tiện lợi để thắp hương cho các ông bà.
Nhà của bà Mường chỉ cách nhà chú tôi khoảng trăm mét, nhưng bà đã già hơn 70 tuổi rồi, nên sức khỏe đã yếu đi, việc di chuyển cũng trở nên khó khăn. Trong những năm gần đây, bà thường ở nhà suốt, hiếm khi mới dùng cái ghế di động vài bước ra ngoài. Bà thường nói rằng chỉ có Tết mới có dịp sang nhà chơi với chúng tôi, nên bà cố gắng đến đúng dịp, sợ làm trễ mất cơ hội cho năm sau.
Lúc bà đến, chú thím tôi đang sắp xếp lại bàn thờ ông bà, sắp đặt mâm cỗ, thắp hương cho gọn gàng, sạch sẽ, sẵn sàng chờ đón các cụ về để cùng ăn Tết. Nhìn thấy nhà cửa được dọn dẹp sạch sẽ và đầy đủ, cùng với những đứa trẻ nô đùa, bà rất vui mừng, và bày tỏ niềm vui của mình với chú út bằng câu nói: 'Nhà này, dù chỉ là ăn cháo cũng thấy ngon'.
5 năm trước, khi chú tôi chưa lập gia đình, ngôi nhà này vẫn chỉ có một căn phòng duy nhất, tường đất mái rơm theo đúng nghĩa đen, và chỉ dùng để thờ cúng tổ tiên, tuy nhỏ nhắn nhưng không tránh khỏi cảm giác trống trải. Khi bà nói câu đó, vẻ mặt của bà tỏ ra rất hạnh phúc. Không biết bà vui vì thấy nhà vẫn đang thơm hương khói, hay vì thấy con cháu vui vẻ chạy nhảy, làm cho ngôi nhà trở nên ấm áp hơn.