Mối quan hệ cần sự đồng lòng và cống hiến từ cả hai phía. Hãy biết cho đi, không chỉ nhận. Điều này đúng cả về tình cảm và vật chất.
Chiều hôm ấy, trời mưa như trút nước. Tan làm, Thoại gặp khó khăn khi lên xe máy để về nhà. Con đường nhỏ trước cửa công ty đã ngập nước quá mức.
'Giờ về rất nguy hiểm, chị hãy ở lại văn phòng chờ cho mưa ngớt đi rồi mới về nhé.'
Thoại chán nản quay lại ngồi trong sảnh tiếp tân, lướt điện thoại để giải trí. Bên cạnh cô, cũng có một vài đồng nghiệp cùng chung số phận.
'Hôm nay, Thoại thấy anh Hải đi ăn sáng cùng em gái anh ta.'
Chị Liên, trưởng phòng sáng tạo và nhanh nhẹn.
'Em của anh Hải à?'
'Vâng, anh ấy đã giới thiệu với tôi đấy. Nghe nói cô ấy mới từ Mỹ trở về.'
Thoại bỗng cảm thấy nặng ngực. Hải không có em gái, chỉ có một chị gái và một em trai đang học trung học. Chi tiết 'từ Mỹ trở về' khiến Thoại nhớ lại người yêu cũ của Hải.
'Hai người có vui vẻ không chị?'
'Hai anh em vui vẻ lắm. Ăn xong còn ghé chào chị trước khi về, thấy thân thiết lắm đó!'
Thoại cố gắng che giấu cảm xúc, nói dối để chị Liên không nghi ngờ:
'Anh ấy chỉ nói có em gái đang đi xa về, chưa giới thiệu với em nữa.'
'Vậy hả, sớm muộn gì em cũng gặp anh ấy thôi mà.'
Trước đó, mưa nhỏ giọt từng tí xíu, nhưng trong nửa tiếng trước đó, Thoại đã lao ra mưa rào để làm dịu lòng mình.
'Anh Hải, tại sao anh lại đối xử với em như vậy?'
Đây là lần đầu Thoại cảm thấy bối rối, lo lắng sau hơn bốn năm sống trong tình yêu ngọt ngào với Hải.
Những lời nói ngẫu nhiên của chị Liên trở thành hiện thực vào ngày hôm sau.
Lúc 8 giờ 30 phút sáng thứ Năm, ngay sau khi tháo áo khoác, chưa kịp bật máy tính, Thoại đã được tiếp nhận tin báo có người đến gặp.
'Chị là bạn gái của anh Hải phải không?'
'Đúng. Cô là ai vậy?'
'Tôi muốn trò chuyện với chị một chút. Chuyện quan trọng.'
'Thì ra quán gần đây nói.'
Thoại xin phép quản lý, sau đó đi cùng cô gái xa lạ.
Hai người ngồi đối diện nhau trong một góc quán. Ly cà phê sữa nóng hương thơm nhẹ làm cho Thoại cảm thấy thoải mái hơn, tuy nhiên, cô không yên tâm khi nghĩ đến việc đối phương biết nhiều về mình.
'Cô là ai? Chuyện này liên quan đến anh Hải à?'
'Em là Mai, người sắp cưới của anh Hải. Chúng tôi có hôn ước từ khi còn nhỏ'.
Nụ cười mới nở trên môi Thoại đã bị dập tắt ngay lập tức. Cô nhìn đối diện một cách không hiểu biết.
'Chị nói dối điều gì vậy? Không bao giờ xảy ra chuyện đó cả!'
'Chị không tin à?'
'Tôi không tin!'
'Chị bao nhiêu tuổi?'
'Hai mươi sáu.'
'Chị còn trẻ hơn em ba tuổi, làm sao có hôn ước với anh Hải được?'
'Chuyện đó của người lớn hai nhà, em không cần phải giải thích với chị đâu.'
'Anh Hải chưa bao giờ nuôi gái như vậy đâu!'
Dù tức giận, Thoại vẫn kêu lên, nhưng cô gái vẫn giữ được sự điềm tĩnh.
'Em không đủ tiêu chuẩn để làm sugar baby đâu chị! Nhà em giàu hơn nhà anh Hải nhiều lắm.'
Nghe vậy, đột nhiên Thoại mới chú ý đến diện mạo và trang phục của Mai. Cô ta thực sự có vẻ ngoài sang trọng, toát lên vẻ đẳng cấp, mặc quần áo hàng hiệu từ trên xuống dưới nhưng vẫn rất tinh tế. Khuôn mặt được trang điểm tự nhiên, tạo nên vẻ thanh thoát. Thoại từ trước đến nay luôn tự hào về vẻ đẹp tự nhiên mà mình có, nhưng giờ chỉ cần nhìn Mai vài giây cũng đủ khiến anh dậy lên đôi phần ghen tỵ.
'Cô nói gì mà không được! Chuyện này liên quan đến anh Hải, vậy nên anh ấy phải tự nói với tôi mới đúng.'
'Em chỉ muốn chị biết trước để tránh sốc thôi.'
'Đúng là mơ tưởng! Tôi và anh Hải sắp kết hôn rồi, nên không còn chỗ cho cô chen vào nữa.'
Thoại nhấn số điện thoại để gọi cho Hải, nhưng dù gọi điện bao lần, Hải vẫn không nhấc máy. Ở bên kia bàn, Mai nhếch mép cười.
'Gọi cả ngày cũng thế thôi. Anh ấy không muốn gặp chị lúc này đâu.'